“Có lần cử tri chất vấn: Tại sao họ không làm gì mà con họ phải gánh 30 triệu đồng nợ công?”. Ông Dũng bắt đầu phát biểu bằng một câu hỏi.
Và câu trả lời là giờ, từ 30 triệu mỗi người đã tăng lên 40 triệu đồng.
Đúng là có nhiều vấn đề, có nhiều câu chuyện buồn từ “đống nợ” này.
Vấn đề ở chỗ số trả nợ trực tiếp đến 2021 sẽ là 368.000 tỉ đồng, chiếm 27,4% thu ngân sách. Tức là cứ thu được 100 đồng thì 27,4 đồng trả nợ.
Câu chuyện buồn, là vì nợ nần chồng đống, trong khi chi thường xuyên vẫn tới 63,4%. Và “chi đầu tư phát triển là một câu chuyện buồn của năm 2020”.
Nhưng bi kịch không phải, không chỉ là ở đống nợ. Bi kịch là vay về rồi tiêu không nổi.
Có một chi tiết không ngẫu nhiên. Trong chỉ 3 tháng qua, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc 3 lần thúc giục việc giải ngân đầu tư công.
Trong bối cảnh dịch bệnh, giải ngân đầu tư công chính là việc nhà nước đứng vai trò hộ chi tiêu, đưa dòng tiền vào nền kinh tế mà không gây ra lạm phát, vừa thúc đẩy tăng trưởng, vừa tạo việc làm...
Ai cũng biết thế. Chỉ có điều chúng ta không làm được.
Theo Bộ Kế hoạch và Đầu tư, tỉ lệ giải ngân vốn nước ngoài đến 31.10 chỉ ước đạt 18.089 tỉ, tức là chỉ được hơn 30% so với kế hoạch.
Tại sao lại có chuyện vô lý, kỳ cục như thế?