Chính Trị Viên
Tôi là Thằng mặt lồn

Tháng rồi, tôi đi tái khám bệnh cao huyết áp ở một bệnh viện tại TP.HCM. Tôi tranh thủ đi thật sớm, ngồi trên băng ghế đá ở phòng chờ làm thủ tục khám.
Mới hơn 6h, tôi quan sát thấy có nhiều người dân đến khám bệnh, mấy hàng ghế không đủ cho bệnh nhân ngồi, có người phải đứng dựa lưng vào tường cho đỡ mỏi.
Trong sảnh phòng ngồi chờ có vài người miền Nam nói chuyện điện thoại nhưng họ nói bình thường, nhỏ nhẹ, có khi còn lấy tay che miệng cho tiếng nhỏ đủ nghe.
Nhưng cũng trong không gian công cộng đó, tôi thấy có một chị nói tiến Bắc hết sức vô tư. Dường như chị xem bệnh viện giống như ở nhà mình nên khi nói chuyện điện thoại với âm lượng cảm giác như mở hết cỡ.
Và đâu chỉ vậy, chị còn mở loa ngoài của điện thoại nên cuộc trao đổi ai cũng có thể nghe tất tần tật, như kiểu nghe radio.

Nói to nơi công cộng do thói quen hay muốn thu hút sự chú ý?
Đáng lẽ ở nơi công cộng phải giữ sự yên tĩnh, trong khi chị cứ thoải mái nói chuyện điện thoại với âm lượng không hề nhỏ, lại còn mở loa ngoài cho mọi người cùng nghe.