kuquaxung
Phó thường dân
"Nói là chết" – Bi kịch của tự do trong chế độ độc tài
Ông bà ta có câu: “Con ếch chết vì cái miệng”. Trong tự nhiên, tiếng kêu của con ếch giúp nó khẳng định sự hiện diện, tìm bạn tình hay báo động nguy hiểm. Nhưng chính tiếng kêu đó cũng dễ khiến nó bị thợ săn phát hiện và giết hại. Một con ếch bị giết là điều nhỏ, nhưng khi cả loài bị tận diệt, hệ sinh thái sẽ mất cân bằng: sâu bọ, côn trùng phá hoại tràn lan, mùa màng thất bát, môi trường suy thoái. Khi không còn tiếng kêu, không còn cảnh báo – chỉ còn lại sự im lặng và hủy hoại.
Điều này, đáng buồn thay, cũng đang diễn ra trong xã hội – đặc biệt là ở những chế độ độc tài, nơi không có dân chủ, không có tự do ngôn luận, không có báo chí độc lập. Ở đó, “nói là chết”. Và khi tiếng nói bị giết chết, hệ sinh thái xã hội cũng rơi vào tình trạng giống như cánh đồng không còn ếch – đầy rẫy sâu bọ, ký sinh, và sự suy tàn.
1. Báo chí – Từ ngọn đèn soi đường thành chiếc loa tuyên truyền
Ở một xã hội lành mạnh, báo chí là tiếng nói phản biện, là công cụ giám sát quyền lực, là nơi người dân gửi gắm nỗi lo, sự bất bình, và khát vọng đổi thay. Nhưng trong một chế độ toàn trị, báo chí chỉ còn là công cụ tuyên truyền, viết theo "định hướng". Nhà báo không đưa tin – họ “truyền thông”; không phản ánh thực trạng – họ “làm nhiệm vụ chính trị”.
Nói sự thật là nguy hiểm. Nêu ý kiến trái chiều là "phản động". Dám vạch ra sai lầm là tự ký vào bản án chính mình. Báo chí khi ấy không còn là báo chí – mà chỉ còn là truyền đơn thời chiến. Và một khi báo chí im lặng, xã hội mù lòa.
2. Nhân dân – Không được nói, không được phản đối, không được phản biện
Người dân – những người gánh chịu mọi chính sách từ thuế, y tế, giáo dục, giá cả, đời sống… – lại không được quyền lên tiếng về chúng. Phản đối là "chống phá", góp ý là "phản động", phản biện là "xuyên tạc". Một xã hội mà người dân bị cấm nói về chính nỗi đau của mình thì liệu còn nhân tính?
Ở đó, nói là chết – không nhất thiết là cái chết sinh học, mà là cái chết xã hội: bị bắt, bị bôi nhọ, bị bịt miệng, bị trục xuất, bị đày đi như những "kẻ phản bội". Những tiếng nói đơn độc bị vùi dập, và sự im lặng lan rộng như dịch bệnh.
3. Quốc hội – “Đại biểu nhân dân” hay “nghị gật chuyên nghiệp”?
Quốc hội lẽ ra là nơi tập trung những tiếng nói đại diện cho nhân dân. Nhưng khi các đại biểu chỉ biết gật đầu, chỉ biết đọc theo kịch bản, chỉ biết "đồng thuận tuyệt đối" – thì đó không còn là diễn đàn dân chủ, mà là sân khấu kịch vụng về.
Không một ai dám chất vấn, không ai dám chất chứa tiếng lòng người dân, vì nói là chết – chết chức, chết ghế, chết sự nghiệp. Quốc hội khi ấy không còn là của dân – mà chỉ còn là của một nhóm cai trị, tự nói rồi tự vỗ tay.
4. Bộ máy công quyền – Im lặng là sinh tồn
Trong hệ thống chính quyền, từ cơ quan trung ương đến công ty nhà nước, mọi cấp dưới đều hiểu một điều: "biết điều thì sống, biết nói thì chết". Không ai dám trái lệnh cấp trên, không ai dám phát hiện sai phạm, không ai dám cải tiến, đổi mới – vì mỗi lời nói có thể là một cái bẫy.
Và thế là mọi thứ trì trệ, lạc hậu, mục ruỗng – không phải vì thiếu người tài, mà vì người tài không được nói.
Khi tiếng kêu bị diệt, cánh đồng chỉ còn sâu bọ
Những con ếch – biểu tượng cho tiếng nói phản biện – đã và đang bị giết chết trong xã hội này. Và cánh đồng – xã hội, đất nước – đang tràn ngập sâu bọ, ruồi nhặng, ký sinh trục lợi. Những kẻ vô dụng lại được trọng dụng, những kẻ sống bằng mồ hôi người khác lại trở thành “tinh hoa”.
Cái giá của sự im lặng là một tương lai thối rữa.
Lời kết: Im lặng không phải là hòa bình
Một xã hội yên ắng không phải là xã hội yên ổn. Một xã hội không có tiếng nói không phải vì không có vấn đề, mà là vì nỗi sợ đã thắng. Và khi con người phải chọn im lặng để sống sót, thì xã hội đó đã mất đi linh hồn của mình.
Muốn thay đổi, phải có những con ếch dám kêu. Dù biết rằng nói là chết – nhưng nếu không ai nói, thì chúng ta chết cả bầy.
Tao chỉ hỏi có 1 câu..mà bà bán vé số chửi tao 1 tràng🤬🤬🤬🤬