Như tít
1. Mở bài
Câu chuyện nuôi CHÓ đã trở nên quá quen thuộc với người dân VIỆT NAM, và vì bản tính dễ gần gũi (nhưng coi chừng bị cắn) hiếu động của CHÓ mà dân VIỆT NAM cũng rất thích và luôn cho rằng nó là BẠN CỦA CON NGƯỜI, bất chấp nó có DẠI (chết người) hay ve chó (Dị Ứng) hay các bệnh lây nhiễm khác.
Chính vì lòng tin rằng CHÓ LÀ BẠN nên nỗi lo âu lây nhiễm bệnh cũng triệt tiêu đi, giống như lây HIV từ việc đi chơi phò cũng khác với lây HIV từ người yêu vậy, lây HIV từ vợ, người yêu thì an tâm hơn nhiều nhưng thực tế HIV nào cũng là HIV. Tương tự thế virus DẠI nào cũng là DẠI và cũng đều gây CHẾT NGƯỜI.
2. Thân bài
Sáng sớm bước tới phố hàng ăn sáng, đã nghe tiếng "gâu,, gâu" chát cả tai. Cứ ba nhà thì có 1 nhà nuôi chó, nhà có mở quán bún, cũng có 1 con chó đang sủa đổng "Gâu, gâu", nhà đối diện không có buôn bán gì, khép hờ cửa, cũng có tiếng "gác, gác" 1 cách đanh ác chát chúa của những chú chó nhỏ, cổ họng còn hẹp, cũng rướn lên sủa để đọ tiếng sủa với con chó nhà hàng bún kia, và ở phía xa hơn cũng có tiếng chó loại nhỏ lùn...."gác gác" văng vẳng.
Thấy là ngao ngán, một sự nghèo nàn, tạm bợ, lan toả khắp khu phố này, nhìn ai nấy cũng là dân trung lưu hoặc dân lao động, đa phần họ không chú ý tới con chó, họ ngồi ăn bún với con chó cứ đi loanh quanh dưới chân tìm xương, và
ngửi từng mùi chân của những người ngồi ăn, có lúc con chó nó
dí mũi vào sát sân quá, người đàn ông
cảm nhận sự ươn ướt lạnh lạnh ở mũi chó, ông ta
giật mình huơ chân "Xuỳ" xua con chó ra,
con chó cũng giật mình và theo cái thói táp cạp của chó,
nó há mồm ra "Goáp" một phát, thế là chân của ông có 1 vết lằn ...
hơi hơi đỏ.... Vâng. ba chấm, ba chấm, và ba ba chấm nữa. 1 buổi sáng êm đềm trôi qua nhưng có thể là 1 sự bạo lực đang âm thầm chảy trong cơ thể người đàn ông đó, tôi không biết nữa, và cũng
không có ai biết nữa.
Những tiệm sang trọng hơn như tiệm pizza, tiệm bánh mì lagu, bàn ghế đẹp hơn và lúc này chủ nhà có thể nuôi 1 con chó xù lùn, vâng, ở cái xứ này họ không còn cần nuôi những con chó ta cao to nữa, mà thích nuôi mấy con lùn lùn và họ cho rằng nhỏ, bé, vô hại, không đủ lực cắn người và nó khá....đẹp, thế nhưng, những quán ấy rồi cũng toát lên 1 vẻ thiếu chuyên nghiệp, cho dù bàn ghế bóng bẩy cỡ nào, nhưng cứ có con chó nằm dưới gầm bàn, là 1 người bình thường nếu nói quán này hợp vệ sinh 100% thì hẳn là nói điêu. Còn tôi thì tôi cho rằng. Quán không an toàn vì có nuôi
cái chết di động, ngồi ăn cũng mất ngon vì tôi phải canh chừng, canh cho cản thân tôi, canh cho vợ, cho con....
Đã có nhiều cháu bé mới 5 tuổi, nhà giàu, chưa kịp hưởng cái lộc bố mẹ để lại thì đã ra đi, không phải vì lọt lỗ bê tông, cũng không phải trúng tên lửa Ukraina....mà là bị va quẹt với 1 con chó xù lùn nào đó.
3. Kết bài.
Nuôi chó là cho chó ăn, uống, chung với loài người là 1 sự thụt lùi tiến hoá, vì ngày xưa người ta sử dụng chó để làm phương tiện săn bắn, di chuyển, và coi chó là động vật, với trí khôn của nó người ta thích, nhưng không phải là đi quá giới hạn như hôn vào miệng, cho ăn chúng cốc, bát, vì đây là sự thiếu hiểu biết về sức khoẻ cũng như khoa học. Và hơn hết ý thức của người nuôi chó cũng rất kém, họ luôn cố thể hiện ra mình yêu động vật nhưng điều đó không có nghĩa là họ được ép buộc người khác phải yêu theo bằng cách thả chó chạy rông khắp quán trà sữa, cafe để con chó "cắn/ngửi giao lưu" với tất cả khách còn lại. Và cũng không có nghĩa là họ được gieo rắc
cái chết di động cho người khác. Những người nuôi chó đa phần là người nghèo, an phận, thiếu niềm vui.