NUÔI GÁI (ST : Trường Lê)

1 - 20: " anh ấy sẽ cưới em..."
Cuối tháng 11 năm 2016 là lúc bắt đầu những chuỗi ngày không mấy suôn sẻ từ công việc đến con người. Tình hình làm ăn ngày càng kém, nhân viên cũng rục rịch chuẩn bị đòi về quê ăn Tết. Mọi năm quán đông người thì tầm cuối năm đứa nào muốn về thì cứ về lần lượt. Hẹn ngày nào xuống thì đúng đến ngày đó xuống, như thế để giảm tải nhân viên vì tình trạng vắng khách thường kéo dài qua Tết. Một phần cũng là sắp xếp làm sao vài đứa về thì vẫn còn mấy đứa ở lại làm chống cháy. Tiếp đó là thời gian quay lại nó sẽ gối lên nhau không một lúc ồ ạt xuống cũng chẳng giải quyết được gì.

Nhưng năm nay thì chỉ còn 5 đứa, cái Linh tháng trước mới về vì trên bản gọi về để giải quyết nốt vụ tai nạn, nguyên nhân khiến đuôi mắt trái của nó có một vết sẹo dài, mà hôm qua nó mới gọi điện phải tháng 1 năm sau nó mới xuống được. Tôi với bà chị bàn nhau hỏi xem đứa nào muốn về trước thì nói để thu xếp thời gian. Nhưng thực lòng không muốn để bọn nó về, vì về cách tết còn hơn tháng như này bọn nó rất dễ đi làm chỗ khác. Mà nếu chỗ khác đông khách hơn thì đảm bảo tụi nó sẽ không quay lại..Bà chị tôi tính kéo dài thời gian ra hai tuần nữa mới cho về. Nhưng tôi thì nghĩ khác:

- Cuối năm tình hình ế chung rồi, em gọi điện xuống Đồ Sơn, cũng như ở Nam Định bọn nó cũng bảo vắng lắm..Không có khách đâu. Giờ cứ hỏi nếu đứa nào muốn về thì thanh toán cho nó về. Đi đâu cũng chẳng bằng nhà mình. Chứ giờ tiền nong cứ níu kéo chúng nó sẽ thay đổi suy nghĩ....!!

Chị tôi suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Thế để 2 đứa về trước..Đứa nào ở lại cày cuối năm tăng tiền vé lên trả thêm cho chúng nó.

Hai chị em quyết định như thế, tối hôm đó ăn cơm xong thì cả nhà ngồi lại họp. Tôi bắt đầu nói:

- Thế cuối năm có đứa nào về ăn Tết sớm không...!?? Bảo anh trước một tuần anh chuẩn bị nhé. Mà mấy đứa cũng phải thông cảm là nhà mình giờ ít người nên cho hai đứa về trước. Cách Tết 2 tuần thì đứa nào muốn về thì về..!!

Tôi nói xong thì cái Mỹ nói luôn:

- Em không về đâu, về nhà tầm này khổ lắm....Em đang tính ăn Tết ở đây anh có cho không..!??
Tôi cười bảo:
Mày ở đây đến bao giờ cũng được. Năm nay anh với chị về qua nhà 2 hôm là cũng ra ngay thôi.
Cái Mỹ mà ở lại thì cái Hoa chắc chắn cũng ở lại rồi...Còn Mai, Dung, Trang thì đang phân vân chưa thấy nói gì. Tôi tiếp:
- Nhớ là về phải báo trước 1 tuần hoặc vài ngày đấy. Đùng cái bảo về là không được đâu.
Cái Dung bây giờ mới nói:
Vậy anh cho em về nhé...Em về sớm chuẩn bị Tết rồi chăm con luôn. Hai đứa con lâu lắm em cũng không nói chuyện với chúng nó.
Nghĩ bụng cái Dung mà về thì hơi tiếc, vì nó là đứa làm được nhất nhà. Khách quen nhiều, mà nhà nghỉ hay gọi. Nó mà về thì coi như mất đi một khoản lớn. Nhưng thôi đã nói thì không được ép. Tôi bảo:
- Uh vậy, đợi tầm 4 hôm nữa rồi về. Thế về bao giờ xuống...!?
- Em về Tết xong em xuống luôn, còn phải kiếm tiền chứ...
Cuối cùng chỉ mỗi cái Dung là đòi về. Trang cũng ở lại, cái Trang thì lười làm nhưng chính vì cái lười ấy nên nó nghĩ thà ở đây ăn uống có người nuôi còn hơn về nhà đi cày. Vậy là chốt lại cuối năm quán tôi vẫn có 4 người làm. Vậy là quá ổn so với những quán khác, bằng chứng là tháng gần tết cả khu chẳng mấy ai có nhân viên, suốt ngày đến quán tôi mượn người. Bốn đứa nhà tôi thế mà lại kiếm ăn, lắm hôm đi nhiều chúng nó kêu mệt tôi còn không cho những quán khác mượn nữa. Giá vé đợt tháng cuối cả khu thống nhất tăng lên 350k/vé. Tăng lên như thế nhưng trả nhân viên bao nhiêu thì là chuyện riêng của mỗi quán. Như chị em tôi tính từ lúc đầu tăng giá thì trả thêm cho nhân viên để chúng nó ở lại cố gắng cày cuốc. Tháng cuối đó nhân viên được 200k mỗi một lần đi khách. Hôm thông báo tăng tiền chúng nó ồ lên sung sướng:
Uây gần gấp đôi ngày bình thường, đi một được hai. Sướng thế......
Đứa thì ngồi tính nếu một ngày đi 15 vé thì được bao nhiêu tiền. Nhưng chúng nó đều chung suy nghĩ là vui mừng, nhìn đứa nào cũng hớn hở. Nhưng tôi thêm điều kiện:
Tiền tăng thì thái độ đi làm cũng phải thay đổi. Không phải tự nhiên mà thu được thêm tiền của thiên hạ đâu. Nếu tháng cuối này đứa nào đi làm mà về bị mắng vốn thì đừng trách. Trả thêm cho bọn em để kiếm tiền về nhà thì các em cũng phải làm ăn cho đàng hoàng. Nhớ như vậy.
Bọn nó gật đầu đồng ý, vì nó hiểu tiền của chúng nó được tăng lên gần gấp đôi thì chúng nó phải chiều khách, phải ngoan, và phải khôn khéo hơn. Lương cao thì luôn đi đôi với trách nhiệm, quy luật là thế rồi. Không ai trả bạn 10tr một tháng chỉ để bạn đến ngồi chơi xơi nước cả. Bắt đầu được một tuần thì xảy ra chuyện, sáng hôm thứ 2 cái Mỹ kêu đau bụng, mà phải nói dạo gần đây nó hơi xanh xao. Tôi thì không phải đàn bà nên cũng chỉ biết nhắc:
- Ăn uống nhiều vào, mà đóng quán là ngủ luôn đi. Dạo này đông khách phải giữ sức khoẻ..Ngày nào anh cung mua hoa quả chúng mày nhớ ăn đấy...!!
Nhắc là nhớ cho nó có câu, chứ bọn nó ăn đến không còn vỏ. Sáng hôm đó tôi thấy nó đi từ nhà vệ sinh ra, tay cầm cái gì như cái nắp chai màu trắng, trên đó cắm một cái que....Nó mua que thử thai về thử. Tôi mới giật tay nó lại hỏi. Làm sao mà phải thử, mày cho khách đi trần à. Nó định giấu nhưng không kịp, tôi bảo:
- Đưa đây anh xem...Mày ngu như chó ấy...!
Cái đm nó wifi hai vạch căng đét, không một chút mờ...Tôi đứng hình vì không biết phải giải quyết trường hợp này như nào. Gọi điện cho bà chị thì không bắt máy, chắc bà ấy còn ngủ. Tôi mới nhắn tin:
- Chị ơi, cái Mỹ có thai rồi. Vừa thử hai vạch này. Lát chị xuống xem thế nào, cái này em chịu.
Tôi mới gọi cái Mỹ vào phòng riêng nói chuyện:
- Mày cho thằng nào đi trần rồi xuất vào trong à..!?? Mày làm thế này là hại bao nhiêu người rồi...
Nó nhìn tôi nói:
- Không phải thằng nào đâu anh. Anh Tùng còi đấy....Em chỉ đi trần với anh ấy thôi.
Tôi nghe còn không tin vào tai mặc dù cái tên Tùng còi tôi chẳng lạ gì. Tôi hỏi lại:
Tùng còi mà hay xuống đây, quen chị đấy á...!!!? Hay thằng khách nào tên Tùng...??
Nó nói:
- Vâng anh Tùng quen với chị hay vào nhà mình ấy....!!
Hỏi thế thôi chứ tôi biết chắc ai rồi, vì chính tôi chở cái Mỹ đến nhà nghỉ cho bố kia mà. Nhưng lần đầu đó cũng cách đây 2 tháng rồi..Chẳng là lần đó mấy anh em đi uống rượu, say sưa ông ấy muốn tìm gái nên bảo tôi điều cho một đứa. Hôm đó tôi cho cái Mỹ đi, nhưng có một lần thì chắc đéo gì đã dính. Tôi mới hỏi tiếp:
- Đi có mỗi lần anh chở mày đi phải không..!?
Nó lắc đầu:
- Không anh ạ, tuần nào cũng đi 2-3 lần. Mỗi lần em đều bảo là khách quen ở nhà nghỉ. Em đi rồi mang tiền về cho anh đấy.
Vãi *** rồi, hoá ra là thế, nhưng tôi vẫn còn lý do bác bỏ:
- Nhưng tháng trước mày vẫn bảo có kinh không làm được xin đi chơi cơ mà.
Nó cúi mặt nói nhi nhí:
- Em bị chậm hơn tháng nay rồi, hôm đó em cũng không bị nhưng bảo bị để đi chơi với anh Tùng. Anh ấy với em đi Hà Nội 2 hôm. Với kinh của em cũng không đều, có lần 2-3 tháng mới có một lần. Nhưng cho xuất vào nhiều nên hôm qua em mới mua que để sáng nay thử...
Tôi hỏi nó:
Thế bây giờ mày tính sao..!??
Nó trả lời:
Anh ấy bảo yêu em thật, anh ấy nói sẽ cưới em....
Ngu, quá ngu rồi..Tùng còi thì tôi không lạ, em chơi với bà chị tôi hơn tôi 4 tuổi. Cũng thuộc dạng dân xã hội. Nhưng tính ông này không phải dạng trăng hoa, mà sống khá tình nghĩa, vì anh em. Nhà thì cũng có điều kiện, bản thân ông ấy cũng tự làm kiếm tiền chứ không phụ thuộc bố mẹ. Tôi tin ông ấy không lừa cái Mỹ, nhưng tôi đéo thể hiểu ông ấy nghĩ gì mà đi thề thốt với đứa nhân viên là ông ấy sẽ cưới nó:
Thôi, đợi chị xuống rồi xem thế nào....Cái này anh cũng không biết phải làm sao.
Trưa đó ăn cơm xong bà chị tôi mới xuống. Bà ấy gọi cái Mỹ vào phòng nói chuyện:
Chị nghe anh kể em có thai à...Mà có thật của thằng Tùng không..!?
Cái Mỹ thấy chị tôi thì sợ, nhưng nó vẫn chắc chắn:
- Chắc chắn của anh ấy chị ạ..Chỉ đi với anh ấy là em đi trần với cho xuất vào trong thôi.
Bà chị tôi thay đổi sắc mặt nói giọng như đe doạ:
Cái này không đùa được đâu, mày mà nói gì sai thì mày biết hậu quả rồi đấy.
Nói xong bà ấy bảo nó ra ngoài, đồng thời gọi điện cho Tùng còi xuống quán nói chuyện. Lát sau ông kia đi xuống, hai người nói chuyện gì riêng trong phòng tôi cũng không biết. Lúc ông Tùng đi ra cửa còn nói:
- Em yêu nó thật, em sẽ về nói chuyện với bố mẹ em. Chị đừng có lôi nó đi phá....
Nói xong ông ấy phóng xe đi về, cả nhà không khí u ám. Ngày hôm đó không cho cái Mỹ đi làm. Bà chị tôi ở quán cả ngày, chiều tối hôm đó có số điện thoại gọi đến, mà bà chị tôi bảo đó số của mẹ ông Tùng. Nghe nói chuyện thì mẹ ông Tùng cấm không cho con mình lấy cái Mỹ, bà ấy nói:
- Nó làm cave, làm sao mà con thằng Tùng được. Bọn nó chỉ giỏi đặt bẫy lừa con bác đấy. Mày bảo nó phá đi, mà đừng gặp thằng Tùng nữa. Toàn chỗ gia đình quen biết, cháu làm gì đừng để mọi người không nhìn được mặt nhau.
Chưa biết sự thật là thế nào nhưng nghe những lời đó thì tôi biết không bao giờ nhà ông Tùng chấp nhận cái Mỹ. Gia đình nhà họ như thế sao có thể cho con mình lấy "Phò". Nhưng giờ không giải quyết nhanh thì không được, càng để lâu thì cái Mỹ càng khổ.
Đến sáng hôm sau thì bà chị tôi đưa nó đi viện khám. Cái thai đã được gần hai tháng, về nhà thấy cái Mỹ khóc. Hỏi thì nó bảo trên đường về chị cứ chửi nó suốt. Chị bảo bố mẹ anh Tùng không cho cưới, xong người ta còn bảo chị đuổi em đi không cho ở đây nữa. Giờ mà đuổi em đi thì em biết đi đâu, còn cái thai nữa. Trưa hôm đó điện thoại chị tôi réo liên tục, gia đình nhà kia gây sức ép. Ông Tùng thì cũng cãi nhau với bố mẹ, nhưng cuối cùng giữa chọn bố mẹ hay đứa nhân viên thì ông ấy không còn sự lựa chọn. Trong điện thoại gia đình nhà kia chửi cái Mỹ thậm tệ, còn doạ cho người đến đánh. Bà chị tôi cũng để cái Mỹ nghe cuộc nói chuyện đó. Xong xuôi bà ấy gọi Mỹ vào phòng:

- Giờ một là em phá, hai là em phải tự chịu mà vác cái bụng về quê. Cái này chị không chịu trách nhiệm. Chúng mày yêu đương xong bây giờ tao ở giữa, tao không giải quyết được. Mà mày nghĩ gì lại đi tin lời nó...Kể cả nó có yêu mày thật thì làm sao bố mẹ nó chấp nhận. Mày không bao giờ sống được ở cái đất này.

Cái Mỹ khóc nấc lên, giọng nó ngắt quãng:
- Vậy...mai chị....cho em đi phá...
Bà chị tôi nhìn nó ngao ngán, lắc đầu một cái bà ấy nói: Mai chị bảo người đánh xe xuống chở mày đi phá. Mà phá xong xuống nhà nghỉ Quỳnh Chi nằm. Ở đó có người quen chị, tao sẽ bảo nó chăm sóc cho. Đừng về quán.
Mãi đến đầu giờ chiều hôm sau tôi mới thấy có người xuống đón cái Mỹ đi phá thai. Sau đó đến 7h tối xe mới chở nó về quán. Cửa vừa mở ra tôi thấy mặt mũi nó hốc hác, môi thì tím đen lại. Định dìu nó xuống thì bà chị trong nhà quát ầm lên:
- Tao đã bảo đi xuống nhà nghỉ cơ mà, sao lại còn về đây. Cậu bảo taxi chở nó xuống Quỳnh Chi. Cần gì tí gọi điện về bảo người mang xuống.
Nghe thấy thế cái Mỹ giật mình thụt vào trong. Tôi thì cũng cáu không hiểu chuyện gì mà bà ấy đuổi như đuổi tà như thế. Cái Mỹ đi tôi mới vào nhà hỏi:
- Sao không để nó vào lấy đồ...Mà nhìn mặt nó kinh lắm.
Bà ấy nói giọng lớn tiếng:
Cậu thì biết cái gì..Quán xá là nơi làm ăn..Người chửa đẻ phá thai đỗ ngay trước cửa quán thì không tật này cũng bệnh nọ. Có phải tao đuổi nó đi đâu, bảo nó xuống nhà nghỉ dưới kia có phòng ốc đàng hoàng, ăn uống có người chăm...Đm đã nói như thế rồi mà vẫn thượng xe về đến đây.
Tôi thì không mê tín, kiêng cữ nhưng tôi biết những người làm ăn họ rất kỵ vấn đề vía vủng. Tôi cũng chẳng nói gì nữa, lúc sau cái Mỹ gọi về cho cái Hoa lấy quần áo, sạc điện thoại với đồ dùng cá nhân. Cái Hoa lấy xong thì đi xe máy xuống nhà nghỉ đưa cho bạn. Cái Mỹ phải ở đó 5 ngày sau mới được về nhà, chuyện ăn uống của nó có người chăm lo cẩn thận. Ngày nào cái Hoa cũng mang đồ xuống thăm, tôi cũng không được đi vì bà chị cấm.
Hôm nó về nhìn vẫn còn hơi yếu, da dẻ với mặt mũi vẫn hơi tái. Hôm đó tôi đi chợ mua nào là Tim, Gan, Thịt Bò về nấu cho nó ăn. Nghỉ tiếp 3 ngày sau thì nó lại xin đi làm. Nhưng sau đợt đó nó ít nói, ít cười hơn hẳn. Tuy đã phá thai nhưng gia đình ông Tùng vẫn muốn đuổi cái Mỹ đi để tránh con trai mình đi tìm cái Mỹ. Khốn khổ khốn nạn cho cái Mỹ vừa mất con vừa mất tiền. Số tiền đưa nó đi phá thai bà chị tôi trừ vào tiền nó làm còn gửi lại. Vậy là công cốc, làm gì có cái kết ngôn tình như trong truyện cổ tích. Nhưng tôi nói thì chúng nó lại không nghe. Tình yêu chỉ đến khi bạn không phải là "Phò", bạn có thể có tình yêu khi không ai biết bạn đã hoặc đang đi làm Gái. Còn khi bạn vẫn gắn cái mác "Phò" thì đừng mơ đến thứ tình cảm xa xỉ đó.
Cái Mỹ đêm nào cũng khóc, tôi nghĩ nó yêu Tùng còi thật, nó tin rằng lời hứa sẽ cưới nó cũng là thật....Nhưng nó quên một điều nó đang làm cái Nghề mà xã hội coi thường, khinh miệt. Nó mất trắng, mất con, mất người yêu và mất cả cái lòng tự trọng còn sót lại. Mọi người trong nhà người thì hiểu, cảm thông nhưng có người thì nói nó cố tình úp sọt ông kia nhưng không ngờ bị bể kèo...Nó nghe được những lời đó, để rồi tết còn hơn tuần nữa mới đến nhưng nó gặp tôi nói:
- Anh ơi, ngày kia cho em về nhé. Em về đợt này không xuống đây nữa đâu.
Tôi nghe mà lặng cả người, tôi hỏi:
Chị đuổi em đi à...!??
Tôi hỏi vậy vì trước đó bà chị cũng tính cho cái Mỹ làm đến lúc về. Sau không cần nó xuống nữa, dù gì thì bà ấy với gia đình kia vẫn là chỗ thân tín, nhà kia thì muốn con Mỹ cút đi cho khuất mắt. Bà chị tôi cũng không muốn dính dáng đến đứa đã từng phá thai. Mỹ nói:
Không anh ạ, em tự về thôi. Em không làm ở đây được nữa.
Tôi vỗ vai nó:
Để anh gọi điện qua cho chị. Mai anh cộng xem em còn bao nhiêu tiền.
Nó vâng dạ rồi lầm lũi đi vào phòng, tôi gọi cho bà chị. Nghe tôi nói xong hình như bà ấy còn thấy vui, nói một lúc bà ấy bảo:
- Cậu xem sổ cộng tiền rồi cho nó thêm ba triệu. Chị không xuống quán đâu.
Tôi không trả lời tắt luôn máy, cầm điện thoại trên tay tôi lắc đầu: Rẻ Quá....
Hôm cái Mỹ về tôi thanh toán của nó còn được 8tr. Tôi nói tiền đi phá thai chị trừ, xong tôi đưa thêm nó cái phong bì bên trong có 5tr:
- Cái này là của chị cho em...Chị bảo nếu sau này muốn xuống làm thì lại xuống. Nhưng đúng thật tạm thời em không nên ở đây...!!!
Nó không khóc, hoặc nó cố không cho phép bản thân mình khóc. Nó hít một hơi dài rồi cười với tôi:
Em xin nhé, anh chào chị giúp em.
Nói xong nó quay vào nhà chào mọi người, nó nói chuyện với cái Hoa bằng tiếng dân tộc. Xong xuôi nó chạy ra vỗ vai tôi:
Đi thôi anh ơi, cho em ra bến xe...
Sau đó cái Mỹ không quay lại chỗ tôi làm nữa....Còn Tùng còi thì cũng đau khổ dằn vặt một thời gian. Trong một lần có việc đến quán karaoke tôi gặp ông ấy khoác vai một em, lại gần tôi chào:
Người yêu anh đấy à...!?? Không giới thiệu cho anh em gì cả.
Tùng còi nhìn tôi gãi đầu rồi nói:
Yêu đương gì đâu, bạn thôi......Mà chú đi đâu đấy.
Tôi cười:
Em đi đón mấy đứa "Nhân Viên" về. Sớm cho chúng nó đi hát với khách. Giờ đi đón về. Anh đi chơi vui vẻ nhé.
Bọn cái Linh, cái Trang, cái Hoa đi ra gặp, lúc về chúng nó hỏi tôi:
Người yêu cái Mỹ đó phải không anh...!? Sao cái Mỹ nó Ngu thế nhỉ..!?
Tôi trả lời:
Ừ ngu...Tình yêu thì không sai nhưng mang thai là Dại...Mà tụi mày nên lấy đó làm bài học.
.

Cl32Rd.md.jpg
 
1 - 21: " em không ăn được tôm còn vỏ."

Rồi thì Tết cũng đến...Cái Hoa với cái Mai là hai đứa ở lại làm đến qua Tết mới về. Cái Trang thì đã về trước tết 5 ngày. Quán còn hai người, đêm giao thừa có 5 thanh niên đi chơi, tầm đó là 10h kém. Chẳng đâu còn nhân viên cả, sót lại nhà tôi mỗi hai đứa. 5 người mà đi 2 thì tôi cũng hơi ái ngại. Tôi nói:

- Giờ còn có hai nhân viên thôi, anh em ai đi thì đi chứ cũng không còn người.

Một thằng trong đám đó nói:

- Bọn em thay nhau đi được không anh..!??

Hơi hoảng hồn trước câu nói này, vì trước giờ bạn bè kéo nhau đi chơi cũng nhiều nhưng tôi chưa gặp trường hợp "Ăn Lại" cùng lúc như thế này. Nghĩa là cái cảnh hai ba thằng cùng thích một em thì không thiếu. Nhưng lúc nào cũng có thằng nhường cho bạn đi đứa thích đó. Xong phải hôm sau hoặc mấy hôm sau mới quay lại đi em mà thằng bạn hôm trước đi. Cũng phải thôi, bạn vừa đi xong mà mình đi sau nói gì thì nói nó vẫn dơ.

Nhưng đây thì 5 thằng quả quyết thay nhau đi. Tôi quay sang nhìn Mai với Hoa hỏi:

- Thế hai đứa có đi được kiểu đấy không..!!?

Mai trả lời luôn:

- Không vấn đề anh ạ, miễn đừng 5 ông vào cùng lúc là được. Một người một em đi tốt.

Tôi quay lại nói với 5 thanh niên kia:

- Mỗi người một phòng, từng người đi một. Tí anh dẫn sang bên nhà nghỉ có ghế ngồi đợi đàng hoàng. Mấy chú thanh toán tiền luôn cho anh. 350k một vé.

Tụi kia gật đầu đồng ý luôn, tôi bảo nhân viên cùng đám thanh niên đi sang nhà nghỉ. Thấy có khách ông chủ nhà nghỉ mừng như vớ được vàng. Phải thôi tết tư, hôm nay còn là giao thừa, đéo ai nó chui vào nhà nghỉ. Vừa thấy tôi ông ấy nói:

- Hôm nay vẫn làm hả cháu, từ sáng giờ chưa có phòng nào đây này.

Tôi chào rồi nói:

- Có khách thì vẫn làm chú ạ. Sáng cũng được mấy phòng từ nhà nghỉ khác gọi. Mà cho cháu 5 phòng. Có 5 thanh niên đây..

Ông ấy nhìn liếc qua rồi thắc mắc:

- Thế nhân viên có hai thôi à..!??

- Vầng, chú để mấy em ấy ngồi đợi. Đi thay nhau. Cũng đồng ý đợi cả rồi. - Tôi trả lời.

Đoạn quay sang bảo ai đi trước thì đi đi. Hai thằng nhìn trẻ nhất đi trước, còn ba thằng vừa ngồi xem Táo Quân vừa đợi. Tôi nói:

- Thế nhé, tiền nong phòng phè thanh toán hết rồi. Mấy chú ở đây đợi xong thì đi. Anh về nhà chuẩn bị ít đồ tí còn có người xuống làm lễ.

Mấy thanh niên gật đầu:

- Vâng, anh cứ về đi.

Ông chủ nhà nghỉ nói thêm:

- Mà tụi mày đi nhanh xong trước 12h nhé. Tao còn cúng vái.

Tôi đi về chuẩn bị hoa quả, thịt lợn, vàng tiền mà tối bà chị cho người mang xuống bảo để đêm làm lễ. Chuẩn bị xong xuôi thì cũng đã 11h30. Chưa thấy đứa nào về, cũng chẳng có gì làm tôi chạy sang nhà nghỉ thì vẫn thấy ba thằng đang ngồi nhưng chỉ có một thằng lúc tôi còn ở đây là chưa đi. Không biết nó đi chưa, đm giờ mà chưa đi thì tí lại quá 12h thì bỏ mẹ. Tôi vào hỏi:

- Thế ba đứa đi xong chưa..!!?

Tụi nó quay lại nói:

- Xong rồi anh ạ, còn hai thằng kia lâu thế. Sắp Giao Thừa rồi.

Tầm 15" sau thì cái Mai đi xuống. Cái Mai đi hai vé còn cái Hoa đi 3 vé. Bảo sao Hoa chưa thấy xuống....11h50 vẫn chưa thấy thằng cuối cùng xuống. Bạn nó thì gọi điện:

- Nhanh mày ơi, sắp 12h rồi....Mẹ đi lâu thế.

Giọng thằng kia trong điện thoại:

- Đây...Đang mặc quần áo rồi...!

Tẹo sau thì hai đứa nó chạy tư trên tầng xuống. Đồng hồ chỉ đúng 11h55, ông chủ nhà nghỉ đồ đạc lễ bái sắp hết ra rồi chỉ chờ khách đi xong là đuổi:

- Nhanh nhanh dắt xe ra để tao còn cúng....Mẹ sư tí thì muộn.

Tôi với cái Hoa cũng chạy vội về nhà, bà thầy cúng đang thắp nhang chuẩn bị khấn rồi. Mặc cho bà ấy đọc thần chú, tôi gọi cái Mai với cái Hoa ra phòng khách ăn bánh kẹo với nói chuyện. Tôi lấy hết số tiền ngày hôm nay làm được ra nói:

- Hôm nay làm được bao nhiêu thì anh trừ tiền phòng đi. Còn lại cho chúng mày tất. Anh không lấy đồng nào....Coi như lộc đầu năm.

Đồng thời tôi rút trong túi ra 4 cái lì xì, đưa mỗi đứa 2 cái và nói:

- Một cái của chị một cái của anh. Tao nghèo chỉ lì xì mỗi đứa 100k thôi. Còn chị thì là 200k.

Chúng nó tíu tít cảm ơn, rồi mở he hé ra ngó vào..Cái Mai bảo:

- Em với cái Hoa bàn nhau ở đây đến mùng 8 tết mới về. Nghĩa là bọn em ở đây một tuần nữa.

Tôi nhìn chúng nó rồi nói:

- Uh hai đứa cứ ở đây trông nhà cho anh với chị. Ngày mai anh với chị cũng về qua nhà. Bọn em ở đây có khách thì làm không thì lấy xe mà đi loăng quăng. Anh về phải hai ngày đấy.

Cái Hoa tiếp lời:

- Thôi bọn em không đi đâu, ở nhà nằm xem phim ăn bánh kẹo là sướng rồi.

- Ừ thì tuỳ bọn mày...Mà đợt này về xem có ai thì dắt xuống đây làm cho anh. Anh không để chúng mày thiệt.

Hai đứa nó suy nghĩ rồi nói:

- Vâng, để em về em hỏi xem có ai đi làm không..!??

Bà thầy cúng làm lễ xong gọi ới vào nhà:

- Xong rồi đấy, chờ nhang tàn rồi dọn đồ vào trong nhé...Bà đi về có tí việc..!!!

Tôi chạy ra đỡ bà dậy rồi đưa bà 200k:

- Chị cháu bảo gửi tiền bà...!!

Bà cầm lấy tiền rồi nói:

- Cho bà xin..Thôi mấy đứa ở nhà bà về.

Thế là qua đêm giao thừa đầy vội vã, khi người ta đi chơi đi xem bắn pháo hoa, thì bọn nó đang cày cuốc đến những giây phút chuyển giao năm mới. Mà tôi thì cũng đâu sung sướng gì, chúng nó đi làm tôi cũng phải trông, phải canh chừng khách khứa thế nào..Trong đầu tôi nghĩ: Mình cũng khác gì tụi nó đâu..Mà cũng đéo ai thương mình. Nên thôi hơi đâu mà nghĩ lắm.

Một tuần sau thì cả hai đứa nó về, thời gian đó cũng là khoảng thời gian xả hơi của tôi sau hơn nửa năm làm công việc "Cai Phò" này. Tính tôi thì không thích đi chùa đi chiền, vì không tín. Nhưng vẫn bị bà chị lôi đi khắp các nơi. Tôi cũng chỉ đi cho có, một nén nhang tôi cũng chẳng thắp. Nói chung là bị chửi nhưng tôi kệ, tôi chỉ đi ngắm cảnh hít cái không khí mà mọi người gọi là Thanh Tịnh cho nó thoải mái. Chứ nhìn cảnh chen chúc, húc cả vào nhau để đặt lễ ngán đến tận cổ.

Không có nhân viên quán phải đóng cửa mất hai tuần, hôm đó đang ngủ thì bà chị gọi điện:

- Cậu xem dọn dẹp lấy một phòng, chị đang về, nhà có hai đứa mới xuống.

Tôi bật dậy đi quét dọn phòng ốc, đồ đạc thì hầu như bọn kia nó mang về hết. Chỉ còn mấy đôi guốc, giày, dép. Tôi thu dọn lại một góc sau đó thay ga, thay gối. Cũng chẳng mất thời gian vì cuối năm đã tổng vệ sinh sạch sẽ rồi. 30" sau chị tôi xuống quán, dẫn theo hai đứa nhân viên mới. Bà ấy bận nên giao hết lại cho tôi, tôi ra đón rồi chỉ phòng ở cho hai đứa nó:

- Hai đứa ở phòng này, lúc nào có người xuống thì anh sẽ thu xếp sau. Xắp xếp đồ đạc, quần áo đi rồi anh lát qua phòng anh nói chuyện.

Biết chúng nó lần mò còn lâu mới xong, tôi vào phòng nằm nghe nhạc. Gần tiếng sau tôi đi ra hỏi:

- Hai đứa xong chưa vào phòng anh nói chuyện..??

Thấy hai đứa nó ngập ngừng, như sợ tôi bảo vào phòng đóng cửa bắt cởi quần áo ra check hàng vậy. Tôi cười:

- Vào nói chuyện về công việc với quy định thôi. Chứ chim anh hỏng không làm ăn gì được đâu.

Câu nói đùa ấy phá tan sự nghi kỵ, bọn nó bật cười rồi đi vào. Tôi tiếp:

- Quán này là của chị lúc nãy hai đứa đi cùng. Anh là em trai chị ấy, ở đây kiêm quản lý bọn em luôn. Thế các em quê ở đâu, tên gì, bao tuổi....!!???

Đứa cao hơn trả lời trước:

- Em tên Phương, em ở Thanh Hoá. Em sinh năm 96 anh ạ..!!

Tôi nhìn sang đứa thấp hơn bên cạnh, nó cũng trả lời luôn:

- Em tên Yến, em sinh năm 98. Quê em ở Lào Cai.

Tôi hỏi tiếp:

- Thế hai em sao biết chị mà đến đây..!?

Cái Yến trả lời:

- Có người dẫn bọn em ra đây gặp chị anh ạ. Nãy bọn em với chị với chủ cũ ngồi ở quán cà phê nói chuyện xong chị mới chở bọn em về đây.

Trong đầu tôi nghĩ chắc bà chị lại nhờ môi giới ở đâu giới thiệu cho rồi:

- Thế hai đứa đã biết xuống đây làm gì chưa..!? Mà sao khác quê lại đi cùng nhau.

Hai đứa nó cười bảo:

- Bọn em biết chứ, cái cô đưa bọn em xuống đây gặp chị là Chủ bọn em ngày trước đó. Trước bọn em làm cùng chỗ cô mà. Chồng cô ấy mới đi tù, mà trên đó không có khách nên cô ấy bảo gửi bọn em xuống dưới này. Cô ấy cũng dặn dò cả rồi. Trước bọn em làm trong nhà cô ấy ở Hải Phòng.

Gửi cái máu loe gì, con mẹ kia mà không hiếp lấy 10 củ trở lên chặt con mẹ nó đầu tôi đi. Biết vậy nhưng tôi không nói việc chúng nó về đây làm là có liên quan đến tiền. Nói ra chúng nó sẽ nghĩ chúng nó bị bán, mà như thế tư tưởng không sợ mới là lạ. Tôi nói:
- Ừ chắc hai chủ quen nhau nên mượn nhân viên về làm ấy mà. Quán anh trước cũng có mấy đứa nhưng bọn nó về quê ăn tết chưa xuống.

Nói chuyện một lúc lâu sau thì chúng nó đã hiểu cách làm ở đây với giá tiền ra sao. Tôi bảo chúng nó đi nghỉ ngơi, chiều nấu cơm ăn sau. Đồng thời tôi cũng nhắn tin cho bà chị:

- Hai đứa này bao nhiêu tiền thế má.

Bà chị nhắn lại luôn:

- 13tr. 5tr một đứa còn phải bồi dưỡng tiền xe cho con mẹ kia 3tr. Nhưng đang không có người làm. Mà cái này hai chị em biết thôi. Đừng nói với bọn nó. Cứ như bình thường là được. Cậu xem nói khéo tí.

Tôi nhắn lại:

- Em biết rồi...

- À mà cậu nhắn tin với gọi điện cho mấy đứa kia xem chúng nó thế nào, bao giờ xuống. - Bà ấy nhắn.

Cái này thì chẳng cần bà ấy nói, từ hôm chúng nó về tôi vẫn theo dõi fb, zalo bọn nó suốt. Cách vài ngày tôi lại nhắn tin hỏi thăm với xem bao giờ chúng nó xuống. Vừa nói chuyện với bà chị xong thì cái Trang gọi điện:

- Anh ơi, hai ngày nữa em với chị Linh xuống. Ở nhà tiêu hết tiền rồi.

Tôi nói qua điện thoại:

- Ừ nhanh nhanh xuống đi, quán không có người gần tháng nay rồi.

Cái Trang nói tiếp:

- Nhưng em chỉ có tiền xe khách thôi, còn tiền đi taxi xuống anh cho em nhé.

Tôi nói luôn:

- Được, mày cứ xuống đây tiền taxi anh trả. Hơn triệu chứ mấy. Xuống nhanh nhé...!!!

Nó vâng dạ rồi tắt máy. Tối đó có tôi với hai đứa nhân viên mới ăn cơm. Vì có người nên tôi mở quán bắt đầu làm. Hai đứa mới nhà tôi không được xinh cho lắm, cái Phương thì hơi đô, mồm hơi vẩu, cao nhưng thô bỏ mẹ. Ngược lại cái Yến thì bé, người thì còi, nhưng vếu thì to, mặt thì cũng không được xinh lắm. Nhưng ít ra còn ưa nhìn hơn cái Phương.

Nói chung cái Phương tôi nhìn không mê được. Bà chị chọn nhân viên như ***, mà cũng đéo trách được vì giờ khan hàng lấy đâu ra đòi hàng tuyển. Mà đã hàng tuyển thì nó đi làm chỗ khác giá cao chứ bèo bọt như này làm gì...Không những thế cái Phương còn tốt nghiệp trường chuyên Vô Duyên mới sợ. Mồm thì vâu nhưng cười thì không nhìn thấy tổ quốc đâu. Tối đó nó đi khách, nói thật tôi làm cũng được một thời gian nhưng tôi chưa thấy đứa nào đi khách về mà tay còn cầm quả si lít vung vẩy. Thoạt nhìn không biết nó cầm cái gì, tôi mới hỏi:

- Mày cầm cái gì thế em...!??

Nó nhìn tay rồi giơ lên:

- Nãy đi khách xong em quên mặc quần lót, ra khỏi phòng khách gọi quay lại lấy.

Nó vừa nói vừa giơ cái quần lót lên cười. Trần đời có một tôi chưa gặp quả vô duyên lever max như này bao giờ. Tôi cũng chẳng nói gì thêm. Ăn uống thì vứt vỏ lung tung, lần nào tôi cũng phải nhắc. Nói chung là nó sống bẩn, xuống làm được hai ngày nhưng quần áo mặc xong lại nhét vào tủ, thay bộ khác xong hôm sau lại lôi ra mặc, tôi thấy thế mới nói:

- Nhà mình nước nhiều, không phải tiết kiệm đâu. Quần áo thay ra thì giặt đi em ạ...Để thế định ủ mắm à...!!!

Nói thế nhưng nó vẫn đéo biết ngại:

- Em xịt nước hoa là lại thơm hết anh ạ...!!

Bực quá tôi mới quát:

- Không phải là thơm, vấn đề ở đây là sạch sẽ. Mày nhìn cái phòng xem hôm mới xuống như nào, được hai hôm nó có khác gì cái chuồng lợn không..!??

Thấy tôi quát nó không dám mè nheo nữa, tự giác lấy chổi đi quét nhà. Tôi đứng nhìn nó quét nhà, tự dưng nó lục tay xuống gối lôi ra quả áo vú mồm lẩm bẩm:

- Hôm trước để đây mà quên mất...!!

Chứng kiến cảnh đấy tôi chỉ còn biết nghĩ: Mày bẩn số hai thì đéo ai dám số một.

Chiều hôm sau hai chị em Linh với Trang xuống. Vừa xuống nó đã hớn hở chạy vào nhà gọi tôi:

- Anh ơi ra trả tiền taxi...Em xuống rồi đây.

Hai ngày sống chung với con cá sấu kia làm tôi nhức cả óc. May mắn hôm nay có con Trang xuống nhìn nó còn có sức sống. Tôi đi ra trả tiền taxi cho hai đứa rồi bảo chúng nó tự xách đồ vào nhà. Vừa vào nhà thì nó gặp cái Phương, chẳng ai chào ai câu nào. Tôi nói:

- Nhà mình có hai người mới, thôi hai đứa vào nhà đi. Tí ăn cơm....

Bữa tối đó tôi rang tôm, cái Trang thì thích ăn tôm nên biết nó xuống tôi mua tôm về rang. Tôi thì không có thời gian mà bóc vỏ tôm rồi, từ trước giờ vẫn thế. Vào bữa cơm cái Trang lấy tay tự bóc vỏ ăn. Cái Phương thấy thế nói:

- Em không ăn Tôm này đâu anh ạ, em chỉ ăn tôm bóc lõi thôi.

Cái định mệnh, gặp ngay "Phò" đài các, "Phò" lá ngọc cành vàng rồi. Tôi cũng đéo vừa:

- Em ạ, nhà anh chỉ ăn tôm như này thôi. Còn muốn bóc lõi thì em tự lấy tay mà bóc nhé. Với lại anh không chỉ nấu mỗi món tôm, em có thể ăn món khác. Em làm quá, bớt đi không không ở được đây đâu.

Trang thì đéo biết gì kiểu ngây ngô:

- Ở nhà em còn chẳng có tôm mà ăn này..

Cái Linh nó nguýt cái Phương một cái rõ dài. Con kia thấy quả mặt sẹo lườm mình thì cũng câm luôn, im lặng tiếp tục ăn. Càng lúc cái Phương càng cho tôi cái gọi là không có sự thiện cảm. Chở nó đi làm cũng phát ngại lên. Đi đường cái gì cũng chỉ chỏ xong cứ cười hô hố như bố nó bị cù. Nói bao lần đâu vẫn đóng đấy, đến mấy nhà nghỉ còn chê, họ toàn bảo:

- Nhân viên nhà em đã xấu còn không biết đường che đi. Hôm nọ em lỡ chở lên đây rồi thì bắt buộc phải đi. Chứ đi xong khách nó chửi chị kinh lên được.

Tôi cũng chỉ biết nghe rồi bảo lần sau em điều đứa khác. Cái Yến thì biết điều với khôn khéo hơn, nó nhỏ nhỏ người nhưng được cái mồm nịnh khách. Nhìn nó còi mà lắm lúc khách còn sợ bé quá không đi được. Tóm lại là bà chị rước về cho tôi hai quả nhân viên bỏ thì thương mà vương thì tội. Sau đó là những quả phốt khiến tôi thay đổi suy nghĩ không phải đứa nào làm "Phò" cũng vì hoàn cảnh. Để rồi tôi được chứng kiến cảnh bà chị tôi đánh nhân viên nhà trước mặt khách nó như thế nào.......

Cl39fj.jpg
 
1 - 22: "vỏ quýt dày có móng tay nhọn."

Sau khi hai chị em nhà Linh - Trang xuống khách khứa cũng ngon lành hơn. Nhà có 4 người nó không khí nó khác hẳn. Khách vào có đứa xinh xinh nhìn có cũng thích. Cái Trang xuống đợt này chăm làm hơn, phần vì nó đã hết tiền, phần vì nó muốn mua điện thoại mới. Nó ước mơ mua được con Oppo F1s mà Sơn Tùng quảng cáo trên tivi suốt ngày ấy. Cứ chiếu đến thím Tùng ATM là nó khen lấy khen để, nó là một Sky Chính Hiệu con heo Vàng.

Cái Linh thì không thích nó mua sắm linh tinh, nó muốn cái Trang dành tiền gửi về cho bố mẹ. Nó nói:

- Mi không định gửi tiền cho bố mẹ à..Mẹ bảo tháng sau mỗi đứa cho mẹ 5tr đó.

Cái Trang mặt cau lại, nó không muốn gửi tiền về. Nó muốn làm bao nhiêu nó tiêu bấy nhiêu. Từ đợt cái Linh xuống làm nó phải gửi về nhiều hơn, nó vằng lại:

- Em mua điện thoại xong em mới gửi...Suốt ngày tiền..!!

Thấy hai chị em nó cãi nhau tôi mới hỏi chúng nó có chuyện gì. Cái Trang trình bày là muốn mua điện thoại mới nhưng chưa có tiền, tôi hỏi:

- Thế cái Oppo ấy bao nhiêu..!??

Nó trả lời:

- Phải 7-8tr anh ạ, mà em chưa có tiền.

Tôi nói luôn:

- Mày cứ làm 2 ngày nữa đi, thiếu bao nhiêu anh cho vay. A chở mày đi mua....Sau làm được thì trừ nợ.

Nó hớn lên sướng: - Thật hả anh, vậy em làm hai ngày nữa a cho em vay tiền mua nhé.

Tôi cười:

- Đm, tao sợ mày mua iphone 9 thì không có chứ Oppo thì thoái mái. Miễn mua xong làm ăn cho nó cẩn thận.

Thực chất thì tôi chẳng phải tốt với quan tâm nhân viên lắm đâu. Việc cho nhân viên vay tiền mua cái này, cái nọ nó cũng nằm trong bài bản làm ăn, giữ người theo một cách khác của chủ. Chỉ là bạn ứng trước tiền làm được cho tụi nó, tụi nó thì vừa giải quyết được nhu cầu mà vừa phải mang nợ mình. Tiền nong 1-2 chục triệu chúng nó chăm cày thì chỉ nửa tháng hơn là trả đủ. Tiền mình cầm đằng chuôi cơ mà.

Việc tôi bỏ ra thêm tiền cho cái Trang mua điện thoại càng làm nó thấy quý tôi hơn, còn tôi cũng chẳng mất gì. Nịnh nó tí, chiều nó tí nhưng đổi lại nó đi làm lại ngon lành hơn, lợi cả mấy đường. Khi tụi nó đã nợ thì nó phải cày để trả nợ. Quy luật tự nhiên, vài triệu mà lấy được lòng nhân viên theo cách nhẹ nhàng thì quá rẻ...À mà có mất đồng nào đâu mà rẻ với đắt. Vừa được tiếng mà lại có miếng. Tôi gọi điện cho bà chị nói chuyện về vấn đề như thế, bà ấy bảo:

- Đúng rồi đấy, cậu cứ cho nó vay tiền mua. Tụi nó mới xuống muốn mua quần áo, hay mua cái gì cậu cứ ứng tiền cho tụi nó. Ghi vào sổ là được...!!

Nhiều lúc được cái hai chị em cũng có chung những mánh khoé. Tôi tiếp:

- À mà còn cái Phương. Em không dạy được đâu. Bẩn vl ra, bẩn từ cách sống đến cách ăn uống. Hôm nào chị xuống mà dạy. Đi khách xong quên mặc si lít cầm tay vẩy vẩy đi về kia kìa.

Bà chị nói:

- Có chứ, phải có một hôm xuống nói chuyện với chúng nó cho rõ ràng chứ. Để thế sao được..

Tối đó đang ngồi thì có cuộc điện thoại của khách quen:

- Chú mở quán chưa anh đến chơi, mấy hôm trước lượn qua nhưng thấy đóng cửa..!??

Khách này là khách quen của tôi từ đợt bắt đầu làm, tôi nhớ mãi ông này vì một chuyện nhớ đời. Ông này cũng không già lắm, độ hơn 30 tuổi thôi, tên Long. Lý do làm tôi có ấn tượng với ông Long là như thế này.

Hôm đó ông ấy đi chơi có một mình thôi, hơi say rồi. Thì vào nhà ông ấy chọn cái Trang, cái Trang lúc đầu cũng đồng ý đi nhưng sau đó lại chạy về. Tôi hỏi làm sao thì nó nói nhi nhí:

- Khách đòi....l....

Chẳng nghe được gì tôi mới cau mặt quát:

- Thế khách làm sao..!??

Nó quay ra nói to:

- Khách đòi liếm ***...Em sợ không cho đi.

Nghe xong câu đấy tôi suýt phải lăn lê, quỳ, bò trườn vái nó ngả mũ. Vừa cười vừa bực vì tôi nghĩ, đm khách nó đòi thì kệ mẹ nó, mình mất gì đâu mà có khi còn sướng. Xong tôi nghĩ qua bố khách kia thấy ghê sợ vcl. Đi gái mà còn đòi ******* ( nghĩ thôi mà rùng cả mình). Mấy phút sau thì ông Long đấy quay lại. Trách móc tôi là nhân viên không nhiệt tình, không chiều khách gì cả. Tôi mới nói:

- Nó bảo anh đòi liếm *** nên nó mới về..Mà bác có sở thích hơn người khiếp thế..Đi chơi thì đi bình thường thôi.

Bố Long cười cười không nói gì, mặt vẫn tiếc vì nhìn nó xinh thế kia cơ mà. Tôi điều cho bố ấy người khác. Đi xong về quán ông Long mời tôi điếu thuốc, sau đó bố ấy xin số tôi rồi từ đó trở thành khách quen luôn. Điều đáng chú ý là sáng hôm sau bố ấy đã gọi điện bảo chở em Trang lên nhà nghỉ Hoa Phượng. Kiểu cay cú tối qua không chén được nên chưa yên lòng...Đi xong bố ấy gọi cho tôi:

- Hàng đẹp đi không phí tiền, nhưng mà hơi khó tính. Bao giờ có hàng mới nhớ alo cho anh nhé. Mà tiền anh đưa nhân viên rồi đấy.

Tôi trêu:

- Ok anh, bác cứ không đòi liếm Lol là được rồi. Có người mới em gọi.

Ông ấy về trước, còn cái Trang chắc ở lại tắm rửa một lúc sau mới gọi điện cho tôi đến đón. Nó đưa tôi 500k bảo khách cho em 200k. Được bo nên không thấy nó kêu ca gì. Cũng lâu lâu rồi từ trước tết hôm nay mới thấy ông ấy gọi. Lúc bố ấy đến quán thì cái Trang với cái Yến đi làm chưa về. Nhà chỉ còn Phương với Linh, cái Linh thì ông ấy đi rồi. Nịnh mãi, chèo kéo mãi thì ông ấy cũng đồng ý đi cái Phương. Vì nó là người mới, thêm nữa thì bố cũng thuộc dạng ăn tạp nên cứ mới là thích.

Chốt lại là ông Long đi cái Phương, còn cho bạn mình đi cái Linh. Hôm đó không biết hai ông làm gì mà cầm nhiều tiền lắm, không dùng ví mà cầm xấp mỏng toàn 500k, chỗ đó cũng phải được tầm 20tr. Thanh toán 2 vé 600k xong tôi bảo hai đứa dẫn khách sang nhà nghỉ.

Tầm đó sớm mới có 8h tối, hai đứa vừa đi thì bà chị tôi xuống quán. Vào nhà thấy mỗi tôi ngồi ở ghế bà ấy nói:

- Làm ăn đắt hàng thế nhỉ, còn mỗi cậu mà khách không ai nó đi à. Cần tao điều một cô giải quyết cho đỡ bí không..??

Nghe thấy tiếng bà chị tôi quay lại:

- Chị xuống rồi à, chúng nó đi làm hết rồi. Cái Linh với cái Phương vừa đi xong.

- Ừ, nhìn thấy rồi, vừa thấy đi vào nhà nghỉ kia rồi. Thế hai đứa mới làm ăn thế nào mà cậu kêu kinh thế.

Tôi với bà chị ngồi nói chuyện một lúc lâu, nó có cái gì xấu xa thì tôi kể cmn ra cho bà này nghe hết. Bà chị nói:

- Ui zời, bẩn là nghề của chúng nó rồi. Không phải đứa nào cũng sạch như mấy đứa trước đâu. Chị làm bao năm nay thấy hầu như chúng nó sống bẩn. Ngày xưa tao còn phải thuê người xuống dọn nhà. Cậu biết lúc lật chiếu lật phản lên bên dưới toàn giấy, vỏ bánh kẹo....Quần lót, áo lót chúng nó còn nhét dưới chiếu hàng tháng ko thèm lấy ra ấy. Phải có người đi sau dọn cho các mẹ ấy cơ.

Bảo sao mà nghe chuyện bà ấy thấy bình thường không phản ứng gì. Bẩn đến thế thì tôi cũng chịu, không tự dọn đéo ai dọn cho. Đang luyên thuyên thì bố Long gọi điện:

- Em sang nhà nghỉ xem nhân viên nhà em như thế nào đây..!??

Tôi đứng lên định đi sang thì bà chị hỏi:

- Làm sao đấy, lại khách đánh nhân viên à..!??

Tôi trả lời:

- Không, khách này khách quen nhà mình. Toàn đi ở đây chắc làm sao chứ không phải đánh nhau.

- Ừ thế cậu chạy sang xem như thế nào.

Tôi đi sang thì thấy chí choé cãi nhau trên tầng. Ông chủ nhà nghỉ bảo tôi:

- Phòng 205 đấy, cãi nhau từ nãy giờ. Thấy bảo nhân viên nhà mày lấy trộm tiền của nó.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp này. Tôi nghĩ chẳng đứa nào dại dột mà đi ăn trộm tiền của khách cả. Vì trong phòng chỉ có hai người, đm mất đồ thì ngoài đứa kia ra thì ai vào mà lấy. Tôi chạy lên phòng thì thấy ông Long giữ tay cái Phương nói:

- Giờ em trả lại tiền cho anh thì anh coi như không có gì...Còn đừng để a tìm được.

Tôi chạy vào can ra:

- Sao thế anh, cứ bình tĩnh. Thế tiền nong làm sao hả anh..!??

Ông Long bắt đầu kể:

- Hôm nay anh với thằng bạn rủ nhau đi đánh bạc từ sớm. Thua hết tiền rồi, nãy mới đi cắm con xe của anh lấy tròn 20tr. Anh thấy đen mới bảo bạn đi giải đen xong chơi tiếp. Tiền đó chỉ mới thanh toán cho chú 600k thôi.

Hiền nào lúc vào quán tôi đã thấy ông ấy hơi lạ lạ vì bình thường hay đi con Blade màu xám bạc, nhìn như kiểu mới mua. Hôm nay thì hai ông chở nhau trên con Dream thời ông bà anh yêu nhau còn chưa có tivi. Lúc đến tôi cũng định hỏi nhưng quên mất. Giờ bố ấy nói ra mới biết là cắm lấy tiền đánh bạc. Tôi hỏi tiếp:

- Thế anh có tiêu gì nữa không.?? Hay nhầm anh đếm lại xem. Chứ nhân viên sao nó dám lấy.

Ông ấy móc số tiền trong túi ra nói:

- Đây có cả giấy cắm xe đây, lấy 20tr xong anh đến quán chú luôn. Nãy thanh toán anh đếm cón 19tr400. Sớm vào phòng thì anh có cởi quần áo để ngoài rồi đi tắm. Anh tắm trước nó tắm sau. Vừa đi xong anh lấy tiền ra đếm định bo cho nó 200k, thì thấy thiếu mất 2tr. Nó không lấy thì ai lấy. Nói nhẹ nhàng với nó mà nó không nghe.

Tôi quay sang cái Phương đang rơm rớm nước mắt:

- Thế em có lấy tiền của khách không. Khách này là người quen không phải vớ vẩn. Em có lấy không..!!?
Advertisement / Quảng cáo

Nó sụt sùi:

- Em không lấy, anh ấy khám cả người em rồi cũng không có. Em mặc váy lam gì có túi. Lúc anh ấy bảo em giấu tiền trong ngực em cũng móc cả ra cho anh ấy xem rồi còn gì nữa. Em không lấy anh ạ.

Đau đầu vãi ***, một bên là khách quen lúc nào cũng sòng phẳng, một bên thì nhân viên nhà. Trong trường hợp đó tôi đéo biết giải quyết thế nào. Tôi chốt phòng lại, lật tung chăn ga, gối đệm. Lấy điện thoại bật đèn pin lên soi gầm giường, cả ngóc nghách tivi, kẹt cửa tôi cũng tìm nhưng chẳng thấy đồng *** nào cả. Trong đầu tôi nghĩ:

- Hay ông này thua bạc tính ăn vạ...Chứ con kia nó giấu ở đéo đâu được. Ông kia cũng xác nhận là trên người nó không có tiền rồi.

Đang loay hoay không biết làm sao thì bà chị tôi gõ cửa phòng. Thấy lâu quá tôi không về bà ấy đi sang tìm:

- Mở cửa chị xem nào, làm gì trong đó mà lâu thế.

Tôi mở cửa phòng cho bà ấy vào rồi kể lại sự việc, đồng thời cũng nói tìm khắp rồi nhưng không thấy tiền. Bà chị tôi nhìn cái Phương trừng mắt:

- Chị cho em một cơ hội nữa. Nếu em thật sự lấy tiền của khách thì trả ngay. Chị không làm gì em..Còn nếu để chị tìm được thì em đừng trách.

Cái Phương nhìn bà chị tôi mặt nó hơi biến sắc, nhưng nó vẫn một mực nói:

- Em không hề lấy tiền của khách chị ạ.

Bà chị tôi quay lại hỏi khách:

- Anh đi chơi thì đàng hoàng nhé, 2tr nó không nhiều nhưng nó ảnh hưởng đến danh dự người khác đấy anh. Chúng nó đi làm đã khổ sở rồi, anh nên cẩn trọng.

Ông Long mới nói:

- Anh đi chơi ở quán của em nhiều lần rồi. Anh cũng biết quán nhà mình như thế nào. Anh không phải trẻ con...2 triệu nó cũng không nhiều nhưng vẫn là ăn trộm.

Bà chị tôi nghe thế thì đứng lên đi dạo quanh phòng một lần, bà ấy chui vào cả nhà vệ sinh, tôi đi theo sau xem bà ấy tìm ở đâu. Bà ấy đi vào nhà vệ sinh tôi liếc qua mặt cái Phương thì thấy thay đổi hẳn nét mặt. Tôi đi theo chị, thấy bà ấy lấy cái cây chùi toilet lục cả thùng đựng giấy vệ sinh, nhưng vẫn không có. Nhà vệ sinh thì bé tí cũng chẳng giấu đâu được, tôi ngó nghiêng một lượt. Thấy nước trong bồn cầu hơi bẩn tôi nhấn xả, nhấn xong thì trong đầu tôi loé ra một ý nghĩ. Tôi lật luôn nắp cái bồn nước lên. Trong lỗ nhựa của cái cần giật nước có tiền, tôi moi ra thì đúng 4 tờ 500k được cuộn tròn lại để nhét vừa cái lỗ.

Bà chị tôi giật lấy tiền, đi ra giữa phòng chỉ thẳng mặt con Phương:

- Mày còn cãi nữa không...?? *** mẹ con chó này.

Chửi xong bà ấy túm tóc nó tát liên tiếp vào mặt. Tát cho nó không kịp mở mồm ra nói câu nào. Hôm đó bà ấy đánh nó mà gãy cả móng tay, ông Long thấy thế cũng kinh, cũng nói đỡ cho cái Phương nhưng bà chị tôi quát:

- Việc nhà em, cậu cầm tiền trả cho khách rồi xin lỗi khách cho chị. Còn con này phải đánh. *** mẹ mày, nhà tao không có cái loại trộm cắp.

Tôi lấy 2tr trả cho ông Long rồi thay mặt con Phương xin lỗi. Đánh chán tay bà chị tôi lôi nó về nhà trước sự chứng kiến của khách khứa, của nhân viên. Về đến nhà bà ấy hỏi:

- Sao mày đi làm lại dám lấy tiền của khách hả Phương..!?? Mày làm ở đâu cũng ăn cắp như này à..Đm mày để mai tao gọi cho con chủ của mày xem như thế nào..!??

Nó nghe đến chủ cũ thì khóc lóc van xin:

- Chị đừng gọi cho Cô, cô đánh em chết. Em mới lần đầu thôi, tại em thấy ông ấy nhiều tiền nghĩ lấy 2tr thì ông ấy không biết...!!

Đúng con ngu bị lòng tham mờ mắt, bảo hàng trăm triệu thì còn rút lõi được, đây có 20tr mà lại đúng thằng thua bạc nó không kiểm tiền mới là lạ. Mà tôi cũng không hiểu sao nó lại sợ chủ cũ thế. Chị tôi chửi nó chán xong gọi tôi vào phòng nói chuyện:

- Cậu xem nó làm được bao nhiêu tiền rồi.

Tôi bảo mới dc có 2-3 hôm giỏi thì dc hai triệu. Vì nó cũng có đông khách đâu, chị tôi nghe thấy thế nói:

- Vậy cậu vẫn phải để nó làm. Lát chị ra nói thẳng với nó. Con mụ chủ cũ nó la sát lắm, bọn này ở đấy khổ như chó. Nó toàn bắt chơi đá, chị hỏi thì nó giấu nhưng chị biết cả rồi. Doạ trả nó về chứ ngu gì, đm trả về nó lại mang bán cho chỗ khác. Ít ra cũng phải thu hồi vốn. Việc đó là việc của cậu.

Tôi thì tất nhiên cũng chưa muốn để nó đi, trừ khi bà ấy đuổi thì tôi phải chịu. Tôi gật đầu:

- Rồi, để em xem...Nhưng hôm nay bị đánh thế này ít nhiều nó cũng phải sợ.

Hai chị em ra phòng khách bà ấy nói:

- Không kể cái Phương, bất cứ đứa nào ăn trộm ăn cắp cái gì của khách, hoặc trong cái nhà này một lần nữa tao chặt cụt tay. Đừng để người khác khinh mình. Mình làm mình hưởng đừng làm cái trò đấy.

Mấy đứa kia dạ vâng, bà ấy tiếp:

- Cái Phương hôm nay chị đánh mày để mày hiểu ra..Còn mày vẫn ở đây làm bình thường. Đừng có tái phạm, lần sau không có nhẹ nhàng như này đâu.

Nó cúi mặt, nói nhỏ nhẹ:

- Dạ vâng, em biết rồi chị ạ..

Sau hôm đó bọn ở nhà cũng né cái Phương ra, tiền nong có bao nhiêu chúng nó gửi tôi hết. Đến tiền đi gội đầu, đi mua mấy thứ lặt vặt chúng nó cũng ứng tôi. Kiểu như nó sợ để tiền trong người thì mất hay sao ấy. Đúng là con người khi phạm sai lầm thì ai cũng ghét, tôi thì cũng chẳng thích nhưng vì công việc vẫn phải cố chịu. Bị đánh nhưng cái tật vô duyên của nó hình như ăn vào máu rồi hay sao mà vẫn đâu hoàn đấy.

Nhưng suy cho cùng nó cũng thuộc dạng thủ đoạn, tinh vi khi nghĩ ra được cái cách giấu tiền trong bồn nước xả toilet chứng tỏ cũng chẳng phải dạng vừa. Tôi cũng tìm hiểu nó qua cái Yến thì được nghe kể cái Phương đi làm từ năm 14 tuổi, nó từng xuống Đồ Sơn làm một thời gian nhưng vì xấu quá nên chủ cũng không nhận nữa. Nó đi làm khắp nơi rồi nhưng không làm ở đâu được lâu. Nó với cái Yến làm ở chỗ chủ cũ mà chúng nó gọi là Cô kia cũng mới được 2 tháng nay. Đá đẩm suốt ngày, đợt mới xuống cũng bị chủ đánh suốt. Vì chồng Cô kia mới bị bắt trong một vụ chơi đá nên chủ nó gửi chúng nó xuống đây.

Chúng nó không biết chúng nó bị bán, mà tôi cũng chẳng điên mà nói cái đó ra làm gì. Nghe cái Yến kể thì với tính của cái Phương tôi nghĩ làm ở đây 1-2 tháng rồi có khi nó cũng tìm cách đi thôi......Và rồi tôi đã đoán đúng khi một thời gian sau nó tìm cách gây sự với cái Linh, va chạm lên đến đỉnh điểm khiến tôi không còn sự lựa chọn nào khác....................
Cl33G6.jpg
 
1 - 23: " tôm có vỏ còn chẳng được ăn."
Tôi vẫn phải cố chịu đựng cái Phương trong suốt thời gian gần một tháng sau. Vẫn là cái tính ở bẩn không chịu dọn dẹp, nó ảnh hưởng đến cả những đứa khác. Vì phòng ốc ở chung mà con kia nó cứ xả rác như thế không ai chịu nổi. Mấy đứa nhân viên cãi nhau liên miên, tuy không dám to tiếng trong nhà nhưng tôi biết chúng nó ghét cái Phương cay đắng. Nhất là mỗi bữa cơm nhìn nó thôi là muốn bỏ cmn bát.
Tết qua phải hơn tháng cái Dung mới gọi điện bảo sắp xuống. Tôi thì nghi ngờ nó đi làm chỗ khác suốt thời gian vừa rồi. Tại có lần nó post ảnh đi chơi nhưng do không chú ý tắt định vị nên tôi thấy cái ảnh có vị trí tại " Hà Nam ". Nhưng kệ nó thôi, đợt đó chỗ tôi vắng khách, với một người có biệt hiệu "*** Cao Su" như nó ngu gì mà ở lại. Giờ chỗ Hà Nam kia làm ăn đói kém nên nó mới gọi điện cho tôi bảo sắp xuống đây làm. Cũng hơi bực, vì mình đối xử với chúng nó không tệ, chăm lo đủ các kiểu nhưng bà chị tôi đã từng nói:
"Làm cái nghề này chỉ có mình vì chúng nó thôi, chứ đéo bao giờ chúng nó vì mình. Mình sa cơ khó khăn là chúng nó chuồn ngay."
Mà đúng thế thật, nhân viên thường không gắn bó lâu với chủ. Đứa nào tình nghĩa thì cũng được 1 năm là nó đi chỗ khác. Tại ở đâu thì việc làm ăn nó cũng chỉ có thời điểm. Chúng nó đi kiếm tiền cơ mà, chỗ nào kiếm được thì nó ở lại, không có khách là nó đi tìm bến đỗ mới với giá chuyển nhượng tự do luôn. Không gò ép, không mua bán cho nên đó là lẽ tự nhiên.
Chỉ khi nào chỗ mới sống khổ, không thoải mái thì chúng nó mới nhớ đến chỗ cũ. Cái câu "Nghề này nó Bạc" cũng ám chỉ cái bạc bẽo trong cách đối xử giữa người với người. Chúng nó ở nhà tôi dù không có khách, không đi làm thì vẫn đủ ngày hai bữa, nhưng chỉ cần sảy nhỡ ra cái gì là tụi nó xách vali lên đường đi luôn. Nghĩ thế nhưng tôi vẫn phải nịnh cho cái Dung nó mau mau xuống để còn làm.
Vậy là hai hôm sau Dung ma ma đã đặt chân xuống quán, trong đêm hôm đó Hoa từ trên Yên Bái cũng đến nơi. Như thế quán tôi có đủ cả nếp lẫn tẻ, xinh như cái Trang có, chiều khách như cái Dung, cái Linh cũng có, mà nhàng nhàng như Hoa, Yến cũng làm được, cuối cùng là bẩn bựa như Phương vẫn góp mặt. Người đông đồng nghĩa với việc đồ đạc nhiều, tôi phải chia bọn nó làm hai phòng. Trước thì Yến- Phương ở một phòng, Trang- Linh ở một phòng. Bây giờ thêm Hoa với Dung thì phải chia ra mỗi phòng 3 người. Thực chất thì một phòng ở 5 người vẫn thoải mái, rộng mà.
Suy nghĩ mãi tôi quyết định để cho ba đứa: Linh-Trang-Phương ở một phòng, Hoa-Dung-Yến ở một phòng. Vì trước đây bọn cái Hoa, cái Dung cũng ở chung với nhau rồi. Thêm nữa tính cái Linh nó sạch sẽ, cho ở cùng cái Phương thì phòng ốc sẽ được dọn dẹp thường xuyên hơn. Cái Linh nhiều tuổi nên nó sống biết điều lắm, nhà tuy có máy giặt nhưng nó không bao giờ dùng, quần áo nó thay ra hôm nào nó tự tay giặt hôm đấy. Tôi có hỏi thì nó bảo:

- Máy giặt toàn quần áo của mọi người anh ạ. Ai cũng đợi nhiều nhiều mới giặt. Em thì em phải giặt luôn, với trên kia em giặt tay quen rồi.

Cái Linh nó ý thức bao nhiêu thì mẹ Phương vô duyên bấy nhiêu. Một hôm cả nhà đang ăn cơm mà cái Phương cứ vừa ăn vừa nói, cái Dung ngồi cạnh khó chịu quá mới bảo: Ăn thì ăn thôi, nhai xong rồi nói. Cứ nói trước mâm cơm thế này mất vệ sinh bỏ bà. Mồm thì.......
Định nói tiếp nhưng chắc không muốn cãi nhau nên cái Dung dừng lại. Ấy thế mà chỉ được một lúc sau nó lại vừa nói vừa ăn. Hôm đó tôi làm món thịt kho tàu với trứng cút, trứng cút thì tôi đã luộc chín bóc vỏ, sau đó rán lên cho nó dai. Đm con vẩu bình thường ăn như tàu há mồm, tự nhiên lúc nó gắp quả trứng cút không hiểu sao nó cho vào bộ nhá cắn một nửa, đúng kiểu quý tộc, mặc đù quả trứng chỉ bé như hòn dái gà. Tôi thì nghĩ chắc nó không cố ý đâu, nhưng nó cắn cái "Phụt". Nước thịt ngấm vào trong trứng trộn với lòng đỏ trứng bắn tung toé. Dung ma ma giật nảy cả mình, dùng tay sờ lên mặt:Zời ơi, con điên này...Ăn uống bắn hết lên mặt người ta thế này à.
Mặc dù cũng bực nó lắm, nhưng cả nhà đéo ai nhịn nổi cười với pha Bắn Trứng thần thánh xuất phát từ bộ hàm cóc vẩu kia. Cái Phương vội vã lấy giấy cho Dung lau mặt, nhưng cái Dung hất tay ra. Nó bỏ bữa cơm đi rửa mặt, cái Dung vừa đi là cái Phương lại ngồi ăn ngon lành như chẳng có gì xảy ra.
Ngày trước có cái Ngọc chăm chỉ, hay giúp tôi quét dọn nhà cửa thì khi Ngọc về tôi lại có cái Linh làm việc đó. Sáng nào dậy nó cũng quét nhà, lau bàn ghế. Chính vì tính nó sạch sẽ, tự giác như vậy nên tôi cho con mặt Lol kia ở chung phòng. Biết đâu lại thay đổi tính nết, nhưng cuối cùng tôi sai con mẹ nó rồi. Ở được tuần đầu tiên mọi chuyện vẫn ổn thoả, đợt đó khách cũng đông nhà cháy nhân viên. Đa số các quán khác nhân viên chưa xuống hoặc đéo thèm xuống. Lý do là vì quán tôi trả tiền nhân viên cao hơn, mà cách sống cũng thoải mái hơn. Ăn ít nhưng nó chắc, tham ăn thì chỉ được mấy miếng rồi nghẹn không nuốt được. Tham quá cuối cùng nhân viên nó đéo xuống làm nữa.
Nhiều đứa sống ở quán khác còn xin số chị em tôi hỏi muốn về nhà tôi ở, nhưng không được. Vì làm gì cũng phải theo luật, cho bọn nó về ở thì khác gì ỉa vào mặt nhau. Hay còn gọi là Cướp Hàng, sợ thì chẳng sợ đâu nhưng vì một hai đứa nhân viên mà quán xá không nhìn mặt, rồi ghanh ghét nhau nó không đáng. Thế nên chị tôi không nhận, mặc dù cũng thèm chảy cả dãi. Không những thế tôi còn khuyên chúng nó xuống làm cho chủ, vì dù gì cả khu mà vắng nhân viên thì khách nó cũng chẳng đi. Quán này có người, quán kia có người nó mới rôm rả, thế mới kinh doanh, làm ăn được. Chứ một quán có mấy người khách đi đông cũng chẳng có người mà làm. Bọn nhà tôi đợt đó cày ngày cày đêm, tưởng đang yên ổn mà tranh thủ kiếm tiền thì tôi nghe được cuộc nói chuyện của cái Phương với cái Yến: Làm ở đây một tuần nữa tao với mày đi lên Hà Nội đi. Trên đó có người quen, mà làm được lắm. - Cái Phương nói.
Cái Yến thì ngập ngừng: Chỗ này cũng tốt mà đang làm được, đi làm gì. Lên đó quen thì quen chứ cũng toàn người lạ. Mà chắc gì chủ ở đây người ta cho đi.
Con Phương nói quả quyết: Mình đến đây làm không thích thì mình đi chứ ai cấm được mình. Mày không đi tao cũng đi một mình.
À hoá ra con phản trắc này tính đường chuồn, thà nó nói cái lý do khác thì tôi còn thấy thương. Đây đúng kiểu giọng mẹ thiên hạ, không hiểu nó Ngu thật hay nó giả Ngu khi có cái suy nghĩ " Thích thì đi ai cấm..". Thêm nữa lại còn rủ người đi cùng, con này ăn gan Báo rồi. Nhưng tôi vẫn mặc kệ hai đứa chúng nó. Tiền của tụi nó tôi vẫn giữ, hai đứa nó làm được tháng nay thì cũng đủ thu hồi lại số tiền 13tr rồi. Nhưng bọn nó nghĩ đơn giản quá, không phải tự nhiên mà chúng nó có chỗ ở, có chỗ ăn uống đầy đủ, có khách để đi làm....Ngoan ngoãn thì ok, còn đã thích bướng không thiếu cách để mày biết điều.
Hàng tháng luật lá, phong bì không phải là ít. Với lại mở một cái quán như thế này không phải trại tị nạn lúc đói thì đến, ăn no xong thì đi. Nếu tôi mà là những bảo kê "Bình Thường" thì khi nghe câu chuyện đó chắc chắn con Phương phải bị đập cho gãy răng rồi.
Nhưng tôi là người không giải quyết việc theo cách bạo lực. Năm 2017 rồi, trước khi dùng nắm đấm cần bóp não cho nếp nhăn nó hoạt động trước đã. Đánh chúng nó thì quá đơn giản, chắc chắn chúng nó sẽ sợ. Nhưng chỉ là sợ lúc đó, thời đại bây giờ điện thoại đứa nào cũng có. Nó mà lần ra số điện thoại của xxx hay đơn giản hơn khi đi khách nó quỳ xuống van xin khách cứu nó với một câu chuyện bi thương: Anh ơi cứu em, em bị bán vào nhà này họ đánh em bắt em đi khách...Bla..bla. Thế là có cả rổ *** đến tháng chuẩn bị giáng vào đầu bạn rồi.
Thường thì nhân viên ít dám làm như thế, nhưng đó là những chỗ quản lý chặt chẽ, họ nuôi nhân viên trong nhà và khách đi tại gia luôn. Kín cổng cao tường, nội bất xuất ngoại bất nhập. Còn chỗ tôi giao thông thì tiện lợi, người thì đông. Nhân viên thì lượn như sinh viên phát tờ rơi. Đánh chúng nó là Ngu, vậy nhưng vẫn có quán đánh nhân viên như cơm bữa. Quán đó cách quán tôi hai quán, chủ là một ông dân xã hội.
Không biết đợt đó nhân viên nhà ông ấy làm sao mà ông ấy cầm côn đánh cho bắt quỳ xuống xin lỗi. Chứng kiến cảnh đó tôi thấy rợn cả tóc gáy. Không phải là sợ mà chỉ thấy dùng nắm đấm đánh một đứa con gái để nó hãi mình thì không đáng. Nghĩ thế nên tôi không bao giờ dùng bạo lực với nhân viên, có phải dùng thì tôi cũng không phải là người ra tay. Tôi luôn luôn đóng vai trò là người cầm cân nảy mực, là người đi thu dọn những cái mà chị tôi, hay đám đàn em của bà ấy để lại. Đó cũng là điều quan trọng trong một tập thể làm ăn. Tất cả đều nóng thì chóng chết, lúc nào cũng cần có một người giữ nhịp độ.
Riêng cái Phương đòi ứng nhiều tiền tôi không cho ứng, lý do thì không thiếu. Nó chỉ được phép ứng nhiều nhất là 1tr để mua đồ cần thiết. Còn ngoài ra tiền nó làm tôi giữ hết, những đứa kia thì vẫn bình thường. Đứa nào muốn gửi về thì tôi đi gửi hộ. Thời hạn một tuần từ ngày bàn kế hoạch với cái Yến đã qua, nhưng cái Phương không thể đi vì chưa lấy được tiền. Nó hậm hực với tôi lắm, nó biết tôi đang đì nó. Nhưng nó không làm sao được, tiền nó gửi lúc đó đã là gần 20tr. Tôi cũng nói chuyện qua với bà chị như này:Nó muốn đi thì để nó đi chị ạ, nhưng em sẽ giữ nó lại làm thêm 1 tuần nữa. Đồng thời tìm cách không cho cái Yến đi theo nó. Chỉ cho nó cút một mình thôi.
Ban đầu bà chị tôi không đồng ý, vì bà ấy bỏ tiền ra đưa nó về. Mới làm dc hơn tháng cho dù có lấy được vốn thì bà ấy cũng không chịu. Nhưng nghe tôi phân tích thiệt hại thì bà ấy cũng đồng ý. Với lại nhà giờ cũng có bọn cái Hoa cái Dung làm, thêm nó thì cũng chẳng được bao nhiêu. Có nó đồng nghĩa với việc phải chia khách cho nó đi làm. Tôi nói thêm: Số tiền 5tr mà chị mất cho nó em sẽ lấy lại. Dù sao tiền mình cũng cầm, với lại phải cho nó hiểu đây không phải cái chợ. Cái gì cũng có giá cả.
Tôi gọi cái Phương vào phòng nói chuyện, tôi lật bài ngửa với nó luôn:Em muốn đi chỗ khác làm đúng không..!?? Không phải giấu, tao biết hết rồi.
Nó nhìn tôi mặt thể hiện rõ sự sợ hãi:
Không anh ạ, em chỉ tính vậy thôi chứ chưa đi. Ở đây làm tốt mà.
Tôi không văn vở: Làm một tuần nữa ở đây, lúc đó muốn đi đâu thì đi. Còn không thì không có tiền. Thế thôi. Làm đúng tao trả hết tiền cho mày đi.
Nó không nói năng gì, tôi đi ra ngoài trước. Nhưng chợt nhớ một điều chưa nói:- À mà, mày đi thì đi một mình. Đừng có rủ rê ai. Không thì đừng có trách.
Sau hôm đó nó biết tôi không còn cần nó nữa, nó đi khách đã ít nay còn ít hơn. Nó toàn lấy lý do ốm với mệt không làm được. Bố con ngu,càng chống đối thì nó chỉ càng thiệt. Nó làm tôi chỉ nhìn thôi là đã muốn cho mấy đấm vào mặt. Tối hôm đó tôi nấu cơm cho bọn nó ở nhà ăn, còn tôi đi ăn với bạn. Vừa ngồi vào bàn thì cái Trang gọi điện: Anh ơi về nhà xem, chị Linh đánh nhau. Bọn em không can được.
Quán ăn cũng gần nhà nên tôi phóng xe về luôn, vào nhà thì thấy bàn ghế lộn xộn hết cả. Cái Hoa với cái Trang đang ôm cái Linh. Trên tay cái Linh còn cầm một con dao làm bếp của tôi. Tôi vội chạy vào giằng lấy dao trên tay cái Linh. Thấy tôi về thì chúng nó dừng lại. Tôi nói cái Dung đóng cửa quán rồi bắt đầu hỏi han sự việc. Cái Phương lúc này quần áo thì xộc xệch, mặt thì bị xước chắc do cái Linh nó cào. Đm nó tôi không về nhanh có khi con Phương còn bị chém. Tôi hỏi cái Linh:- Làm sao mà đánh nhau...Chúng mày không biết cấm đánh nhau ở nhà rồi à.!!?
Cái Linh chỉ thẳng mặt cái Phương nói:
- Nãy ăn cơm xong em rửa bát, rửa xong vào phòng thấy nó ăn me rồi nhổ hộy ngay giường, em mới bảo nó nhặt đi. Nó không nhặt, xong em nói nó ở bẩn như con lợn. Ai mà chịu được. Xong nó chửi em là con không biết chữ, con mặt sẹo. Thế em mới đánh nó.** bố con hãm *** kia nói như thế nó cầm dao đòi chém cũng đúng. Dù gì tụi nó đều là con gái, đem cái nhan sắc ra dè bỉu đứa nào chẳng ức. Ngoài đời các mẹ bị chê Béo thôi là đã muốn rạch mặt cái đứa ác mồm kia rồi. Mà chung quy lại đều do con mặt *** kia ăn ở bẩn thỉu. Phần đã ghét, phần nó cũng sai nên tôi không bênh cái Phương. Nhưng hình như nó cố tình gây sự với cái Linh để kiếm cớ đi hay sao ấy. Nó vuốt lại tóc tai rồi nói:
- Em không ở đây được nữa, anh làm ơn thanh toán tiền rồi cho em đi. Ở đây ai cũng ghét em...
Tôi đang suy nghĩ thì cái Linh cũng nói:
Em cũng không ở được với con ăn cắp này đâu. Còn ở với nó thì em còn phải đánh nó.
Nghĩ cảnh cái Linh cầm con dao cứ nhao vào đòi chém tôi cũng hết hồn. Không nghĩ nhiều nữa, đằng nào tôi cũng sắp cho con Vâu kia biến rồi. Giờ chỉ là cho nó cút sớm thôi, chứ cái Linh mà đi thì cái Trang cũng đi nốt. Không thể dại như thế được, tôi nói:
Vậy cái Phương mày không muốn ở đây thì thu dọn quần áo đi. Tí tao thanh toán tiền cho mày. Mà mày đi luôn đi cũng được.
Nó không nói không rằng đi vào phòng xếp đồ cho vào vali luôn. Tôi bảo mấy đứa kia mở quán đi làm bình thường. Tôi vào phòng tính tiền cho nó thì nó làm được tất cả là 21tr300. Chắc nó cũng biết nên sáng nó ứng 300 bảo đi mua đồ. Vậy là còn 21tr, tôi lấy tiền cho vào phong bì rồi gọi nó sang nói:
- Từ hôm xuống đến giờ mày làm được 21tr. Cô mày nói mày vẫn nợ cô ấy 5tr nên nhờ anh giữ hộ. Vậy là mày còn 16tr chẵn. Tất cả trong đây, đếm lại đi.
Nó gân cổ lên cãi: Em không nợ tiền cô, sao anh trừ được.
Tôi không nói gì lấy điện thoại gọi vào số của chủ cũ nó:
Vậy để anh gọi hỏi lại.
Bên kia chưa kịp bắt máy thì nó nói:
Thôi thôi, anh tắt đi đừng gọi cho cô.
Tôi chỉ mặt nó:- Mày đừng tỏ thái độ với tao, mày tin tao gọi con mẹ đấy xuống đây bắt mày về ngay bây giờ không..!?? Không có chỗ nào mà với cái thái độ của mày như này vẫn trả tiền cho mày đâu. Cầm tiền rồi đi mẹ mày đi. Vì mỗi mày mà quán xá loạn cả lên.
Nó nghe thấy thế thì lấy tiền, vào phòng kéo vali ra ngoài đợi taxi. Nó đi qua cả nhà không chào ai nấy một câu. Cái Yến nghe tôi to tiếng trong phòng cũng không dám nói câu gì. Chờ con mặt *** kia cút hẳn tôi mới nói chuyện với cả bọn. Lúc đấy cái Hoa với cái Dung đang đi làm. Tôi nói với cái Linh:
Còn đánh nhau lần nữa thì anh cũng đuổi. Mà chúng mày nên nhớ đã đuổi thì không được lấy tiền. Sống thì đừng để nhau phải làm điều ác.
Tôi quay sang nhìn cái Yến:
- Mày nghe anh, ở lại đây đi làm bình thường, có khách thì kiếm tiền. Không anh vẫn nuôi mày ngày hai bữa. Đi theo con trở mặt ấy không khá được đâu. Còn cứ làm đi, ngoan ngoãn tụi mày chỉ có được thêm chứ không bao giờ mất.
Cái Yến nói nhè nhẹ:
Em chỉ ở đây làm thôi, không đi đâu anh ạ...
Cl3hzJ.jpg
 
1 - 24: " ma cũ - ma mới."
Tạm gác qua chuyện của đám nhân viên, lần này tôi xin kể về một vụ tranh chấp giữa các quán. Như đã nói từ trước, việc mở một quán cà phê trá hình nuôi gái bên trong không phải là việc dễ dàng. Có tiền chưa chắc đã làm được, hay có quan hệ cũng không phải muốn làm là làm. Trừ khi bạn có cả hai thì bạn có thể. Việc mọc thêm quán nó liên quan đến sự cân bằng và thống nhất chung của cả khu.
Nói nôm na cho dễ hiểu: Một bồ thóc có 10 con chuột đang chia nhau ăn, bỗng nhiên lòi ra thêm 1-2 con chuột lạc đàn từ đâu đến cũng đòi ăn thì 10 con kia sẽ tìm cách đuổi đi.

Trong công việc này cũng như vậy, khi cả khu có hơn chục quán đã có thể gọi là Đất Chật - Người Đông. Việc một hai ông ất ơ có tí tiền ở đâu đến cắm dùi, dựng biển, tranh thị phần là điều không thể được. Cho dù ông đó có quan hệ với chính quyền, nhưng như thế chưa đủ. Không có ông xxx nào ban ngày ăn cơm, tối đến ngồi trông quán cho bạn cả. Và như thế cái quán mới mở đó không sớm thì muộn cũng phải dọn biển. Điển hình là một vụ tôi được chứng kiến cảnh đập quán của các chủ Lão Làng và một Chủ mới nhú.
Đó là đợt mới ra Tết, khi mà đa số các quán vẫn đóng cửa vì không có nhân viên. Thì bỗng nhiên có một quán mới nổi lên, chủ quán là một anh đầu trọc, lùn lùn. Thực ra thì ông này trong năm tôi đã gặp ít nhất hai lần, vì những lần đó ông ấy vào quán đi nhân viên. Và mỗi lần đi xong đều quay lại quán hỏi tôi cách làm với giả cả ở đây như thế nào. Nghĩ khách quan tâm nên lần nào tôi cũng trả lời cặn kẽ. Đợt mới đây thì tôi thấy ông ấy khoác vai một lúc 3 em đi vào nhà nghỉ. Nghĩ chắc là nhân viên nhà khác nên tôi chẳng quan tâm.
Trưa hôm đó đang ngủ thì bà chị tôi xuống, đi cùng là chủ của mấy quán xung quanh, trong đó có cả ông chủ dân xã hội cầm côn đánh nhân viên bắt quỳ mà tôi đã kể trước đó. Bà chị bảo tôi lấy nước cho khách, nói là khách chứ toàn người quen. Nhẵn mặt nhau suốt, tôi mới hỏi:Hôm nay có việc gì mà các bô lão họp hội nghị bàn tròn ở đây thế này.
Ông Minh ( ông đánh nhân viên) nói:Thằng này chỉ ngủ thôi chẳng biết cái đéo gì...Đm có thằng nó chuẩn bị cướp mất bát cơm mà giờ còn hỏi.
Thấy ông ấy căng quá tôi cũng méo hỏi gì nữa, ngồi xuống nghe xem chuyện gì. Chị tôi nói trước:Hôm qua em mới nghe chuyện này. Dạo này em có xuống đây đâu, thằng em em nó làm hết. Thế bảo nó mới mở tối qua phải không..!!? Thế đã gặp ai trong số mọi người ở đây chưa..??

Mấy người kia lắc đầu, ông Minh tiếp:- *** mẹ nó, mở quán mà không gặp được một ai xem ý kiến hay có lời như nào. Quán hôm qua mới trưng biển nhưng chúng nó làm 3 hôm nay rồi. Không thể để như thế được, mà nó không phải người ở đây.
Mấy người kia bắt đầu kể thông tin, cái ông trọc đầu lùn lùn đó tên Nam (lùn). Ông đó ở đây cả tháng nay rồi, mà hầu như nhân viên nhà nào cũng đi. Hôm thì vào nhà nghỉ hỏi mua nhà nghỉ, hôm thì hỏi chuyện quán xá. Hoá ra là lấy thông tin để mở quán, nhà Nam lùn ở mãi Chí Linh sao đỏ. Thấy kể bên đó cũng có một cái nhà nghỉ, có nuôi gái. Nhưng xxx bên Hải Dương quét căng quá nên muốn đổi địa bàn. Theo thông tin các bô lão thu được thì Nam lùn có hậu thuẫn từ một ông có máu mặt từ thời trước (người bản địa), nói chung là giờ ông ấy không còn nổi tiếng như xưa nhưng trong giới xã hội nghe tên ai cũng phải nể. Theo cách gọi của mấy vị chủ chứa thì những người như thế hay được gọi là Bộ Đội Già. (BĐG)

Nói đến ông BĐG đó thì ai cũng biết, thời ông ấy tung hoành thì mấy vị chủ đang ngồi xơi nước ở đây vẫn còn đi tông bế gà ra sới chọi. Nhưng đó là thời xưa thôi, hiện tại thì người ta chỉ Nể chứ không phải Sợ. Còn thả ra thì Già ăn sao được Trẻ, đã vậy Trẻ nó còn Đông. Cho nên họp bàn một lúc thì mấy vị chủ chứa đưa ra quyết định như sau: Nó đã không tôn trọng mình thì mình cũng không cần nể nang. Cứ đập trước tính sau.

Tối hôm đó mấy bô lão lại tụ họp ở quán tôi. Nhưng lần này theo sau còn tầm chục thằng nữa. Toàn vằn vện, nhìn kinh khiếp hồn. Mỗi thằng đều giắt trong cạp quần cái gậy sắt thụt ra thụt vào. Cái đấy quán tôi có cả đống, gì chứ trong quán mấy cái đấy với phóng lợn lúc nào cũng tầm chục con để dưới gầm giường. Tôi thấy thế cũng đi theo xem tình hình như nào. Ông Minh dẫn đầu đi xe xuống tận quán. Vừa nhìn thấy cái biển Cà Phê Thảo Nam là tất cả ập vào trong. Trong quán lúc này có 3 đứa nhân viên thì có một đứa đứng ở quầy. Ông Minh mặt lầm lỳ như Boyka bước vào quát:Đứa nào là chủ ở đây...!??
Đứa con gái đứng quầy nói:dạ em ạ...!! Có việc gì không anh..!!?
Đéo lằng nhằng một vả giữa mặt em chân dài luôn. Tát xong mà mặt ông ấy vẫn lạnh te:Cái gì..!?? Mày là chủ á....*** mẹ con nhân viên như mày mà là chủ á...Gọi chủ mày đến đây.
Lại cái "Bốp" nữa vào mặt, phải nói nếu hỏi ai đánh đàn bà không ngại tay thì tôi phải đưa bố Minh lên tầm Top 1. Con kia choáng váng ngã dúi dụi vào tường. Ông ấy giật tóc nó lại, lôi ra ghế tiếp tục: Gọi ngay chủ mày đến đấy..Bảo có anh Minh anh ấy đến.
Con kia sợ quá lấy điện thoại gọi luôn, bên kia nghe máy, nó nói:Anh ơi...anh xuống quán ngay đi có anh Minh.........
Chưa kịp dứt lời thì ông Minh giật điện thoại:Nam à...Thế mày là chủ hay con này là chủ....Giờ mày có muốn nói chuyện không.
Nam lùn nói: Anh cứ bình tĩnh em xuống quán ngay.....
*** mẹ, đợi tầm 10" đéo thấy ai đâu. Bố Minh cáu như thằng điên bảo bọn đàn em lao vào đập đồ. Tôi mới can:

- Anh ơi, vào nhà chúng nó đập đồ là sai đấy. Đập cái biển thôi.....

Ông ấy đéo nghe, nhưng mấy thằng đàn em cũng không đập gì nhiều trong nhà. Chỉ có cái biển là tan nát, trở về cát bụi. Đập xong ông ấy bảo bọn kia đi về, trước khi về ông ấy quay lại chỉ vào mặt đám nhân viên:

- Chủ chúng mày có xuống thì bảo lên quán gặp Tao. *** mẹ chúng mày đóng cửa quán, mở ra bố giết chết.

Mấy đứa nhân viên sợ vãi linh hồn, gật đầu lia lịa. Khi ông ấy đi khỏi thì chúng nó tắt điện, đóng cửa luôn. Ông minh về quán tôi ngồi nói chuyện với bà chị. Một lúc sau thì thằng em ông ấy ở trên quán gọi điện bảo có người đến tìm. Ông Minh hỏi những ai thì thằng đó bảo có ông trọc lùn lùn đi với hai người đàn bà nữa. Một người thì bụng chửa đeo kính, một người thì to béo, nhìn cũng khá dữ. Ông Minh nói:Mày dẫn bọn nó xuống quán này..Tao đang ngồi ở đây.
Thằng em ông Minh dẫn đội kia xuống, Nam lùn thì đi đứng đúng kiểu khúm núm, giống như mấy nhân vật luồn cúi, cơ hội trong phim truyền hình. Hai mụ đàn bà thì tỏ vẻ dân anh chị hơn. Con mụ đeo kính trông mắt sắc như dao cạo, nhưng có vẻ là Trí Thức. Còn mụ béo thì tuềnh toàng, ăn mặc thô lỗ, nói giọng ồm ồm như đàn ông. Vừa ngồi xuống ghế con mụ béo mở lời luôn. Mụ nhìn ông Minh nói:
Anh là Minh phải không...!?? Thế sao anh đập biển với đánh nhân viên nhà em...?? Anh định làm sao..!??
Với một người võ biền như ông Minh thì việc trả lời lại câu hỏi nó hơi bối rối:Nhân viên nhà mày láo thì tao đánh..Ăn nói trống không với tao.
Nghe cái lý do nó củ chuối vcl, mụ đeo kính lấy điện thoại gọi cho nhân viên bảo chở nhau lên quán tôi ba mặt một lời. Xong mụ đeo kính tiếp:Cùng cảnh làm ăn với nhau mà mọi người lại phá nhau thế à..!??
Chị tôi ngồi nãy giờ chưa nói gì, bây giờ mới mở mồm:Trước tiên cho em hỏi ai là chủ quán đấy ạ. Còn anh đây với hai chị là ai mà em chưa biết tên...Em tên abcd, chủ quán này...!!
Mụ đeo kính nói giọng kháy bẩn:À, vậy ra là nãy chị với anh đây cho quân xuống đập quán mình phải không..!? Mình là vợ anh Nam là chủ quán. Còn đây là chị họ mình, nhà chị ấy ở đây. Là con cháu gái của bác BĐG.
Trưng phông bật biển giới thiệu kinh quá, chị tôi mới nói:Ơ thế chị này cũng người ở đây mà em chưa nghe tên, chưa thấy bao giờ...!??
Con mụ béo có tí hơi bực:Chị mới trong kia ra, chị nhìn em cũng chẳng biết ai. Thế em ở đây lâu chưa mà dám làm như thế..!
Bà chị tôi không trả lời, lúc đó mấy con nhân viên nhà Nam lùn chở nhau lên, vào đến nơi hai con mụ kia hỏi ban nãy ai là người đánh chúng nó. Bọn nó chỉ ông Minh:Anh này chị ạ....Anh ấy đánh em rồi đập biển nhà mình.
Bố Minh cay quá, bị mấy con nhân viên chỉ mặt. Đéo nhịn nữa ông ấy quay về với bản chất cục như cục cứt. Đứng dậy bố ấy chỉ vào mặt đội bên kia:Cái *** mẹ chúng mày, bố mày đánh, bố mày đập đấy...Thì làm sao..Chỗ này không phải chúng mày cứ thích đến là đến. Bát cơm của tao thằng nào cướp bố mày đập hết.....Chúng mày thích giải quyết luôn tại đây không..*** con mẹ bọn chó này nữa..
Cho đánh nhau ở đây có mà bị Đần ba họ à..Bà chị tôi nói:Anh cứ bình tĩnh để nói chuyện đã. Không cần phải nóng nảy như vậy..Chuyện đâu còn có đó.
Con mụ Béo bên kia cũng không vừa:
Thích giải quyết bằng bạo lực chứ gì..Cũng định lên đây nói chuyện thương lượng mà ông anh đây còn đe doạ với chửi bới á. Cứ để xem.
Bà chị tôi bây giờ mới thể hiện:Chị cứ ngồi im đấy đi. Thứ nhất chị vào nhà em chị nói cháu ông này, ông nọ. Thế là chị đang doạ em, thái độ từ lúc vào đến bây giờ chị chẳng có gì gọi là thành ý thương lượng cả. Còn nói thẳng căng ra không vì người chửa đẻ thì nhà chị đéo ai ra được khỏi đây luôn. Chị đừng nghĩ bác hay chú chị đã là to. Bị đánh ở đây chỉ có chị là thiệt thôi.
Không ai nói gì bà ấy tiếp tục:Còn việc làm ăn tất nhiên ai cũng có quyền làm ăn. Nhưng có câu nhập gia thì tuỳ tục. Chị đến đây ít ra chị cũng phải gặp gỡ những người làm cái nghề này để làm quen. Ở đây ai cũng có gốc rễ bao năm rồi. Không phải tự nhiên mà cái khu này hoạt động được. Nó đổ cả máu, cả tiền, cả nước mắt đấy. Nhà chị từ đâu đến không chào hỏi ai lao vào làm. Thử nghĩ xem đúng hay sai....
Mụ đeo kính cận nói:Cũng định gặp mọi người nhưng bận quá chưa có dịp. Vậy mai mọi người cho cái hẹn rồi nói chuyện.
Ông Minh vẫn bực:Không hẹn hò gì hết, bọn mày có dẹp quán thì dẹp. Còn vẫn làm thì gặp tao...!!
Nói xong bố ấy phủi đít đi về, nói chuyện không đi đến kết quả. Đội bên kia cũng đi về, tôi với bà chị ngồi ngoài phòng khách nói chuyện. Một lúc sau thì thấy có thằng đội mũ bảo hiểm kín mặt, ngồi sau là con mụ Béo. Bọn nó dừng xe trước quán tôi, con mụ béo chỉ chỏ vào biển quán với số nhà. Tôi đi ra thì chúng nó đi lên trên quán ông Minh cũng làm điều tương tự. Đi vào nhà tôi nói: Có khi nào đêm em đang ngủ chúng nó đốt nhà không..!?? Hay nó lại trộn cứt với luyn tạt vào thì mai cọ bằng mắt...
Bà chị tôi nói:Cứ để chúng nó làm thế, đm làm thế mai tao san bằng nhà chúng nó luôn.
Ngồi bàn về cuộc nói chuyện ban nãy tôi hỏi:Thế cái ông BĐG con mụ kia nói là người như nào vậy..!!?
Bà ấy kể:Ông đấy ngày xưa nổi tiếng đất này, nói chung là người có máu mặt. Bây giờ lớp trẻ lên thì không còn được như trước nhưng vẫn có tiếng nói. Còn vợ chồng thằng lùn kia thì không phải người ở đây. Con béo thì chị chẳng biết nó là ai....
Đang nói chuyện thì ông Minh đi xuống, mặt vẫn hằm hằm như thịt bằm nấu cháo. Éo hiểu sao nhưng nói thật khi tôi gặp những kiểu người nóng tính như vậy tôi không thấy sợ mà chỉ thấy buồn cười. Ông này chỉ cần kích động vài ba câu là lại như con trâu đâm đầu vào mộ ấy mà. Những người như vậy thường dễ bị lợi dụng. Ông ấy vừa ngồi tôi liền nói: Nãy em thấy nó cho người đến chỉ điểm quán anh em mình đấy...Mai có khi lại tan thành tro bụi.
Bố ấy uống dở ngụm nước chưa trôi:Đm chúng nó dám....
Chị tôi cười bảo:Nãy anh đánh nhân viên nhà nó là sai rồi. Nói gì nói mình không nên gây rối, mất trật tự. Còn để mà làm cho chúng nó đóng cửa không thiếu gì cách. Cứ âm thầm mà làm thôi.
Không có người lạ nói chuyện cũng thoải mái, tôi châm điếu thuốc rồi nói:
- Theo em, cứ để quán tụi nó làm. Nhưng cô lập nó lại, không cho mượn nhân viên. Mà cần thiết anh chị sang mấy nhà nghỉ gần đây bảo họ không cho nhân viên nhà chúng nó thuê phòng. Bọn nhà nghỉ ở đây ăn tiền phòng với mượn nhân viên nhà mình nhiều, nói căng cái được ngay.
Ông Minh gật gù, tôi tiếp:Mà anh là người lớn, là đàn anh không nên ra mặt mấy cái này. Anh cứ bảo mấy thằng ngáo đá ngày xuống quán chơi một hai tiếng cho em. Mà cứ lôi nhân viên đi chơi, lôi mẹ đi 1-2 ngày cũng được....Tất nhiên là không trả tiền...Không ai dây với nghiện đâu. Vài lần thế là chúng nó tự hiểu. Chứ anh ra mặt...mà đợt rồi còn dính án không ổn đâu...
Ông Minh giờ thì ngồi nghe chăm chú:Ừ đấy vụ của anh vẫn còn chưa xử...Tao lánh đi vậy. Có gì hai chị em thông báo anh với nhé. Giờ anh phải về nhà...
Ông Minh đi về, chị tôi nói:Kiểu gì mai cũng có người đến nhà mình nói chuyện. Mà thôi chị về đây, cậu cứ làm bình thường đi, có gì thì alo. Mà đừng có kích động rồi đánh nhau.
Tôi cười:Em chỉ né đánh nhau chứ ngu gì em dây vào. Trừ khi động chạm vào người nhà mình. Còn không chúng nó có chém nhau trước mặt em cũng chỉ đứng nhìn.
Bà chị đi về, tôi cả đêm đó cũng có tí lo lắng vì sợ bọn kia chơi Bẩn. Nhưng thức nằm đọc truyện đến 3h sáng thì cũng ngủ lúc nào không biết. 2h chiều hôm sau có con bán tải đựng ngay trước quán, hai người đàn ông Trung Niên xuống xe, đi sau là con mụ béo với Nam lùn. Nhìn qua sắc mặt thì tôi biết ông nào là BĐG rồi. Mời họ vào nhà ngọt như mía, vừa mời nước tôi vừa nói:Bác ngồi chơi, cháu gọi chị xuống bây giờ....
Ông ấy không nói gì, vì dù gì tôi cũng chỉ là phận làm thuê. Tôi lấy máy gọi cho chị bảo có người như hôm qua nói cần gặp. Lúc sau thì hai vợ chồng bà ấy đi xuống, có thể bọn kia không biết bà ấy, nhưng chồng bà ấy thì không thể không biết. Ông BĐG kia chỉ mới chém người gần chết thôi, còn chồng bà này bắn hẳn người mà vẫn tại ngoại cơ. Vụ đó tôi thấy bà ấy kể lo gần 1 tỏi thì ông chồng mới không phải đi. Không thì giờ này còn đang ôm mấy quyển lịch bóc cho nó mòn vân tay.
Chạm mặt nhau thì ai cũng biết là ai rồi, trình bày một lúc thì ra con mụ béo với vợ chồng nhà kia cũng chẳng phải họ hàng gì. Bạn bè chơi quen biết xã hội, mụ béo ra điều tinh tướng mình người ở đây. Muốn dựa bóng ông bác bảo kê cho bai vợ chồng nhà kia mở quán làm ăn. Tuy nhiên, dễ thế thì người khác đã tranh nhau làm hết rồi.
Chị tôi cũng kể lại sự việc cho ông bác kia nghe, rõ ràng theo luật làm ăn thì Nam lùn sai lè ra rồi. Như thế khác gì cướp địa bàn mà không cần xin phép. Cuối cùng ông BĐG cũng không muốn can thiệp sâu, vì suy cho cùng cũng chẳng liên quan đến ông ấy. Ông ấy ra mặt có lời mong mọi người để cho vợ chồng ấy làm, đồng thời cũng nói Nam lùn phải gặp mặt những người đi trước ở đây....Chốt lại là gặp mặt là để Hoà Giải chứ chẳng phải đến để đốt quán hay tạt cứt đánh nhau gì.
ClWqzY.jpghiều lúc bất lực nhìn chúng nó phá phách mà phải cố kìm nước mắt. Để rồi sau bao nhiêu năm cực khổ mới có chỗ đứng như ngày hôm nay.
 
1 - 25: "Bà Béo."

Chắc hẳn đọc cái tiêu đề không ít người thắc mắc "Bà Béo" là ai....!?? Cũng có thể mọi người sẽ nhớ đến bà béo mà trong một chap có nhắc đến khi tôi đón từ quán khác lên cho thằng khách Trung Quốc, hay nhầm tưởng sang con mụ Béo hổ báo cáo chồn chap trước..Nhưng cả hai đều không phải, bà béo này là một người hoàn toàn mới, một người đã đứng tuổi, 31 tuổi vẫn đi làm Gái.

Thực ra bà béo không phải là nhân viên của quán tôi. Bà ấy là nhân viên của quán khác, quán đó cách quán tôi cũng hơi xa. Tên của bà béo là Diễm, thực ra nãy tôi phải hỏi lại thì mới biết chứ trước toàn gọi là bà béo nên không nhớ tên. Chị Diễm trong một lần đi khách, đi xong khách rủ đi ăn. Béo mà nên ăn tham lắm, cứ nghe đến ăn là mắt sáng lên. Nhận lời khách chị Diễm đi ăn cùng khách, còn uống rượu nữa. Đợi mãi không thấy Diễm về, chủ gọi thì Diễm không nghe máy. Cứ thế nốc rượu đến tối say khướt mời mò về quán. Tất nhiên chẳng chủ nào chấp nhận nhân viên vô tổ chức như vậy, ngay tối hôm đó Diễm béo bị đuổi ra khỏi nhà. Bị đuổi không thương tiếc luôn, vì đã béo không làm được nhiều lại còn vô ý thức thì chủ ghét là điều tất nhiên. Gọi điện thoại bao nhiêu cuộc còn không nghe máy, bố ai chả điên.

Tối đó Diễm béo kéo vali đi khắp khu xin ở nhờ, nhưng không ai nhận. Quán tôi cũng là nơi Diễm béo dừng chân lại hỏi. Nghe thì thấy khổ thật nhưng tôi là người thực dụng, những cái gì không có lợi thì ít khi tôi làm. Nhà thì cũng đang đủ nhân viên, không nhiều nhưng thời điểm đó cũng đủ làm. Nhận thêm Diễm béo cũng không giải quyết vấn đề gì. Nhưng nhìn thấy cảnh người thì ục ịch kéo cái vali đi giữa đường tôi cũng khó nghĩ. Tôi gọi điện hỏi bà chị:

- Có cái chị béo ở quán dưới kia bị đuổi. Giờ không biết đi đâu, muốn xin ở nhà mình. Chị có đồng ý không..!??

Bà chị tôi thì tín, ác thì ác vậy thôi chứ cũng cúng vái với đi chùa đi chiền suốt. Nói chung là cái tâm cũng thiện, nghe tôi kể lại sự tình thì bà ấy bảo đưa máy cho Diễm béo:

- Em là bỏ quán đi hay thực sự bị đuổi....? Nếu em bị đuổi thì chị nhận, còn em bỏ đi thì chị không nhận được. Lát chị sẽ gọi điện cho chủ em xác nhận...

Diễm béo nghe máy rồi khẳng định là mình bị đuổi. Bà chị bảo đưa máy cho tôi rồi nói:

- Cái béo này trước cũng là do bạn chị giới thiệu cho quán đó...Lúc đầu bảo cho nhà mình nhưng chị thấy béo quá với nhân viên nhà mình lúc đó có 7 đứa rồi, không nhận thêm được..Cho nên mới giới thiệu cho quán kia..Nhà đấy khi đó không có người làm. Thôi cậu cứ cho nó ở tạm xem thế nào...!??

Hoá ra là cũng có tí liên quan nên giờ không làm ngơ được, tôi nghe lời bà chị đồng ý cho béo ở lại. Nhưng phải nói là nhận Diễm béo cũng là một bài toán khó giải. Ngoại hình thì không nói ai cũng tưởng tượng được rồi, tôi hỏi thì Diễm béo nói nặng hơn 60 cân, người cao hơn m50 một tí, chân tay vừa to vừa mũm mĩm. Điểm nổi bật là Diễm béo có làn da trắng, tuy hơn 30t nhưng phải nói là da căng, mịn ( có khi béo nên da nó căng). Thêm nữa không nói điêu nhưng thật sự Diễm béo có gương mặt khá ưa nhìn, tôi có thể khẳng định nếu giảm được tầm 15 cân thì Diễm béo rất xinh gái. Xinh thật sự luôn, nhưng đấy là nếu giảm được cân, chứ hiện tại mặt dù có ưa nhìn nhưng thân hình quá khổ khiến khách liếc qua thôi là đã thấy ngán đến tận óc rồi.

Diễm béo không phải người dân tộc, nói giọng Bắc nhưng hỏi nhà ở đâu thì không nói. Tôi đoán chắc cũng quanh quanh khu vực Hải Dương- Hải Phòng nên giấu. Ngay khi sắp xếp đồ đạc xong câu đầu tiên Diễm béo hỏi tôi là:

- Nhà còn gì ăn không em, chị đói quá...??

Cơm thì còn nhưng thức ăn thì hết, thế là tôi phải đi rán vội mấy quả trứng ốp la, với mấy con cá khô để trong tủ lạnh phục vụ bà béo. Một bát tô cơm 2 trứng, 2 cá Diễm béo đá bay trong vòng 11 mét, à nhầm 11 phút. Ăn xong mở tủ lạnh thấy còn nửa chai Sting dâu của cái Hoa ( tôi nhớ chiều cái Hoa uống còn dở) Diễm béo bỏ ra tu nốt. Diễm ăn uống xong thì mấy đứa kia đi làm về, tiện tôi bảo ngồi cả xuống giới thiệu luôn. Bày đặt vậy thôi chứ cả khu nhân viên chúng nó biết mặt nhau hết. Cái Hoa thắc mắc:

- Ơ..Em tưởng chị ở nhà dưới kia cơ mà..Sao lại lên đây.

Diễm trả lời:

- Chị bị đuổi hôm nay...Chủ như máu ***...Đi kiếm tiền cho nó mà nó còn đuổi.

Nghe cái thái độ nói chuyện không trước sau là tôi thấy ngứa tai rồi, tôi mới ngắt lời:

- Thế không phải bà đi chơi, đi uống rượu với khách say khướt đến tối mới về..Xong chủ người ta mới đuổi à..!?? Ở nhà này không có cái kiểu đấy đâu, đi không xin phép thì chỉ có đi luôn..Không cần đuổi...!!

Bà béo nói lại:

- Ơ không..!?? Nhà đấy nó sống đểu với chị thật mà..Em không biết đâu, phân biệt đối xử lắm. Đứa nào làm được nhiều thì cho ăn ngon, còn như chị ít khách chỉ được ăn sau thôi...

Cái này thì tôi công nhận đúng, vì mụ chủ dưới đó là người nổi tiếng keo kiệt, nhưng mồm miệng thì múa như tép nhảy. Nhà đó chuyên ép nhân viên thức muộn, đóng cửa rồi mà 4-5h sáng có khách gọi vẫn dựng nhân viên dậy bắt đi. Những chuyện này do chính mồm nhân viên nhà mụ ấy kể. Mà giá vé thu được mụ ấy chỉ trả nhân viên 100k một lượt mặc dù cũng thu 300k như mọi nhà. Nhân viên cũng không hài lòng nhưng như đã nói, mỗi quán có quy định khác nhau sướng hay khổ do cái số của nhân viên thôi. Không ai can thiệp được vào chuyện của nhà khác. Diễm béo nói tiếp:

- Mà chị làm ở đó nhiều khách quen, kéo về cho quán bao nhiêu khách. Khách lắm hôm đập đá ngáo điên khùng bắt chị đi chị vẫn đi. Mà em yên tâm, chị chiều khách lắm. Chỉ sợ khách không đi chị thôi...

Nghe Diễm béo nói tôi cũng thấy khổ, nhưng thật sự với cái sắc đẹp ngàn cân kia thì ở nhà tôi rất khó làm. Tại vì nhà tôi không tiếp những loại say rượu đến đi không vững, đá đẩm thì cũng nghỉ. Không làm ăn tạp nham như nhà khác. Mà như thế thì Diễm béo không có khách để mà đi làm. Thêm cái nữa bọn trẻ thu giá 300k còn được, chứ Diễm thì 250k khách có khi còn không muốn đi. Việc thu rẻ hơn cũng ảnh hưởng đến quán, giờ giá chung mình tự ý hạ giá chỉ tổ tạo cớ cho nhà khác chúng nó chửi. Suy nghĩ một lúc tôi nói:

- Thôi tạm thời chị cứ ở đây đã, em nói trước là nhà em khách không ba vớ, ba váo như nhà khác. Nhân viên thì toàn những đứa trẻ, khách có vào cũng không đến lượt chị. Cho nên việc chị có khách quen gọi đi là chủ yếu. Chị phải tự kiếm khách, còn ăn uống thì nhà ăn gì chị ăn nấy không phải lo....Ai cũng đi làm cả..Miễn sao chị tuân thủ quy định cho em..

Bà béo gật đầu đồng ý, tôi nói tiếp:

- Thế chị có số khách quen không..?? Nhớ nói họ giờ chị chuyển chỗ khác làm..Để họ còn biết...

Diễm béo lắc đầu:

- Điện thoại chị đưa cho người yêu mượn rồi..Nhà anh ấy cũng ở trên đây, mai chị lên lấy. Giờ chị dùng cái máy cùi này thôi....

Ngán ngẩm nhưng thôi kệ, tôi lấy số Diễm béo rồi nói bà ấy lưu số tôi lại có gì đi làm còn gọi. Hôm đầu tiên bọn cái Hoa cái Linh đi mỗi đứa chục vé nhưng Diễm thì không được nổi một vé...Kết quả đã được dự báo từ trước nhưng tôi vẫn an ủi:

- Hôm nay tạm thời vậy đã, nếu có khách dễ tính không kén chọn em sẽ xếp cho chị đi...

Diễm béo mừng rỡ:

- Ừ..Có khách xếp cho chị đi với..Chứ ngày không được vé nào thế này chết mất.

Tôi gật đầu rồi bảo mọi người đóng cửa đi ngủ. Đêm đó cũng khó ngủ vì phải nghĩ xem làm cách nào giải quyết vấn đề của Diễm béo. Để không như này thì béo chỉ có đói mốc mồm, mà tôi cũng chẳng muốn nuôi một người mà không làm ăn gì được. Một mặt tích cực xui Diễm béo lấy số của khách quen để tự đi làm, mặt khác tôi cũng gọi điện đến các nhà nghỉ thông báo nếu có khách Trung Quốc, hay những người có Gu lạ thích người mập thì alo cho tôi. Còn khách vào nhà nếu đi Diễm béo tôi cũng thu tiền giảm đi. Không như vậy thì Diễm không có khách, tính như vậy ngày hôm sau tôi bắt tay vào làm.

Dù không được nhiều như những đứa trẻ nhưng ngày Diễm béo đi được 4-5 vé cũng gọi là ok lắm rồi. Diễm béo bù lại được cái mồm khéo với nhanh nhảu. Tự biết nhan sắc có hạn nên Diễm phải thủ cho mình ít thủ đoạn làm ăn. Khách vừa dừng xe trước cửa là Diễm chạy ra mời thay cả phần tôi rồi. Lắm lúc Diễm hỏi khách:

- Anh muốn đi cô nào..!??

Mà khách trả lời:

- Cô nào cũng được..!!

Chỉ chờ câu đó là Diễm khoác tay khách, cười nói, nịnh nọt đi sang nhà nghỉ luôn. Ừ thì cô nào cũng được mà, nhiều khi khách cũng không ưng lắm đâu khi mà buột miệng nói ra câu đó. Nhưng chính vì sự nhiệt tình, niềm nở của Diễm khách lại đi. Mấy đứa kia thì không thích cách làm đó lắm, tại ở quán trước giờ kể cả khách tuỳ cho ai đi cũng đươc thì cũng phải để chủ quyết định. Thường thì tôi sẽ cho đứa nào ít vé hoặc đứa xâu xấu đi trước. Bọn xinh kiểu gì nó cũng có khách tầm muộn muộn. Thấy mặt mũi chúng nó khó chịu tôi nói luôn:

- Thôi nhường bà béo đi trước, chị ấy làm kém nhất nhà. Mấy khi gặp được khách dễ tính đâu. Cho bà ấy đi không ở nhà rên tao không chịu được..Mà đằng nào thì anh cũng cho bà béo đi. Đã được vé nào đâu....!!

Cái Dung nói:

- Biết thế nhưng cũng phải để chủ người ta chỉ chứ...Đây cứ kéo khách đi không coi ai ra gì..!!?

Biết cái Dung khó chịu, với tính nó tôi còn lạ gì:

- Ừ thì không có khách nên máu quá ấy mà....Tí về anh sẽ nói....!!

Nói xong thì tầm 5" sau có tốp khách mấy người. Bọn còn ở nhà là đi cả, đỡ phải tị nạnh nhau. Phải công nhận một điều Diễm béo đi lâu, lâu phải gấp đôi người bình thường. Bực nhất là tôi gọi điện về còn không về cơ, cứ bám rịt lấy khách. Gọi 1-2 lần sau tôi chán không thèm gọi nữa. Thích đi lâu cho đi, khổ mình chứ khổ ai. Bọn kia nó đi nhanh, xong nó về nó đi khách khác. Bà này đã không có khách còn đi lâu. Hỏi ra thì biết lý do, khách nó bảo nằm lại tí nữa nó bo cho 50 cành. Nhưng lắm lúc xong nó cũng chẳng bo, nghĩ cũng khổ.

Ở nhà tôi được 3 ngày mà không thấy Diễm béo lấy cái điện thoại Ip 6s bảo mới mua được 2 tuần nhưng đã cho người yêu mượn. Tôi thì ngày nào cũng thúc đi lấy điện thoại về còn lấy số khách quen. Sim thì cầm rồi nhưng số thì đéo có, chứ cứ ngồi nhà đợi khách vào thì ai nó đi Diễm. Lần nào hỏi đi lấy điện thoại chưa cũng:

- Mai chị đi lấy...

Mấy cái mai nhai đi nhai lại mà vẫn chưa thấy đâu. Nói đến người yêu là thấy hãm *** rồi. Thế tôi mới hỏi:

- Thế chị không có con cái gì à...!??

Diễm béo trả lời:

- Bỏ chồng lâu rồi, giờ có một thằng con trai đang học lớp 10. Gửi ở nhà ông bà ngoại...Tháng nào cũng phải gửi tiền về nuôi nó.

Tôi cũng ngứa mồm:

- Thế mà còn yêu với đương, làm thì chẳng được bao nhiêu. Mà chị như thế yêu đương làm cái gì..

Diễm tỏ vẻ không thích:

- Thì người ta thiếu thốn tình cảm, phải yêu chứ. Mà cái anh ở đây hơi bị tốt...

*** mẹ giống dở, đúng đầu có vấn đề. Tốt đéo gì có cái điện thoại mượn còn không trả. Mà tôi con thấy bọn con Hoa nó nói người yêu bà này toàn gọi cho bà này nhờ đánh lô đánh đề. Tôi thấy cũng đúng, tiền làm được mấy ngày ứng hết. Nhưng chẳng thấy mua bán gì cả, có hôm thì thấy khoe trúng được mấy chục điểm lô. Hôm đó xin đi ăn với bạn rồi cũng tếch đi đến 10h mới về. Lần đó về bị chị tôi chửi cho một trận, sau đó thì không thấy đi đâu nữa.

Cho đến một hôm, cả nhà vừa ăn cơm xong. Cái Linh đang gọt hoa quả thì có một ông đi vào hỏi:

- Mấy em ơi, Diễm có nhà không..!??

Tôi đi ra:- Anh là...!?? Khách đi chơi hả anh...!??

Ông kia lúng túng:

- Ờ..ừ....

Tôi mời ông ây vào nhà, xong hỏi thế anh chọn ai trong mấy cô này. Ông này tiếp tục ngập ngừng:

- Thế Diễm có nhà không em..!??

Tôi mới gọi bà béo xuống, Diễm béo đi ra kêu:

- Chị tự nhiên đau bụng quá, đau ơi đau....

Tôi quay lại nói với ông khách:

- Diễm đây anh ạ...Nhưng đang đau bụng chắc không làm được. Anh chọn người khác nhé.

Ông khách giờ mới nói:

- Diễm gọi anh đến chở đi mua thuốc...Nãy nhắn tin bảo đau bụng...

Đúng là cái định mệnh, cặp đôi diễn tuồng fail nhất lịch sử. Bực cả mình tôi quay ra cáu:

- À thế anh đến đây đón bạn anh đi chơi hả...!? Sao anh không nói từ đầu đỡ mất thời gian...Thế chị Diễm nhắn tin đau bụng cho anh từ lúc nào..!?

Ông kia nói:

- Tầm 6h em ạ...!

Tôi cười rồi bảo:

- thế mà 6h30 chị ấy vừa đá ba bát cơm đấy anh ạ. Mà em chẳng thấy chị ấy kêu đau gì cả. Lúc anh đến mới thấy đau, nhìn anh mà chị ấy đau bụng thì cũng hơi ác đấy...Mà anh là người yêu nhỉ..!?

Diễm béo đứng nghe nãy giờ chạy ra nói:

- Ừ người yêu chị đấy...Anh ấy chở chị đi mua thuốc.

Tôi quay ra trừng mắt:

- Hai anh chị nhìn em có giống thằng ngu không..!?? Xin đi tử tế thì đi, ốm đau nhà hai cái xe, hiệu thuốc cách đây có vài trăm mét. Còn phải chở nhau đi nữa à...??

Tôi nhìn ông kia nói:

- Anh không đi chơi thì anh về hộ em cái. Chỗ này không phải để yêu đương, mất thời gian....

Ông kia thấy tình hình không ổn đứng lên đi về luôn, Diễm béo quay ra tỏ thái độ với tôi:

- Chị đã hẹn anh ấy đến đây rồi.....

Tôi đéo nể nang gì nữa:

- Bà im mồm đi, hỏi bọn này xem chúng nó muốn đi chơi thì phải như thế nào. Hôm trước bà xin đi một tiếng mãi 3 tiếng sau bà mới về. Còn đây không phải cái nhà hoang, thích đưa ai đến thì đến. Nó phải có cái mồm, đừng nghĩ thằng này không nói là hiền..

- Nhưng hôm nay đau không làm được....

À lại còn trả treo:

- Đau cho nghỉ, mua thuốc gì có người chở đi. Còn không thích làm nghỉ luôn cũng được. Nhà này cần người đi làm chứ không phải nhà thờ nhé....Bà đang làm ảnh hưởng đến những người khác đấy.

Diễm béo không dám cãi nữa đi vào phòng, nhưng một lúc sau lại chui ra bảo hết đau rồi, vẫn đi làm được. Đang ngồi thì có số lạ gọi vào máy tôi xưng là người yêu Diễm lúc nãy. Nói chuyện trình bày hoàn cảnh, mong tôi đừng chửi hay đuổi Diễm béo đi.....Nghe kể thì tôi cũng thấy xuôi xuôi, không bực nữa.

Nhưng rồi mọi chuyện sau đó còn tệ hại hơn......
ClWuK6.md.jpg
 
1 - 26: "Bà Béo 2 ."

Có một buổi tối, Diễm béo vừa đi khách xong hớt ha hớt hải chạy về nhà:

- Em ơi...Cho chị mượn xe đi ra đây một tí...

Tôi thấy lạ, tầm 9h tối còn đòi đi đâu:

- Đi mua cái gì giờ này nữa, không để mai mua được à..!??

Diễm béo nói:

- Chị đi mua cháo cho anh người yêu, anh ấy ốm cả ngày hôm nay chưa ăn gì...Đi một tí rồi về ngay thôi...10 phút.

Nói như thế chẳng lẽ không cho đi, Diễm béo phóng xe đi mà tôi thấy khổ thân cái xe vcl. Tầm 30" sau mới thấy quay về, tôi cũng chẳng nói gì vì may còn biết đường quay về. Về đến nhà thấy mặt mũi buồn thiu, Diễm béo vác ra ngoài vỉa hè ngồi buôn điện thoại cả tiếng đồng hồ. Khách vào cũng không thèm tiếp, cứ thế lúc sau thấy chửi um lên. Lúc đầu tôi tưởng Diễm béo nói chuyện với người yêu, nhưng không phải. Diễm đang nói chuyện với mẹ:

- Bà bảo nó có còn muốn đi học nữa không...!?? Con đi làm cũng mệt mỏi lắm. Nó mà không muốn học thì bà trả về cho thằng bố nó. *** cụ nhà nó...!!

Chắc trong điện thoại bà ngoại đòi tiền đóng học cho con Diễm hay sao mà thấy Diễm gay gắt lắm:

- Con không có tiền đâu, đi làm ngày được có 1-200k. Mà ông bà cứ đánh chết cụ nó đi, chiều lắm đâm hư. Phải để yên con làm thì mới có tiền gửi về chứ.

Chửi xong Diễm tắt máy đi vào nhà, tò mò tôi hỏi:

- Chị nói chuyện điện thoại gì mà ầm ầm lên vậy. Lại còn chửi to nữa chứ..!!

Diễm béo mới kể thằng con trai ở nhà trốn học, vừa nãy bà ngoại gọi điện bảo cô giáo mời phụ huynh lên gặp, với đóng tiền học gì đó. Dạo này làm không ra tiền, lại dính vào yêu đương, lô đề nên Diễm béo không có tiền. Chính vì thế mới bức xúc, chuyện gia đình họ tôi cũng chẳng muốn quan tâm sâu. Hôm đó giời để *** Diễm béo đi được hẳn 7 vé, gần 1h chuẩn bị đóng cửa Diễm béo đến nói chuyện với tôi:

- Hôm nay em cho chị lên nhà người yêu ngủ một đêm nhé...Anh ấy ốm không có ai trông. Chị lo lắm, mà e cho chị thanh toán hết tiền hôm nay nhé...Chị đi sáng mai chị về...!!!

Nghĩ lý do cũng hợp tình, với lại Diễm béo cũng không thân quen với ai ở nhà, tôi đồng ý. Nhưng dặn nếu ai hỏi thì bảo đi đêm khách quen của chị...Diễm béo vào lấy túi, tôi thanh toán tiền xong thì gọi hộ một cái taxi cho Diễm đi chăm người yêu. Sáng hôm sau tôi ngủ dậy tầm đó là 10h sáng, mở cửa ra quét dọn quán xá thì tôi thấy Diễm béo đi bộ từ đằng xa về, trời nắng sớm nên nóng. Nhìn cái thân hình hơn 60 cân mặc quả đầm xanh đi trên vỉa hè thấy nó nổi bật nhất phố. Về đến quán mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tôi mới hỏi:

- Sao không đi taxi về mà lại đi bộ..!??

Diễm vừa thở hồng hộc vừa nói:

- Tiền đưa anh ấy mua thuốc uống với sáng đi chợ mua đồ ăn cho anh ấy hết rồi....Không còn đồng nào trong người. Đm trời nắng kinh thế...

Tôi cũng đến bó tay với bà béo này thôi, bà ngoại đòi tiền đóng học cho con thì không cho, cùn cáu còn chửi nhặng lên. Đêm hôm qua lấy gần triệu đến sáng không còn đồng nào, phải cuốc bộ mấy km về nhà. Mà thằng kia gọi lúc nào là phải nghe lúc đấy, cả ngày cứ ôm lấy cái điện thoại dán vào tai. Thằng kia thì biết Diễm béo đi làm Gái nên nó cứ moi móc. Nhưng khổ cái thằng kia nó được cái mồm dẻo như kẹo kéo, hôm nó gọi điện xin tôi đừng đuổi Diễm béo nghe cái giọng là biết dân mồi chài chính hiệu rồi. Nhưng kệ thôi, khuyên nhiều mình lại thành thằng rỗi hơi lo chuyện bao đồng. Tôi nói tiếp:

- Thê có cái điện thoại 5-6 hôm nay vẫn chưa lấy về à....!?? Không lấy về mà tìm số khách quen để còn gọi...Hay bán mẹ nó rồi cơ..

Diễm béo xua tay:

- Bán gì..Anh ấy bảo cho anh ấy mượn để xem phim, chơi game...Đợi anh ấy khỏi ốm rồi chị lấy.

Tôi nói:

- Em nhắc để chị biết mà mang về thôi. Có cái điện thoại câu cơm, chứ chị có lấy về cũng chẳng cho em. Mà tiền làm ngày nào hết ngày đấy thì làm làm gì...!??

Nói xong tôi đi vào nhà chuẩn bị cơm nước, đêm qua gần đóng cửa thì có khách đi đêm nên tôi để mấy đứa kia ngủ không gọi nữa, sáng sớm tụi nó cũng mới về. Trưa đó vừa ăn cơm xong thì có bà bán lô đối diện bên đường đi sang hỏi Diễm béo tiền lô hôm qua còn nợ...Thấy Diễm chạy vào phòng lấy tiền trả, đến chiều chắc lại thằng người yêu gọi, thấy nói chuyện con này, con nọ 50 điểm, con kia 30 điểm gì đó...Lại lô đề, nói chuyện điện thoại xong Diễm béo chạy sang đường nơi bán giấc mơ vào lúc 18h30 hàng ngày.

Tối đó bà béo không nuốt được cơm vì đánh ba con lô mà con nào cũng suýt thì trúng. Tiền thì hết, khách thì không chọn đi làm, lại được thằng người yêu là thánh lô, cụ đề. Thấy bảo hôm đó thua 100 điểm ( hai triệu mấy), vậy thì làm sao ăn được cơm. Dọn dẹp xong Diễm béo nói với tôi:

- Mai cho chị về nhà thăm con nhé..Về mấy ngày chị lại ra.....
Advertisement / Quảng cáo

Tôi đồng ý luôn, vì Diễm béo có ở đây cũng chẳng có khách mà làm. Diễm ngập ngừng:

- Em cho chị vay mấy trăm đi xe được không..!!?

Tôi cũng ok luôn:

- Được, đi xe thì 500k là đủ, tí cho mượn luôn...

Thấy Diễm béo đòi về cả nhà cũng hỏi thăm lý do. Bọn cái Hoa, cái Dung cũng lấy ra bao nhiêu ví dụ về việc yêu đương những thằng nó biết mình đi làm. Cái Dung nói:

- Em không hiểu chị yêu đương kiểu gì mà cứ phải chăm nó như chăm con. Đàn ông già rồi mà ốm còn không biết đường mua thuốc. Suốt ngày thấy gọi điện đánh lô, rồi mua cái này cái nọ....

Diễm béo cãi lại Dung ma ma:

- Em biết làm sao được, anh ấy cũng mua cho chị cái này, cái kia. Với chị như thế này anh ấy vẫn yêu...Bọn em còn trẻ con biết sao được..

Nói thế là đủ biết Diễm béo chết mê, chết mệt thằng kia rồi. Giờ càng nói lại càng mang tiếng nên mấy đứa kia cũng kệ không hỏi han gì thêm.

Hôm sau Diễm béo dậy sớm, thu xếp quần áo rồi bắt xe đi về. Từ đó đến nay không thấy Diễm béo quay lại. Chỉ có bà bán lô đối diện thi thoảng lại sang hỏi thăm tôi:

- Cái béo nhà mày nó đã xuống làm chưa....Nó còn nợ cô......

Tôi cười nói:

- Bà béo đấy một đi không trở lại rồi....Chắc bao giờ người yêu trúng Vietlot thì chị ấy quay lại trả tiền..

Nói thế nhưng tôi biết Diễm béo vẫn quanh quẩn đâu đây, nhân viên nhà tôi đi làm về có nói gặp Diễm béo đi ở đường, khu gần nhà cái thằng người yêu kia. Biết vậy nhưng thôi kệ, coi như cũng tống được của nợ.

Tôi đoán Diễm béo vẫn cố đi làm ban ngày, còn ban đêm thì về ở với thằng kia. Âu đó cũng là tình yêu đẹp, biết đâu vì chăm lo cho quả người yêu mà Diễm béo sẽ gầy bớt. Lúc đó có khi lại thành hot girl chứ chẳng đùa.

Nhưng chung quy lại cuộc đời Diễm béo nếu cứ tiếp diễn như thế thì chỉ vỏn vẹn trong hai từ: Ngu Người.
 
1 - 27: " Những chuyện oái oăm ."

Nhân viên đi làm đôi khi cũng gặp những chuyện tai bay vạ gió. Có một hôm như phải vía, khách thì đã không có nhưng toàn chuyện quái gở. Bắt đầu từ buổi sáng, hôm đó mới có 9h sáng quán còn chưa mở đã có hai ông khách nhây gõ cửa loạn xạ. Tôi vẫn dậy mắt nhắm mắt mở ra đón khách. Sáng chủ nhật mấy ông đi làm ca đêm tạt té. Mở cửa tôi nói:

- Hai anh đi chơi gì sớm thế, nhà chưa ai dậy anh ạ. Thiện chí thì hai anh vào nhà ngồi đợi em gọi mấy em nó dậy.

Hai ông gật đầu luôn, đi vào nhà ngồi đợi. Tôi đi vào trong gọi cái Linh với cái Dung dậy. Hai đứa này nó chăm cày, nói chung là gọi lúc nào cũng được. Tuy mới hơn 9h sáng nhưng thấy tôi gọi là hai đứa dậy luôn. Hai ông kia thì vội như ngày xoá tội vong nhân, ngồi ngoài thúc:

- Có chưa em ơi, lâu thế....

Cái đm, chưa được nổi 5" mà giục cái đéo gì. Nhưng tôi kệ, tôi bảo hai đứa nhân viên:

- Không phải trang điểm đâu, mà cũng khỏi đánh răng luôn. Sửa soạn tí quần áo rồi đi luôn cũng được. Hôn hít đéo gì đâu mà lo. Khách nó vã lắm rồi.

Hai đứa kia cũng lười, nghe thấy thế ra đi luôn. Phải nói là nhìn chúng nó lúc đấy như móc từ bãi rác ra. Đầu tóc thì bù xù, mặt mũi không phân són như xác chết trôi. Nhất là cái Linh, không trang điểm thì cứ phải gọi là Chim bay Cá chạy...Thế nhưng khi máu không dồn lên được nào mà lại chạy hết xuống chim thì kìm làm sao được. Hai ông khách đứng dậy xí phần là đi luôn. Không kêu ca gì cả, thấy quên quên cái gì tôi chạy ra:

- Ấy hai bác cho em xin tiền trước, mở hàng, mở hàng...Tiền cho nó đỡ mất dông...600k hai vé.

Một ông rút phát ra 600k đưa luôn. Hai con ma lem kia thì cứ lững thững vừa đi vừa chờ khách. Tôi vào nhà đánh răng, rửa mặt không ngủ được nữa. Tôi gọi điện cho bà bán thịt ở chợ nhờ ship cho ít thịt bò, với mua luôn hộ ít rau. Làm cái nghề này cũng tiện, đi chợ mấy lần là quen, cứ xin số mua đồ là các dì, các cô ở chợ làm sẵn rồi gửi người mang về đến tận cửa quán. Cứ cần ăn gì gọi điện trước là có người ship đến tận nhà.

Đồ vừa mang đến thì cái Linh về, tôi bảo nó đi rửa mặt rồi phụ tôi nấu cơm. Cái Dung về thì chui vào phòng ngủ tiếp. Đang nấu thì ông chủ nhà nghỉ chạy sang:

- Đứa nào vừa đi phòng 202 mà vỡ cả gương. Xuống không thấy nói năng gì cả....!!?

Tôi mới hỏi Linh:

- Em hay cái Dung đi phòng đấy..!??

Linh lắp bắp:

- Em..anh ạ...!!

Tôi nhìn nó nói:

- Thế sao lúc đó em không nói với ông nhà nghỉ để bắt đền khách..Mà em làm vỡ hay khách làm vỡ...

Linh trả lời:

- Khách anh ạ, lúc đó ông ấy treo cái quần thắt lưng nó đập vào vỡ một miếng.

Bố con tồ này, thế mà không nói sớm. Để bây giờ người ta dọn phòng người ta sang bắt đền. Khách thì nó đi rồi, mình phải đền thôi. Tôi quay ra nói với ông chủ nhà nghỉ:

- Bác cứ về thay cái mới đi. Hết bao nhiêu tiền tối sang cháu trả. Sáng ra đã vỡ gương vỡ kính. Kỵ lắm...

Xong xuôi tôi dặn cái Linh:

- Đi khách có vấn đề gì phải gọi cho anh. Hay đổ vỡ gì em phải báo cho nhà nghỉ chứ. Thế này tự nhiên mình mất tiền.

Linh lý nhí:

- Vâng em nhớ rồi, để em đền cái Gương cho..

Tôi nói:

- Thôi vé em anh đánh dấu rồi, dập xoá mất công. Coi như tiền sáng nay thu được bù vào đấy. Nhớ sau chú ý là được.

Đúng vỡ gương như có điềm gở, cả ngày chẳng mống nào vào nhà. Nhà nghỉ gọi đi, lên đến nơi khách toàn không ưng lại đi về. Ban ngày mà tụi nó thi nhau đốt vía, đốt vậy đốt nữa cũng chẳng ăn thua. Tối ăn cơm xong thì bắt đầu có khách, khách vào đi cái Dung. Tưởng ngon lành ai ngờ lúc sau Dung chạy về, vội lục trong phòng lấy thuốc uống. Tôi mới hỏi nó:

- Ốm hả em..Làm gì mà như ma đuổi thế.

Nó uống ngụm nước cho trôi thuốc rồi thất thần:

- Ui anh ơi, thằng vừa nãy chim nó to như cái chày ấy. Đi mà lúc nó xuất rách cả bao. Em phải vội về uống thuốc tránh thai đây này. Sợ thật....

*** cao su mà còn bù lu bù loa thì cái của thằng kia chắc như cái chày thật. Rách cả bao thì kinh rồi. Khách hôm đó vắng,trời thì mưa phùn, tôi phải đội mưa đi đón cái Hoa ở mãi nhà nghỉ trên kia. Lên đến nơi thì nó lại đi khách nữa. Tôi lại phải ngồi đợi thêm 30". Về đến nhà thì thấy cái Trang đang đi từ nhà nghỉ về, tôi hỏi:

- Vừa đi làm về hả em..Khách nhà hay ai mượn đấy..!??

Trang trả lời:

- Khách nhà anh ạ..!!

Tôi tiếp:

- Thế thu tiền chưa..!??

Nó ngập ngừng:

- Khách quen của em anh ạ. Nó bảo nó đi chơi mặc nhầm quần nên không có ví. Hẹn 9h30 quay lại trả...

Nghe khách quen là tôi thấy hốt rồi, con này mà cũng có khách quen chắc chuyện lạ Việt Nam. Tôi nói:

- Vãi cả cứt, đi khách không có tiền mà cũng cho đi. Anh không ở nhà cái đã loạn lên rồi.

Nói thế chứ cũng chẳng biết làm sao....Đợi đến 10h chẳng thằng nào quay lại trả tiền. Biết ngay gặp thành phần *** bùng, tôi trêu nó:

- Khách quen của Trang có khác, cả năm được một khách quen...Đi quỵt luôn.

Cái Trang thì cứ nhắn tin gọi điện, thằng kia nó lại hứa mai đến trả. Tôi liền bảo:

- Thôi, không phải gọi nữa. Nó không đến đâu mà gọi. Coi như vé này mày miễn phí nhé. Tiền phòng tao trừ vào tiền của mày. Sau chớ có dại nghe thằng nào.

Và tôi đúng vì sau đó thằng mặc nhầm quần *** bùng đó có bao giờ đến quán nữa đâu. Trang thì cay cú, chửi bới loạn lên. Không cay sao được, tự nhiên cho nó nện không được tiền lại còn phải móc tiền túi ra trả tiền phòng. Âu cũng là do cái số...Đang nói chuyện với cái Trang thì cái Yến đi khách về, nó đi từ lúc tôi bắt đầu đi đón cái Hoa. Tôi ngớ người nghĩ con này đi lâu thế. Chợt tôi nhìn thấy nó đi đôi dép như cái xà lan:

- Mày đi dép ai đấy hả em..??? Dép guốc mày đâu..??

Yến trả lời:

- Em đi dép của khách, nãy nó trêu em đứt dép em rồi..Em lấy dép nó đi về..!?

Nghe thế tôi cũng thấy khó chịu, nãy khách vào nhà là hai thằng trẻ các mẹ cứ tíu ta tíu tít. Thấy khách trẻ là đi đéo muốn về, kiểu này trên phòng đùa nhau xong đứt giày, đứt dép chứ sao nữa. Tôi nói:

- Mày bị ngáo hả em, nhà mình gần đây mày đi bộ, đi chân đất về rồi thay giày, thay dép cũng được. Mày lấy dép nó về thì tí nó đi ra đường kiểu gì. Bạn bè nó trêu đi chơi gái mất cả dép, hay về nhà bố mẹ nó hỏi thì làm sao..!??

Vừa dứt mồm thì hai thằng kia nó phi xe đến quán, nó rồ ga tí đâm cả vào cửa quán. Tôi thấy đéo ổn đi ra nói:

- Làm sao đấy, có việc gì....Định phá quán à..!??

Thằng đi chân đất ngồi sau nói:

- Đến lấy dép... Nãy con kia nó đi về.
Tôi gọi cái Yến mang đôi dép ra cho nó rồi bảo:
- Dép đây, lấy đồ lấy đạc thì cũng phải bình tĩnh chứ. Phi xe lên thế này đâm vào cửa kính vỡ thì làm sao....!!

Thằng ngồi trước cười khẩy:

- Chẳng làm sao cả..!!

Nóng mặt hai thằng ôn con này lắm rồi, tôi chửi luôn:

- Cái *** mẹ chúng mày, bố đố thằng nào đâm xe vỡ kính nhà bố mày đấy. Đâm vỡ bố cho mỗi thằng 5tr.

Hai thằng vẫn cố nhầy:

- Làm sao..Làm sao...??

- Sao cái *** cụ chúng mày luôn...Giỏi xuống xe..

Nói xong tôi phi vào nhà lục gầm giường lấy con phóng lợn ra. Hai con chó rồ ga đi một đoạn xong vẫn quay lại chửi:

- *** mẹ cái lũ cave...

Quá bực mình tôi đi vào nhà mặt như đâm lê. Tôi chỉ mặt đám nhân viên nói:

- Chúng mày thấy chưa, lúc chưa *** thì nó cười cười đùa đùa. Chơi xong về nó quay lại nó chửi lũ cave đấy. Nghe có thích không...?? Chúng mày toàn tạo cớ cho chúng nó chửi..

Cả bọn im lặng không ai nói câu nào, tôi nói cái Yến:

- Đi khách thì trêu đùa ít thôi, vui thì nó vui, nó cáu lên nó đánh cho đấy. Mày còn lấy đồ của nó nữa...Thế nãy nó cũng ở lại đây đánh nhau thì có phải vì cái chuyện không đâu mà lại ầm ỹ lên không...!!

*** *** mẹ hai con chó sủa xong chạy bay chạy biến. Dám ở lại thể hiện lúc nữa thì bố mày cho lết xác về đến nhà. Nhưng chúng nó cũng khôn, biết đánh nhau ở đây thì chỉ có chúng nó chết. Chứ nhìn hai thằng đầu tóc gẩy lai, dựng đứng cũng lấc cấc lắm.

Tưởng những vận đen đến đây là hết nhưng vẫn chưa. Đêm đó nhà nghỉ gọi cái Hoa đi đêm, Hoa hôm đó không dính dáng gì đến hãm nên nghĩ cũng ổn. Cả nhà hôm đó mỗi mình Hoa được đi đêm. Sáng hôm sau nó về, mở cửa vào nhà nó gọi tôi:

- Anh ơi, ra em đưa tiền đi đêm nhà nghỉ họ trả.

Tôi đi ra, ngồi đợi nó móc cả hai bên áo ngực mà đéo thấy tiền. Nó mặc đầm hai dây mà nên làm gì có túi. Móc bên này không có nó lại móc bên kia. Vẫn chẳng thấy tiền đâu, nó nhìn tôi ngại quá chạy vào nhà tắm. Chắc là vào đó lột cả ra để xem có giắt ở đâu không. Đi ra đầm thì xộc xệch, dây đầm thì lệch sang cả một bên vai mặt nó ngắn tũn:

- Anh ơi chắc em đi xe về gió bay rơi mất tiền rồi anh ạ..!

Chắc cái gì nữa, trên người mày nếu không nhét tiền vào quần lót thì ngoài cái áo ngực ra còn nhét được vào mô. Hoa luống cuống:

- Để em đi xe quay lại tìm....

Tiền rơi ra đường mà còn đòi tìm, nhưng thôi không lỡ cướp mất hi vọng cuối cùng của nó nên tôi vẫn để nó đi. 15" sau nó quay lại với gương mặt bánh đa ngâm nước:

- Không thấy đâu anh ạ..!

Thế là lại thêm một đứa đi đêm không được tiền. Có nhà tôi còn châm chước kiểu đấy 1-2 lần chứ nhà khác nó cứ trừ thẳng vào tiền nhân viên. Nhưng nghĩ cũng khổ cả đêm bị nó nện cho hai cái, đến sáng về thì rơi tiền. Trừ nữa sao được, tôi vẫn nói:

- Lần này coi như không công, lần sau cẩn thận. Cho tiền vào cốp xe ấy, mất nữa không những không được tiền mà anh còn trừ tiền nữa đấy.

Hoa cúi mặt xin lỗi:

- Vâng anh, em nhớ rồi...

Tôi bảo nó:

- Thôi đi ngủ đi, trưa dậy ăn cơm thì anh gọi...!

Đúng là các cụ đã có câu: Đen thì cái đèn nó cũng Nôn.......Haizzzzzzz
ClWxMJ.jpg
 
Truyện này tao vừa đọc xong. Khá cuốn nhưng kết thúc hơi chán. Đang đọc Dì ghẻ cũng của ông này. Vừa đọc vừa khóc. DM
 
1 - 28: " Những vị khách không mời ."
Làm cái nghề này ngoài những lúc phải cứng với khách ra thì mềm mỏng, khéo léo cũng vô cùng quan trọng. Khách vào nhà không thích còn đuổi ra được chứ cán bộ mà đến thì cứng đến mấy cũng phải mềm. Không những mềm có mà lại còn phải nhũn nữa cơ. Bình thường thì không sao, cứ vui vẻ làm ăn bình thường thôi. Nhưng khi nào có đợt quét là lại chạy như chạy nạn.

Nó theo dây chuyền với hệ thống cả rồi, các quan đi tuần là dân phải cẩn thận. Chẳng phải riêng quán xá, mà các nhà nghỉ đôi khi cũng hết hồn. Thời điểm luân phiên thay đổi cán bộ mới là lúc bị làm phiền nhiều nhất. Các anh ấy tích cực đi kiểm tra trật tự trị an, nhà nào cũng vào hỏi thăm tận tình. Hôm đó là ngày mà cán bộ khu vực mới chuyển về công tác. Trước đó hai ngày thì bà chị tôi cùng các quán xung quanh cũng đã gặp riêng nhau một buổi để nói chuyện.

Tầm đó còn sớm lắm, mới có 10h45, đang ngồi thì có điện thoại từ ông Minh:

- Hôm nay nghỉ sớm đi em ơi, tắt điện đi...Đi kiểm tra đấy...

Tôi vội vàng tắt biển, nhưng vẫn để điện trong nhà. Mấy đứa nhân viên thì đang ngồi xem tivi. Lúc đó nhà còn hai đứa thôi, đợi đến 11h mà chẳng thấy ai đến kiểm tra. Đang đứng hóng thì có mấy xe máy đi đến, hai ông đi đầu thì mặc quần áo dân sự. Mới nhìn cứ tưởng khách tôi đi đến mời mọc:

- Hai anh đi chơi ạ...Hai anh vào nhà rồi.....

Chưa kịp nói hết câu thì hai xe nữa phi lên, hai chú dân phòng chở hai anh xxx trẻ măng. Thấy thế tôi hơi hốt:

- ......vào nhà uống nước anh ạ.

*** mẹ, tí nữa thì "...xem ưng ai thì đi ". Hai anh xxx xuống xe, chú dân phòng cầm dùi cui chỉ vào tôi nói:

- Giờ này mà vẫn chưa đóng cửa cơ à...Không nghe quán triệt à....!??

Đúng hãm *** giờ này mới là giờ làm lại bắt người ta đóng cửa thì ăn cám. Mà cái ông chĩa dùi cui vào mặt tôi tháng nào cũng đến quán làm mấy lít. Biết là đi với cán bộ to nhưng cũng đừng vô tình với nhau như thế chứ, tôi dạ vâng:

- Vâng chú, cháu cũng rút biển rồi có làm nữa đâu. Chú xem cả khu chỉ còn mỗi điện đường...!!

Anh xxx trẻ thì có ăn học nên nói chuyện lịch sự hơn. Anh hỏi tôi:

- Thế nhà mình thường làm đến mấy giờ hả em..!.? Anh thấy mỗi nhà mình còn sáng..!

Tôi cũng trả lời:

- Dạ bình thường đến 11h là đóng cửa anh ạ. Em cũng tắt biển rồi, nhưng mấy đứa em nó ngồi xem nốt bộ phim. Còn hai đứa nữa đi ăn đêm, đợi chúng nó về là nghỉ anh ạ..!!

Nói là đi ăn đêm chứ chẳng lẽ nói em đợi chúng nó đi *** nhau về rồi mới đóng. Mà đóng con mẹ gì giờ này, giờ nghỉ là 1-2h đêm cơ mà. Anh xxx tiếp:

- Thế nhà mình giờ có tất cả bao nhiêu người. Mấy em đây đã đăng ký tạm trú, tạm vắng chưa...!?? À anh tên là *** anh mới chuyển về đây công tác. Hôm nay đi cùng mấy anh em kiểm tra khu vực.

Bỏ mẹ rồi, cái anh trước đây thì tôi quen. Anh này thì tôi nào đã gặp. Mà lại hỏi đến vấn đề tạm trú với tạm vắng thì không biết trả lời thế nào. Phét không được mà khai thật cũng không xong. Không đợi tôi trả lời anh ấy hỏi tiếp:

- Thế em là chủ ở đây à..? Anh tưởng chủ là chị abcd cơ mà..!??

Tôi vớ được cơ hội trả lời luôn:

- Đúng rồi anh ạ, em chỉ trông quán thôi. Còn chị em giờ không ở đây. Anh đợi em gọi điện cho anh nói chuyện luôn nhé.

Tôi lấy máy bấm số gọi luôn cho bà chị:

- Chị ơi, có mấy anh khu vực đến hỏi chị.

Bà ấy bảo tôi đưa máy cho anh xxx trẻ, đẹp zai. Trong lúc anh ấy đang nói chuyện với chị tôi thì tôi rót nước mời mấy anh còn lại đang ngồi xem Fashion trên TV. Hôm đó chiếu cái show của Victoria Secret nên các ông ấy chăm chú lắm. Chỉ có anh xxx trẻ kia là quan tâm đến công việc.

Nói chuyện một lúc thì anh xxx trả điện thoại cho tôi, anh nói:

- Em chú ý từ mai 10h30 là tắt biển, tắt đèn nhé..Anh không muốn nhắc nhiều đâu. Giờ em xem đóng cửa đi.

Tôi dạ vâng gật đầu:

- Dạ vâng....Em đóng cửa giờ đây.

Đoạn anh xxx nói mấy ông đang ngồi vẫn đang dán mắt vào cái tivi là đi xuống dưới kia. Mấy anh đi ra cửa tôi cũng theo ra tận nơi nói:

- Các anh về ạ...
Advertisement / Quảng cáo​

Ông dân phòng với cái dùi cui lại thể hiện:

- Nói ít thôi...Tắt điện đi ngủ đi. Tí quay lại mà còn để thì đừng trách.

Đúng thể loại cậy có bóng quan lớn to mồm. Vậy mà những lần vào quán mình nhờ gửi "Thư" thì niềm nở tươi cười thế. Bố cái loại tráo trở, giở mặt như giở bàn tay. Loại này nói tôi đéo thèm nói lại. Các anh đi xong tôi vào nhà tắt bớt điện cho đỡ sáng, vì còn hai đứa đi làm chưa về nên vẫn phải để cửa đợi chúng nó. Tôi nhắn tin cho bà chị:

- Thế nãy có vấn đề gì không chị..!?? Hôm nay đi kiểm tra còn mặc cả đồng phục..Mà toàn xxx lạ thôi.

Chị tôi nhắn lại:

- Ừ..Không sao đâu. Mới về thì việc của nó phải làm thế. Chị cũng nói chuyện qua rồi. Hôm nào mời đi ăn một bữa, rồi có tí quà cáp. Nhà mình tầm này đông người.

Tôi hỏi:

- Thế hôm nay nghỉ sớm à..!??

- Ừ. Cậu xem đóng cửa đi. Nể mặt nhau tí. Dù gì cũng vào tận nhà nhắc rồi. Chắc hôm nọ chị đi gặp, không có mặt cậu nên bọn nó vào nhìn thấy lạ nên hỏi nhiều. Không sao cả..Mai chị xuống xem thế nào..!?

Đang nhắn tin thì cái Dung với cái Hoa đi về. Thấy chúng nó dựng xe ngoài tôi nói:

- Cho xe vào trong nhà luôn em ơi.

Cái Dung nhanh nhảu:

- Nãy xxx vào nhà mình hả anh..!?? Em với cái Hoa đi về thấy đứng trong này đông nên em không vào nhà nữa. Thấy họ đi em mới về.

Đúng người có kinh nghiệm nó khôn vcl, bảo sao tôi cứ thắc mắc hai đứa nó đi lâu thế. Hoá ra nó đánh hơi được nguy hiểm nên phóng qua nhà luôn chứ không vào. Tôi gật đầu:

- Ừ..Họ vào bảo đóng cửa, tắt điện nghỉ sớm. Dung khôn như chó ấy nhể...!!

Cho xe pháo vào nhà đóng cửa không làm nữa, mấy anh em bỏ đồ ra ăn ngồi chém gió. Dung tiếp nốt câu chuyện đang dang dở:

- Em làm mấy chỗ em biết, ở mình còn lo lót tốt họ đến còn nhẹ nhàng. Chứ chỗ em làm ngày trước, 1-2h đêm họ đập cửa vào bắt dựng hết dậy. Kiểm tra giấy tờ các kiểu. Chủ phải đóng ngay cái phong bì rồi nói khó mãi họ mới để yên đấy.
Advertisement / Quảng cáo​
Tôi hỏi nó:

- Thế mày đã bị bắt bao giờ chưa..!!?

Dung vừa ăn vừa nói:

- Em chưa, em chưa đi khách mà bị bắt bao giờ cả. Chỉ có một lần đang đi, khách nó đang nằm đè lên người. Tự nhiên bên ngoài gõ cửa ầm ầm. Hỏi ai thì không nói. Em sợ quá đạp mẹ nó thằng kia xuống mặc vội quần áo. Thằng khách thấy thế cũng tưởng xxx cũng mặc luôn quần, không kịp mặc sip.

Tôi hỏi thế sau đó thế nào thì nó nói:

- Có phải xxx đâu, thằng nào đi xong đợi bạn mãi không thấy ra. Nó tưởng phòng em là phòng bạn nó đang đi. Cứ đứng gõ cửa, sau phát đấy hết hồn. Em với ông khách cứ ngồi trong phòng, mãi sau thò ra mới biết không phải xxx.

Bảo sao tôi nhớ có lần ông chủ nhà nghỉ gọi nhầm phòng mà khách sợ không lên được luôn. Đm đang cơ cao trào mà toàn thằng chơi ác. Lắm lúc đang *** mà nó làm cho quả Tịt cmn luôn. Nghĩ đến cảnh đấy mà đau cả bụng.

Mọi hôm giờ này vẫn là giờ cày, hôm nay đóng cửa sớm mấy anh em lại được dịp buôn chuyện. Hoa kể:

- Em cũng chưa bị bắt bao giờ, nhưng có một lần như này mà em phải thấy mình may mắn.

Tôi hỏi chuyện của nó làm sao, nó tiếp tục nói:

- Thì có lần nhà nghỉ họ gọi em sang đi khách. Khách thì nằm trên phòng rồi, em đi sang thì thấy một chị đang đứng nói chuyện với chủ nhà nghỉ cái gì đấy. Xong chị ấy đi lên tầng, em thì cũng nghĩ là chị này đi làm...Em đi theo sau thì thấy chị ấy vào đúng cái phòng mà nhà nghỉ gọi em lên.

Chuyện ly kỳ vãi đái, đang kể thì nó lại nhai. Kiểu ăn tiếp sức, tôi nói:

- Xong làm sao nữa, kể nốt đi rồi ăn..

Nó nuốt xong mới tiếp tục:

- Thì em đứng nhìn, thấy bà ấy vào phòng, nhưng không đóng cửa. Em còn nghe thấy bà ấy nói: Ối zời, chồng với con say thì không về nhà ngủ. Còn vào đây làm gì, khổ say không biết gì thế này. May sao em tìm được anh. Dậy, dậy em dìu về nhà ngủ....Ở đây tốn tiền mà ai chăm.

Cả nhà chăm chú nghe câu chuyện, Hoa tiếp:

- Em thấy thế đi xuống về luôn. Đi qua lễ tân em còn mắng cái thằng ở đó. Con mẹ nó tí nữa thì em chết, thằng lễ tân nó bảo không nhìn thấy em lên. Lúc đó mải khách, nó cũng gọi về cho chị nhưng chị không nghe máy.

Tôi cười quắn ruột:

- Hoa may vl, sang sớm tí nữa thì bà ấy tóm cả đôi.

Hoa kể tiếp:

- Em đứng bên dưới, thấy bà vợ dìu ông chồng từ trên tầng xuống. Còn trả nhà nghỉ 50k tiền phòng. Xong cảm ơn thằng lễ tân rối rít. Bà ấy bảo bà ấy nãy thoáng thấy bóng chồng vào đây. Đi vào hỏi thì thấy đúng xe máy chồng, lên phòng thấy ông ấy say quá.

Hai vợ chồng bà ấy về thằng lễ tân mới nói:

- Bố kia giả say đấy, vào đây còn tỉnh như sáo. Còn bảo anh gọi nhân viên cho cơ mà. Thế mà bây giờ không mở được mắt. Tỉnh táo như con cáo.

Cái Hoa đứng chửi thằng kia mấy câu nữa rồi mới về. Tôi không nhịn được cười:

- *** mẹ, may mà cửa phòng không khoá nên bà vợ mở cái được luôn. Chứ ví dụ mà khoá phòng, vợ gõ cửa gọi, ông kia tưởng nhân viên đi ra mở thì đúng ăn ***. Cái Hoa cũng may là đi sau bà ấy, chứ đi trước thi cũng ăn cứt.

Hoa nói:

- Thế em mới nhớ đời.....

Đúng là làm nghề gì cũng luôn có nguy hiểm rình rập...Chuyện thì cũng buồn cười nhưng cũng khá là cay đắng khi chúng nó không phải cặp bồ, không đong đưa các quý ông nhưng khi bị bắt thì Tội Lỗi bao giờ cũng là do tụi nó Hết...!!

C5Wdg1.jpg
 
1 - 29: "Điềm Gở."
Công việc mọi ngày vẫn diễn ra bình thường như thế. Tôi thì ngày nấu hai bữa cơm, chăm lo cho chúng nó. Kiêm quản lý, thu ngân....Bọn nó thì ngủ ngày cày đêm, nhân viên thì không được đông như lúc tôi mới bắt đầu làm. Nhưng đó là tình trạng chung, quán tôi may mắn là vẫn duy trì được việc làm ăn vì còn có người. Một vài quán khác còn phải đóng cửa từ đợt Tết ra đến giờ. Chẳng hiểu sao mà năm nay kinh tế đói kém, làm ăn cái gì cũng chẳng đâu vào đâu.

Tôi với bà chị cũng tìm mọi quan hệ, quen biết để tìm người mới xuống làm mà đa phần đều lắc đầu. Ngay cả đến Đồ Sơn còn chẳng có nhân viên. Lý do là vì bây giờ chúng nó không đi làm Gái nữa mà chuyển sang một cách làm mang tính cao sang hơn: Dịch Vụ.

Thực tế cũng là "Phò" nhưng nó ở một tầm cao mới. Sang chảnh hơn, tự do hơn, tiền nhiều hơn....Ở những cơ sở nuôi Gái Dịch Vụ bây giờ người ta tinh vi và thủ đoạn hơn. Họ mở một quán Karaoke, hoặc mở một nhà nghỉ. Họ không nuôi như chỗ tôi, mà họ cho nhân viên thuê phòng. Kiểu như sinh viên thuê nhà trọ ấy. Ăn uống, ngủ nghỉ các bạn tự lo. Có khách thì tất nhiên bạn đi nhưng là bạn tự đi, không liên quan đến chủ quán ( chủ nhà). Họ chỉ thu tiền phòng của bạn, giá cả thì thoả thuận 100-150k/ phòng chẳng hạn.

Không cần biết gia vé một lần của nhân viên là bao nhiêu, kể cả nhân viên có đi 1tr một vé thì họ cũng chỉ lấy tiền phòng. Chưa kể khi đi hát, đi bay nhân viên được trả tiền theo tiếng. Vừa được ăn chơi, vừa có tiền, mà bay nhảy xong lôi nhau ra nhà nghỉ làm giá xong quất. Tự thu tiền tự hưởng luôn....Ngon quá còn gì, thế nên sau Tết, đa phần nhân viên về ăn Tết là bỏ chỗ cũ đi làm Dịch Vụ hết.

Nói ra cái lợi thì ai cũng tặc lưỡi: " Ừ thì làm cái kia ngon thế, mà sang chảnh hơn "Phò" tội gì chúng nó không làm. "

Đời đâu như mơ, cái gì chẳng có giá của nó. Nếu muốn làm như thế thì trước hết cần có một nhan sắc ưa nhìn, thân hình thon gọn. Mấy ông cứ thử ngẫm xem, gái tiếp khách trong mấy tụ điểm karaoke lớn em nào cũng là hàng chuẩn. Đm toàn hot gơn không, nhìn thì sang chảnh vậy thôi. Có tiền là nện được tất....Vì gốc gác cũng từ làm Gái mà ra cả..!??

Cái tiếp theo, nếu đã xác định làm Dịch Vụ thì khi bị bắt nhân viên cứ gọi là tập xác định. Vì mỗi địa phương có một cách làm việc khác nhau. Ví dụ như chỗ tôi thì dù nhân viên bị bắt nhưng mọi tội lỗi là chủ phải nhận hết. Không nhận không được, nhân viên chỉ bị giam một hai ngày. Khi nào mà tóm được chủ thì nhân viên được thả. Nhân viên không bị đưa đi cải tạo hay phục hồi nhân phẩm. Đấy là do có Chủ bảo hộ rồi, còn chỗ khác hả. Tiền nhiều đấy nhưng bị tóm thì xác định là vô trại luôn nhé. Chủ nó không liên quan đâu, cùng lắm chỉ là phạt hành chính lỗi vớ vẩn thôi. Chúng nó đâu có nuôi nhân viên, nhân viên tự đi làm tự thu tiền đấy chứ.....Và như thế em bay.

Cỡ mấy đứa nhà tôi thì chỉ có cái Trang hoặc cái Dung là đi làm kiểu đấy được. Cái Trang thì xinh, mặc dù nó hơi khó tính nhưng nếu tiếp khách hát, với bay lắc thì đúng nghề của mẹ ấy rồi. Ham vui mà, chẳng thế mà cũng có người manh nha gọi điện nhắn tin rủ nó đi làm Dịch Vụ. Nhưng khổ cái con bé bị tôi doạ cho không dám đi. Mỗi lần doạ tôi đều bảo:

- Mày cứ nghe mấy thằng quen trên mạng đi. Nó bán mẹ mày sang Trung Quốc thì đừng kêu...Không nhìn cái Hương à..!?? Đấy nhà người yêu có quán karaoke đấy...Giờ có khi mất cụ mày xác rồi...

Cái Trang nghe bị bán là kinh lắm, cả đời nó ương bướng nhưng cứ nghe đến bán sang Trung Quốc là nó sợ. Với thêm cái Linh cũng muốn ở đây làm nên nó cũng không cho cái Trang đi. Phải tốn bao nhiêu nước bọt tôi mới dụ được nó xoá số chặn face mấy thằng mặt *** kia lại. Cứ để như thế kiểu gì có ngày nó cũng đi.

Cái Dung cũng có thể làm được vì nó chiều khách, nhưng Dung thì không ham hố hát hò, bay nhảy. Cái nó quan tâm là Nện và được Nện, ngày không đi được 10 cái là nó không chịu được. Nói nôm na thì kiểu như bệnh Sinh Lý ấy, không có không chịu nổi. Cho nên nó chẳng nghĩ đến Dịch Vụ với Gái Hát, nhưng đấy chỉ là một phần. Cái Dung nó khôn ở chỗ nó biết ở đây chủ phải lo liệu tất, ăn uống có người hầu. Nó cũng đi làm khắp nơi rồi, tốt xấu, thiệt hơn thế nào sao nó lại không biết. Đợt vắng khách nó chẳng xin về rồi tạt đi chỗ khác làm. Một thời gian sau không kiếm được hơn ở đây nó mới quay lại..

Vào chuyện chính, mới tuần trước khi xxx đến nhà kiểm tra bắt đóng cửa sớm. Hôm đó mấy anh em còn ngồi nói chuyện về việc bắt bớ. Đúng là độc mồm độc miệng, hôm đó là đầu giờ chiều. Tôi đang nằm trong phòng nghe nhạc thi có điện thoại từ nhà nghỉ Hoa Lan 2:

- Alo..Em à..Nhân viên nhà em đang đi khách ở dưới Hoa Lan 1 phải không..!??

Tôi nói:

- Không anh ơi, nãy anh gọi mượn xuống Hoa Lan 2, nhà nghỉ chỗ anh cơ mà...!??

Ông nhà nghỉ tiếp:

- Không, anh gọi xuống nhưng đi cho bên Hoa Lan 1.

Ôi cái định mệnh, cái nhà nghỉ Hoa Lan 1 ấy nó rất hãm ***. Cái con mụ trông nhà nghỉ đó nó keo kiệt, bủn xỉn đến từng cái bao cao su. Có một lần tôi chở nhân viên xuống đó đi làm mà cay cú cãi nhau. Nhân viên thì nhà nghỉ đấy nó mượn, nhưng nó ko đưa bao cho nhân viên vào phòng. Hôm đó cái Trang chạy ra bảo tôi:

- Anh ơi, nhà nghỉ họ bảo chúng mày đi làm thì tự chuẩn bị bao....

Tức mình tôi đi vào nói với con mụ chủ:

- Cô làm sao đấy, nhà nghỉ mà không có bao. Mà đây là khách nhà cô mượn nhé. Đã chở xuống tận mồm, có cái bao còn kiệt sỉ....

Con mụ kia nói lại:

- Thế mày không biết mang bao đi cho chúng nó à..!?

Tôi quát lại:

- Bà bị Điên à, nhà nghỉ nào người ta cũng có bao. Trừ khi đi khách sạn xa thì mới chuẩn bị bao. Ngày trước có thằng trẻ nó làm vẫn đưa bao bình thường....!!

Nói xong tôi quay lại bảo cái Trang:

- Đi về, không đi nữa...Làm ăn như ***.

Cái Trang trèo lên xe thì con mụ kia gọi với:

- Đây bao đây...- Tay mụ ấy đưa 1 cái.

Tôi quay lại:

- Bao bủng gì..Nghỉ...Từ sau đừng có mà gọi. Cả tuần gọi được một khách, làm ăn như thế nghỉ mẹ nó đi.
Advertisement / Quảng cáo​

Xong hai anh em chở nhau về, về đến nhà tôi chặn cmn luôn số của Hoa Lan 1. Thế nên có bao giờ tôi cho nhân viên xuống đó đâu. Hôm nay ông kia lại còn gọi hộ, tôi tiếp câu chuyện đang dở:

- Thế sao hả anh...Dưới đó đánh nhân viên nhà em à...!!?

Bên kia ông Hoa Lan 2 nói hốt hoảng:

- Chết rồi em ơi, công an nó đi bắt đập đá. Nó kiểm tra các phòng thì bắt được 3 đôi. Dưới đó mới gọi cho anh, bọn nhà em cũng bị bắt rồi. Nó đang lấy lời khai...Em xem trốn đi.

Tôi nghe thấy mà hoảng hồn, đây là bắt thật sự chứ không phải chuyện đùa nữa rồi. Dưới đó đang đi là cái Dung với cái Trang. Kiểu gì nó cũng khai ra quán, tôi vội vàng gọi cái Hoa với cái Linh:

- Hai đứa lấy xe máy đi lên thuê một phòng ở nhà nghỉ trên kia. Ở đấy tạm hôm nay. Nhà mình bị xxx bắt dưới kia rồi.

Hai đứa kia nghe vậy dậy đi luôn, tôi lấy tiền nong, xé hết sổ sách, sổ ghi vé hàng ngày. Cho hết vào một balo tôi đi sang quán nước đối diện bên đường ngồi vào góc khuất nhìn sang bên quán. Vì vội nên tôi không kịp đóng cửa, mà tâm lý lúc đó cũng không nhớ mà đóng cửa nữa. Quán nước bên đường cũng là chỗ thân quen của chị tôi. Quán đó là nơi mấy thằng em của bà ấy hay tụ tập để bảo kê cho quán nhà. Tôi đi sang nói:

- Mấy thằng đừng tụ tập ở đây nữa. Một thằng đi tìm chị đi. Tao ngồi đây xem thế nào...!!

Bọn nó đi, lúc này tôi mới lấy điện thoại chạy vào nhà vệ sinh gọi cho bà chị:

- Chị ơi, nhân viên nhà mình bị bắt hai đứa dưới kia rồi. Em bảo hai đứa ở nhà trốn đi. Còn em cũng đang ở bên quán đối diện.

Bà chị tôi nói:

- Chị biết rồi, nãy nhà nghỉ nó gọi bảo rồi. Không phải bắt đá đâu, nó bắt nhà mình đấy. Cậu đi được là may rồi, mà không đi đâu xa hẳn chỗ đó đi còn ở lại làm gì.

Tôi nói:

- Thì em xem có đúng nhân viên nhà mình không. Mới nghe vậy thôi chưa biết chính xác là ai. Chị biết là được rồi, lát em gọi taxi đi luôn.

Tôi đi ra thì đã thấy ngay hai oto dựng trước cửa. Lúc này điện thoại tôi dùng để làm đã tắt máy. Tôi đáp con mẹ nó cả sim đi luôn. Cố giữ bình tĩnh ngồi uống nước, nhưng không nhìn chăm chú sang bên kia đường. Thoáng qua tôi thấy 4 người mặc thường phục. Hai người đứng trước quán, hai người vòng ra lối sau. Còn hai anh xxx thì đang đi lại ở trong nhà. Lúc này không còn ai ở nhà.

Họ phải đảo đi đảo lại mấy vòng quanh nhà, đi ra đi vào. Phải gần 2 tiếng sau họ mới đi. Thấy gọi điện thoại liên tục, biết quán quả này không xong rồi. Tôi gọi taxi đi hẳn lên Hà Nội. (Đoạn gọi nhà nghỉ gọi điện báo tin kể ra thì lâu chứ thực ra tất cả diễn ra chưa đầy 10"). Bởi vì trước khi làm tôi cũng tìm hiểu qua luật Mại Dâm với các khung hình phạt cả rồi. Mặc dù quán là của chị tôi, nhưng hiện tại tôi đang ở đó và quản lý. Trực tiếp làm việc với khách, suy ra nếu tôi bị tóm thì tôi là người chịu tội.

Cái này hai chị em cũng đã nói rõ với nhau ngay từ đầu. Mà việc bắt được chủ với không bắt được chủ nó khác nhau hoàn toàn. Bắt được chủ thì xác định có ra thì cũng phải một Mả tiền. Bà chị tôi cũng từng nói:

- Cậu cứ yên tâm, nếu bị bắt có Tiền ra được hết. Nhưng phải ở trong đó ít nhất 1 tuần đến 1 tháng. Lâu thì 3 tháng.Tôi chưa bị Ngu, nên còn một phần trăm té được thì tôi vẫn phải té. Đằng nào cũng là Lo thì không ở trong đó vẫn hơn rất nhiều. Tối hôm đó tôi có mặt ở Hà Nội, thuê một phòng tại một hotel ở Cầu Gỗ tôi mới tiếp tục gọi điện nói chuyện với chị:

- Tình hình sao rồi chị..!!?

Chị tôi bên kia nói:

- Hai đứa nhà mình bị bắt, nó đến quán tìm chị đấy. Chị cũng đang lánh đi nhờ người giúp. Cậu không ở đó là không sao đâu. Quán đó chị vẫn là chủ nên nó chỉ tìm chị thôi. Nhưng cậu cứ lánh đi đã, đừng về nhà.

Tôi thấy hơi lo lắng:

- Sao bảo lo lót hết rồi mà...!?

Chi tôi tiếp:

- Công an thành phố em ạ. Không phải quận với huyện gì đâu. Quán mình là quán duy nhất chưa bị đập lần nào. Vụ này căng lắm. Chị gọi cho mấy ông ở huyện ai cũng nói không biết. Nhưng bọn nó cố tình đấy.

Tôi hỏi tiếp:

- Thế hai đứa nhân viên sao hả chị...!?? Có lo cho chúng nó về được không..!!?

Chị tôi nói:

- Nhân viên thì không lo, kiểu gì chúng nó cũng được thả thôi. Vấn đề bây giờ mình phải tìm cửa chạy giải quyết nhanh. Mà cậu bảo hai đứa kia cứ về nhà đi. Không đi làm, ở nhà trông nhà....Chị giờ phải nhờ người đi đặt vấn đề. Không ra mặt được.

Tôi cúp máy, gọi luôn cho cái Hoa:

- Em với Linh đi về nhà đi. Không sợ gì cả, tụi em cứ ở đấy. Không ai bắt đâu, anh với chị đang đi lo cho hai đứa kia về. Đừng đi làm nhé, đóng cửa ở trong nhà thôi.

Hai đứa nó vâng dạ rồi tắt máy, ngày hôm đó tôi lo lắng, hoảng hốt thật sự. Nghĩ lại may mà nhanh chân trốn kịp. Chứ không hiểu nếu bị bắt thì giờ tôi phải bị bọn nó đánh cho thừa sống thiếu chết. Ngày hôm sau cái Hoa gọi điện:

- Anh ơi, nãy xxx lại vào nhà mình. Họ hỏi chị, xong em bảo chị không ở đây thì họ hỏi ai quản lý...Em bảo không có ai, bọn em ở đây thôi. Họ đưa cái giấy anh ạ.

Tôi bảo nó chụp hình tờ giấy cả mặt trước lẫn mặt sau gửi cho tôi. "Giấy Triệu Tập" ghi rõ họ tên bà chị tôi. Vậy là tạm thời tôi không liên quan. Cái Linh gọi lại nói tiếp:

- Họ bảo đừng để phải đến lần thứ 3. Lúc đó sẽ phát lệnh truy nã. Thế cái Dung với cái Trang sao rồi anh...?

Tôi cũng chưa biết tình hình như nào, nhưng vẫn phải nói trấn an tụi nó:

- Bọn nó cùng lắm hai ngày nữa là về thôi em. Chị đang đi lo liệu rồi. Yên tâm đi....

Nói xong tôi tắt máy nằm suy nghĩ, đã hai hôm nay chị tôi không gọi điện. Biết bà ấy cũng đang lo việc tôi cũng không nhắn tin hay gọi điện gì cả. Sang ngày thứ 3 chị tôi gọi:

- Xong hết rồi em ạ, mất hơi nhiều. Nhưng vậy là cũng coi là ít, nếu một trong hai chị em mình bị bắt thì phải gấp đôi chỗ đấy. Mà còn dính án......

Tôi hỏi:

- Bao nhiêu hả chị...!?? Thế xong thật chưa..?? Nhân viên bao giờ được về hả chị...!?

- 500tr, nhân viên thì tối nay chị phải đến đó làm thủ tục, ký giấy tờ thì muộn nhất mai hai đứa nó được về.

Vãi ***, 500 triệu với tôi nó là một con số lớn. Chị tôi tiếp:

- 500 theo chị là chấp nhận được, hai đứa nó khác một đứa. Thêm nữa quán làm bao nhiêu năm. May cậu không bị bắt, nếu không phải thêm vài trăm. Mà bắt được cậu không ra được ngay đâu. Có khi còn phải chạy án đấy, hai chị em không bị sao là may rồi. Đây là chỗ chị quen biết nhờ cậy thì mới có giá đó.

Thôi không quan tâm đến tiền nữa, ít ra thì bà ấy cũng nói chắc chắn là bọn kia được thả. Tôi hồi hộp chờ đến tối xem bà ấy đi lo việc như thế nào....Đợi mãi đến 10h tối mà chưa thấy gọi điện...Nóng ruột tôi gọi cho bà ấy phải 5 cuộc mà không ai bắt máy..........


C5WT0q.jpg
 
2 - 30: " Hạ Long...... " bay "
Gọi điện không được, cả quán xôn xao bàn tán. Cái Hoa mặt mũi lo lắng hỏi tôi:Anh ơi, có khi nào cái Trang bị bán rồi không hả anh..??
Tôi cũng đang lo, con ngố ấy dễ bị lừa lắm. Tính tình thì đỏng đảnh, chảnh này chảnh nọ nhưng thực tế chẳng biết cái gì. Câu hỏi của Hoa không phải là không có lý do. Tôi nói để trấn an nó:Bán biếc gì em, chắc điện thoại nó hết pin thôi. Đi từ tối qua cho đến cả ngày hôm nay. Nãy a vào phòng nó thấy cái sạc vẫn đang cắm vào ổ điện kia kìa. Chắc tí nữa là về thôi, bọn kia nó cũng đi nhân viên quán con mụ Loan suốt rồi. Không dám đâu...
Nói thế thôi chứ tôi cũng đang lo sốt vó. Dạo gần đây đọc báo thấy tình trạng buôn người qua biên giới ngày càng nhiều, có vụ 7 đứa con gái ở Nghệ An bị lừa bán sang Trung Quốc may sao gặp biên phòng cứu được. Nhất lại là nhân viên, giấy tờ tuỳ thân không có, đi làm cái nghề này nay đây mai đó, không nơi ở cố định. Nhà cửa đa phần toàn trên miền núi, chúng nó có lừa bán đi cũng chẳng ai biết đấy là đâu. Đang như ngồi trên đống lửa thì bà chị gọi:Alo, cậu hả...Thế nó về đến nhà chưa..?
Tôi trả lời:Đã thấy mặt mũi đâu đâu, 7h30 rồi. Mà chị bảo mụ Loan gọi cho hai thằng kia chưa..?? Gọi cho cả con nhân viên nhà mụ ấy nữa..
Bà chị nói:Gọi rồi, nhưng hai thằng kia nó bảo nó bận việc nên cho hai đứa tiền đi taxi về từ đầu tối rồi cơ mà..!
Nói thế thì bằng hoà, đúng là chưa chơi thì nhìn còn hứng thú. Chơi xong rồi chúng nó đem con bỏ chợ luôn. Tôi tắt máy ngồi đợi, có khách ra khách vào thì để cái Hoa tự tiếp, tự thu tiền. Đang đứng ngoài đường hóng thì tầm 8h30 có một chiếc taxi đỗ ngay trước cửa quán. Bước xuống xe là cái Trang trong tình trạng bơ phờ. Tóc tai thì rối, quần áo thì xộc xệch. Nhìn như vừa mới bị thằng nào nó hiếp xong. Nó bước vào cửa mà mặt ngáo ngơ, ngoái đằng trước rồi lại nhìn đằng sau. Anh taxi vội xuống xe kéo tay nó lại nói:Trả tiền taxi đi chứ, chơi bời kiểu gì mà quên cả trả tiền thế hả....??
Cái Trang quay sang nhìn anh taxi một cách hồn nhiên:Tiền gì...Sao phải tiền...??? Trả rồi đây...??
Cái Quỳnh với cái Hoa đi khách về nhìn thấy cái Trang liền chạy lại hỏi:Về rồi đấy à, khiếp nhìn bơ phờ thế..
Cái Trang nhìn hai đứa kia rồi cười hềnh hệch. Xong nó lại tiến vào nhà, anh taxi chạy theo thì tôi hỏi:Bao nhiêu tiền hả anh, mà anh chở nó từ đâu về đấy.
Anh taxi trả lời:Em đón hai đứa nó từ cái khách sạn dưới Hạ Long về đây. Một đứa thì mới thả ở đoạn trên kia xong. 900k anh ạ, chưa đứa nào trả tiền cho em đâu. Nhìn như mấy con Ngáo ấy, em là em định không chở rồi....
Tôi lấy tiền trả cho taxi, trả xong vào nhà thấy cái Trang ngồi dựa vào ghế thở phì phò. Nó hếch mồm lên thổi mấy sợi tóc mái đang xoã xuống ngang tầm mắt ra điều thích thú lắm. Cái Quỳnh vừa cười vừa nói:
Con này ngáo nặng rồi anh ơi, chắc tối qua đi bar tụi nó cho chơi đồ đến giờ vẫn ngáo.
Về là tốt rồi nhưng nhìn bộ dạng của nó không mê được, nó đặt cái điện thoại lên bàn thì tôi thấy đúng là hết pin thật. Tôi bảo cái Hoa đưa nó vào phòng để nó nghỉ ngơi. Trông chẳng khác đéo gì Chí Phèo, vừa hay bà chị gọi điện:Alo, tụi nó về rồi phải không...??
Tôi trả lời:Vừa về đây này, tiền taxi em vừa phải trả đấy. Tối em thanh toán luôn nhé. Chẳng còn tiền đâu...
Bà chị ậm ừ rồi tiếp:Bảo nó thay quần áo đi, có người đến đón lên khách sạn bây giờ đấy. Tiền thu rồi nhé, đi khách xịn bảo nó cẩn thận.
Tôi liền nói:Nó ngáo ngơ, mặt mũi trông như con ngố ấy thì làm ăn gì..?? Mà bảo nó giờ này chắc gì nó đi...
Bà chị nói:Ngáo thì đi càng khoẻ, bọn này chơi đồ vào làm càng nhiệt tình. Cứ gọi nó dậy đi, bảo nó đi cả ngày hôm nay rồi. Giờ về mới có khách thì phải đi chứ. Không đi thì bảo tao...
Nói xong bà ấy tắt máy, tôi bảo cái Hoa vào phòng gọi cái Trang dậy. Hoa vào xong chạy ra nói:Anh ơi, nó nằm ngủ rồi..Em gọi không được đâu.
Tôi đi vào trong thì thấy cái Trang đang nằm chềnh ềnh ra ngủ. Chắc tại mệt quá, tôi khẽ lay lay vào tay nó rồi gọi:
Dậy đi làm em ơi, chị xuống đón giờ đấy. Dậy thay quần áo nhanh đi.
Nó vừa nghe đến chị thì nhổm dậy ngay, mắt vẫn còn lờ đờ nó hỏi tôi:Anh xin chị cho em ngủ một lúc được không..?
Lúc này bên ngoài đang có tiếng xe bấm còi inh ỏi. Tôi lắc đầu:Chịu thôi, giờ có người đến đón rồi. Anh giờ cũng chẳng xin được. Năm phút, thay quần áo đi rồi ra.
Cái Trang làm mặt cau có khó chịu, nó làu bàu kêu mệt nhưng tôi cũng chẳng nói gì. Độ 10" sau nó mới đi ra xe, đi qua nó nhìn tôi ra điều hậm hực lắm. Mặt mũi xưng xỉa chẳng thèm chào ai. Thèn Quyết nhìn thấy thế trầm trồ:Sướng thế, suốt ngày được oto đưa đón đi chơi. Em chẳng bao giờ được thế anh nhỉ....??
Nghe Tuyết vêu nói tôi chỉ biết cười trừ, cứ nghĩ có oto đón là sướng. Lắm thành phần đi oto còn ba bựa chí chựa hơn mấy ông đi xe đạp. Lắm thằng khách đi oto đến kênh kiệu lắm, ra điều bố mày có tiền, xong tỏ vẻ thái độ nhân viên ở đây không đủ tiêu chuẩn. Chuyện khách đi oto mặc cả mấy chục nghìn không phải là hiếm. Nắm bắt được tình hình nên đa phần khách oto vào quán tôi thường ít khi tiếp. Đã đi oto là chắc chắn có tiền rồi, gặp bọn biết cư xử thì không sao, gặp bọn kênh kiệu đến lúc đánh nhau lại hết hơi. Thế nên khách đi bộ, đi xe đạp, xe máy thì tôi hay ra ngoài tiếp đón. Còn mấy anh oto thì để các anh ấy tự vào, nghe giọng điệu mà xử lý. Hách dịch quá thì mời anh đi chỗ khác, còn lịch sự thì lại mời các anh ngồi.
Quay lại câu hỏi của thèn Quyết, quả thật từ ngày xuống đây đến giờ chưa lần nào nó được đi oto với khách. Tại có khách nào đi oto mà chọn nó đâu. Khách sạn thì lại càng chẳng bao giờ gọi đến nó. Chỉ vì một từ Xấu, làm gái mà xấu thì xác định không có khách. Tôi nhìn thèn Quyết đáp: Ham hố gì em, đi xong về khác gì cái xác không hồn. Mà đi giá cao đồng nghĩa với việc phải chiều chuộng từ A đến Z. Không dễ nuốt đâu em, cái Trang nó khó tính lắm. Không chắc đã đi được.
Ngày trước cái Hoa chẳng một lần đi giá cao trên khách sạn. Chẳng hiểu đi khách thế nào, đến lúc xong bị thằng khách nó đuổi ra trong khi chưa mặc quần áo xong. Cái Hoa ấm ức khóc lóc gọi điện cho bà chị khi đó đang đợi ở dưới sảnh lên nói chuyện. Lúc gọi thằng khách ra hỏi lý do vì sao lại làm như thế thì cái Hoa nói:Anh ấy đi xong chửi em bố con phò, rên không bằng vợ tao. Thì em mới bảo vậy sao anh còn đi chơi phò. Thế là anh ấy lấy quần áo xong đuổi em ra khỏi phòng.
Thằng khách lúc đó thì cứ một mực nói cái Hoa láo. Không nghe lời, không chịu làm theo yêu cầu này nọ. Bà chị tôi thì khôn ranh, nghe hai phía. Một mặt thì đon đả nịnh khách, mặt khác lúc ngồi xe về thì lại giả vờ chửi khách trước mặt cái Hoa ra điều vì nhân viên. Sau lần đó cái Hoa ít khi đi lên khách sạn tiếp khách giá cao. Vụ đó chính mồm bà chị kể cho tôi chứ ai, chính bà ấy cũng dạy tôi là phải sống hai mặt để vừa được lòng khách mà vừa được lòng nhân viên. Nói đến vụ đó Hoa tiếp lời:Thật đấy, đi bọn lắm tiền nó hành cho ra bã. Hôm đó lúc bị thằng đó đuổi ra khỏi phòng còn có mấy người qua lại, họ nhìn em mà em nhục không có chỗ chui. Sau chị lên nói chuyện nó rút ra 200k bảo bo cho em. Em lấy bật lửa đốt tiền trước mặt nó luôn. Sau em cũng chẳng đi khách sạn, mà chị cũng không bảo em đi nữa.
Vụ đốt tiền này thì giờ tôi mới được nghe, tôi bảo:Sao lại đốt tiền, thế chắc khách lúc đó tức lắm nhỉ..??
Hoa trả lời:Em bảo thằng đó: "Tuy tao là phò thật nhưng không phải là mày đuổi tao ra ngoài không cho mặc quần áo rồi giờ cho tao 200k là xong đâu. Tiền của mày tao đốt coi như giải vía. " Đốt xong em quay đi luôn. Vừa đi em vừa khóc, nhưng về chị cũng không nói gì.

Quá căng cho đội làm răng, lắm thằng cứ nghĩ có tiền làm gì cũng được. Quả đấy mà có ai quay lại được video thì thằng kia đẹp mặt. Phò thì phò chứ, trong phòng trên giường thì chúng nó là người làm cái công việc mạt hạng. Nhưng nó cũng là bán thể xác để lấy đồng tiền, tuy không thanh cao nhưng cũng chẳng xin xỏ, cướp giật của ai. Xong xuôi bóc bánh trả tiền nó ra ngoài cũng đâu muốn bị ai gọi là con phò này, con phò nọ. Cái hành động của một thằng đàn ông lúc chơi thì dập nhiệt tình, bày đủ mọi trò tai quái, đến khi xong lại phủi dái:" Rên éo bằng vợ Tao."
Ơ thế thì khác gì so vợ với phò, gặp cái Hoa ít chữ không biết nói lại làm sao. Chứ cỡ đấy gặp phải tôi chắc tự ngậm *** mà chết nhục, tôi bảo với Hoa:
Anh thì không thích hành động đốt tiền. Nhưng em chỉ cần nói: " Vợ anh rên giỏi thế có khi chị ấy lại vào nghề trước cả em."
Nghe thế cả đám nhân viên cười như nắc nẻ. Nghĩ lại thấy dại tôi vội chữa: À mà cũng không nên nói mấy lời như thế. Gặp thằng chó tính nó bách nhục xuyên tim nó đóng cửa phòng đánh cho lại thiệt. Quá đáng quá cứ alo cho chủ là được.
Đúng hôm vắng khách, mấy anh em ngồi buôn chuyện mà mãi chẳng mống nào vào. Cái Trang đi tầm 9h thì 11h nó gọi điện về cho tôi:Alo, anh ơi...Cho người khác lên đây thay em được không. Em không đi ông này được đâu.
Nghe thấy cả tiếng nước chảy, tôi đoán cái Trang đang trong nhà vệ sinh:
Sao không đi được, mày đi từ nãy đến giờ hai tiếng rồi. Không đi xong đi còn về...
Cái Trang tiếp:Ông ấy bắt em làm tình cả tiếng đồng hồ. Đi xong một cái rồi nhưng chị vừa gọi lại bảo em đi đêm với ông ấy luôn. Em không đi được đâu, anh xin cho em với. Ông này kinh lắm, toàn bắt gì gì ở những chỗ bẩn thôi....
Tôi tắt máy rồi gọi điện cho bà chị:Cái Trang nó bảo đổi người kìa chị ơi. Nó kêu không đi được.
Bà chị nói:Không đi được là không đi được thế nào. Khách còn muốn đi đêm kia kìa, mà sao nó không gọi cho chị cứ gọi cậu làm gì..? Đm con này suốt ngày dở chứng. Để kệ nó, đi được hết. Tiền nong thu rồi còn dở trò.
Nói xong bà ấy tắt máy luôn, tôi bấm gọi lại cho cái Trang:Tao chịu thôi, chị không đồng ý đổi đâu. Mà khách đi rồi người khác nó cũng không đi lại đâu. Giờ em xem xin khách về được thì về. Chứ chị cũng gay gắt lắm.
Nó dạ vâng rồi tắt máy, đến tầm 1h sáng không thấy nó ý ới gì, cũng không thấy nó về tôi chắc mẩm con này đi được rồi. Cố mở quán thêm 30" nữa vì sợ giờ tôi đóng cửa về nhà nó lại mò về thì bỏ mẹ. Khổ vậy đấy, cho cái đứa hâm hâm dở dở đi khách mình ở nhà còn lo hơn cả nó. 1h30 không thấy hiện tượng gì tôi chắc cú đóng cửa quán, dặn bọn nhân viên tắt điện rồi đi về nhà.
Trưa hôm sau sang thì thấy mấy đứa nó đang ăn cơm. Không thấy cái Trang đâu tôi liền hỏi:Trang chưa về hả mấy đứa..??
Cái Quỳnh nhanh nhảu:Nãy chị mang đồ ăn xuống bảo bọn em là cái Trang sáng nay lại đi chơi với hai thằng oto hôm nọ rồi anh. Hai thằng đi Hạ Long ấy...
Ghê thật, mới có mấy hôm mà đắt khách thế, lại toàn khách xịn. Tôi lấy máy điện cho cái Trang, có chuông nhưng không thấy nó nghe. Nhắn tin trêu nó bảo đi xong về đừng ngáo như lần trước nhé. Nhưng cũng chẳng thấy nó trả lời. Nghĩ bụng con này ham chơi, giờ có khi lại đang tung tăng ở Hạ Long Park nên không thèm nhắn lại. 8h tối hôm đó, mấy anh em đang ngồi thì cái Hoa gọi tôi vội vàng:Anh ơi, anh ơi...Ra mà xem cái Trang nó đang livestream này. Nó đang ở đâu ý, cả mấy đứa nào nữa này.
Tôi ngó qua điện thoại cái Hoa thì thấy cái Trang đang ngồi với hai đứa con gái nữa. Nhìn cũng biết đó là nhân viên rồi, ba đứa đang phát trực tiếp trên facebook, nhìn khung cảnh xung quanh khá là xập xệ. Mái tôn, ghế nhựa, nền đất....Chẳng mất 3s suy nghĩ tôi nhận ra đó là chỗ nó làm trước đây. Cái kiểu lợp mái tôn, xong ngồi ghế nhựa, xung quanh là cây cối như trong vườn ấy chẳng chỗ nào ngoài Xuân Thành - Hà Tĩnh. Lần trước nó làm ở đây cũng gọi điện facetime nên tôi nhìn khá quen.
Nhưng sao bà chị lại bảo nó đi Hạ Long với khách. Cái Hoa cũng khá tỉnh táo: Em cmt hỏi mà nó không trả lời anh ạ. Chắc nó trốn về chỗ cũ làm rồi...
Tôi thử nhắn tin cho bà chị:Cái Trang nó trốn hả chị..Bà chị nhắn lại mỗi từ: Ừ.
Chắc đêm qua nó xin về nhưng ép nó đi nên nó trốn luôn. Nhân viên mà, bọn nó đi khắp mọi miền đất nước rồi. Gò ép quá thì nó chẳng trốn, cứ nghĩ nó mới xuống tiền không có, đồ đạc thì không chắc nó không dám trốn. Đúng là vì tiền mờ mắt, ai chứ riêng cái Trang nó có cần gì đâu. Tuổi đời còn nhỏ nó chỉ làm để lấy tiền ăn chơi, tính khí thì trẻ con. Cỡ như vào bọn cái Hoa, cái Quỳnh thì lại khác. Hai đứa nó còn biết suy nghĩ kiếm tiền về cho gia đình. Còn cái Trang nó đi làm chỉ để mua sắm, đến chị nó là Linh đầu điện bảo gửi tiền về cho mẹ nó còn chẳng gửi. Với loại người như thế thì nó quan tâm gì đến trước sau. Không thích là nó đi, chẳng phải nó đến đây trên người chỉ có một bộ quần áo, giờ nó đi thì cũng chỉ cần một bộ chứ mấy. Nhưng muốn rõ lý do nên tôi gọi thử cho nó lần nữa. Bây giờ thì nó nghe:
Alo, anh à...Em không về đấy nữa đâu. Anh không cần doạ em, em đi xa rồi hi hi hi.
Tôi cười:Anh doạ mày làm cái gì, anh hỏi xem tại sao mày lại trốn thôi.
Nó kể: Đêm qua lúc anh gọi điện xong thì chị lại gọi. Vì em đang nói chuyện với anh thì chị gọi đến máy bận. Lúc sau chị ấy gọi chửi em là đi khách mà cứ buôn điện thoại. Em xin về chị ấy không cho, chửi em là dở chứng, chửi em không đi cẩn thận thì về đừng có trách. Lúc đấy em sợ lắm, tắm xong cho ông khách đi thêm một cái tầm 12h em xin ông ấy đi ăn đêm. Xuống khỏi khách sạn em bắt taxi đi Hà Nội về bến xe Nước Ngầm. Thuê nhà nghỉ sáng nay em về chỗ cũ làm. Không làm ở đấy nữa, sợ lắm. Trưa anh nhắn tin gọi điện em chưa đến nơi nên không dám nghe. Chị ác như gì ấy....
Tôi hơi ngạc nhiên:Thế tiền đâu mà đi taxi, từ đây lên Hà Nội còn thuê nhà nghỉ phải mất tầm 2tr.
Cái Trang trả lời:Hôm trước đi Hạ Long, hai anh đó bắt em chơi ke, chơi kẹo. Sáng ra còn bảo chơi đá, em không chơi. Thế là một anh bảo chơi đi tí cho 1tr. Thế là em chơi, xong tối về anh ấy cho em 1tr với đưa 1tr trả tiền taxi. Thế em mới có tiền trốn đi chứ. À mà anh ơi, em vay chị mấy triệu, em đi khách mấy hôm nay tính ra vẫn còn của em 2tr. Anh lấy hộ em được không.....? Giữ cho em khi nào gửi cho em cũng được.
Tôi liền nói:Mày điên à, trốn đi rồi mà còn đòi tiền. Bà ấy chẳng đưa mấy cái đập vào mặt. Thôi bỏ đi thì coi như tiền đó mất, anh gọi hỏi vậy thôi. Còn làm ở đâu thì làm, trước khi xuống đây tao đã bảo rồi không nghe. Coi như được đi Hạ Long du lịch nhé. Giữ sức khoẻ là được, mà cái Linh nó hỏi xin số mày anh cho rồi đấy. Làm ở đâu thì hai chị em cùng làm. Hôm trước nó cứ gọi anh bảo quay lại làm nhưng anh bảo anh chuẩn bị nghỉ nên nó không xuống nữa. Mày xem làm sao thì làm, anh tắt máy đây. Đang có khách.
Cái Trang chào tôi xong rồi tắt máy, nghĩ trốn được cũng là cái tốt. Nó trốn lần này đồng nghĩa với việc không bao giờ dám quay lại đây nữa. Nghĩ cung khổ thân, mười mấy tuổi đầu suốt ngày nay đây mai đó. Đi đến đâu cũng phải bán thân lấy lộ phí đi đường. Đến rồi lại trốn, trốn rồi lại đi...chẳng biết cuộc đời nó sau này sẽ ra sao. Chỉ biết rằng chắc chắn giờ đây nó vẫn không nghĩ gì cả, livestream vẫn thấy cười vui vẻ lắm. Thôi thì cứ vui đi vì cuộc đời cho phép.
C5WZmY.md.jpg
 
Top