Ổ Quỷ Sau Màn Hình

Chương 1: Quán Net Cuối Hẻm


Thành phố vào cuối tháng Mười có gì đó là lạ. Không hẳn là lạnh, nhưng không khí luôn ẩm ướt, gió thổi nhẹ như thở dài sát mang tai, thỉnh thoảng khiến lưng rùng mình. Cây cối trên đường Nguyễn Xí rụng lá nhiều bất thường, từng chiếc vàng úa quét qua nền xi măng như xát muối lên thứ gì đó đã cũ nát và chờ mục rữa.


Tối hôm ấy, Nam cùng nhóm bạn — Thắng, Linh, Minh và Huy — đang lang thang tìm chỗ chơi game sau giờ học. Quán net quen gần trường lại bảo trì, còn mấy quán khác thì chật kín người hoặc giá cắt cổ. Cả nhóm đang đứng chần chừ thì một bà cụ bán vé số đi ngang, giọng khàn khàn lạ lẫm, cất lên:

“Tụi bây muốn chơi net hả… trong hẻm kia có quán rẻ lắm, có điều đừng chơi khuya quá…”
Không ai trả lời. Bà cụ đã lững thững đi mất hút như sương tan. Cả nhóm nhìn theo rồi bất giác quay lại nhìn hẻm nhỏ mà bà chỉ. Con hẻm tối om, không đèn, nằm giữa hai bức tường đầy rêu và cũ kỹ như thuộc về thế giới khác.


“Thôi kệ, vào thử coi. Biết đâu có net xịn giá rẻ,” Thắng cười, gật đầu đi trước.


Nam do dự. Trong lòng có gì đó khẽ nhói — như tiếng chuông nhỏ ngân lên trong tai — nhưng rốt cuộc vẫn bước theo sau, bàn tay nắm chặt điện thoại, pin chỉ còn 12%.

Con hẻm hẹp như khe đá, mùi ẩm mốc xộc vào mũi. Dưới chân họ, nền gạch cũ nứt toác, xen lẫn những mảng rêu như da thịt của cái gì đang sống. Một bóng đèn tuýp dài, treo lủng lẳng, bật chớp tắt liên tục như sắp rơi. Phía cuối hẻm, ánh đèn LED xanh mờ le lói hắt ra từ cánh cửa kính bụi mờ.

“CyberNet 1999 – Gaming & Internet”

Biển hiệu gãy mất nửa chữ, đung đưa nhẹ trong gió dù không ai thấy gió đến từ đâu.
Cửa kính kêu két khi Minh đẩy vào. Không ai đứng quầy. Phía sau là một không gian lặng ngắt, chỉ có tiếng quạt máy quay vòng và âm thanh bíp mỗi khi ai đó bước lên cảm biến.


Có khoảng 15 dãy máy, mỗi dãy 4 máy tính. Màn hình LCD mờ mờ, ánh sáng nhạt đến lạnh sống lưng. Một mùi gì đó rất nhẹ nhưng khó chịu lan trong không khí – như… sắt gỉ pha với hơi người bị nhốt quá lâu.


“Ê, có ai không?” Thắng gọi to.


Một người đàn ông từ phía sau màn rèm bước ra, mặt trắng bệch như chưa từng thấy ánh sáng, ánh mắt thâm quầng, cười nhạt:

“Chơi bao lâu…?”
Giọng hắn khô khốc, vô cảm, như thể không phải đang nói chuyện mà là đọc lại một câu thoại cũ kỹ.


“Bốn tiếng, năm máy,” Huy đáp. Không ai để ý người đàn ông ấy chưa từng chớp mắt.
Cả nhóm tản ra. Nam chọn một máy gần tường. Vừa bật máy lên, màn hình hiện chữ "Khởi động lần cuối: 04/11/2009" — hơn 10 năm trước. Vậy mà máy vẫn mượt, game cài sẵn đầy đủ.


Tuy nhiên, ngay khi vào game, Nam có cảm giác bị nhìn từ phía sau màn hình, như có cặp mắt theo dõi mỗi chuyển động của mình. Anh quay lại — không có ai. Phía sau chỉ là bức tường đen với vết ố như bàn tay ai đó từng chạm vào nhiều lần.


Màn hình giật nhẹ một cái.


Tai nghe vang lên cạch cạch, như tiếng gõ nhẹ từ trong máy.

"Nam…"
Anh giật bắn. Trên màn hình game bỗng hiện dòng chữ "Nam, đừng rời mắt khỏi màn hình..."


Nam toát mồ hôi. Đây không phải chat box. Không có ai online. Không có bạn. Không ai biết tên anh ngoài nhóm bạn và chủ quán. Nhưng người chủ kia vẫn đứng ở quầy, không động đậy, vẫn cười nhạt, mắt mở trừng trừng về phía Nam.
Khoảng gần 2 tiếng sau, Linh hét lên từ dãy máy bên kia.


“Có ai vừa sờ tóc tao không?!” – cô quay phắt lại – nhưng phía sau chỉ là bức vách gỗ bị mối ăn nham nhở.


Không ai đụng vào cô. Mọi người đang đắm chìm trong trận game. Nhưng ai cũng nhận ra từ lúc vào đây, không còn nghe tiếng chuột lách cách, không có tiếng gõ bàn phím. Chỉ có âm thanh đều đều phát ra từ hệ thống… như tiếng thở của ai đó bị giam lâu ngày.
Lúc gần rời đi, Nam quay sang máy số 13 — chiếc máy duy nhất không ai chọn. Màn hình nó vẫn sáng dù không có ai ngồi, game đang chạy dang dở. Trên màn hình là một nhân vật mặc hoodie đứng giữa con phố quen quen — chính là khu vực gần trường họ. Mặt nhân vật không rõ, chỉ có vệt đen mờ, nhưng dường như… nó đang nhìn thẳng vào anh, như biết anh là ai.

PING!

Tin nhắn hiện lên:

"Mày đã vào đây rồi, không dễ ra đâu..."


Khi cả nhóm rời quán, họ nhận ra điện thoại không có sóng, không có Wi-Fi, không chụp được tấm hình nào trong quán. Còn chiếc biển hiệu phía ngoài — đã biến mất.


Chỉ còn lại một bức tường gạch phủ rêu.
 
Chương 2: Màn Hình Thứ 13
Nam trở về nhà vào khoảng gần 1 giờ sáng. Không một tiếng động trong khu trọ, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt hắt qua khe cửa sổ, kéo dài thành những vệt dài như móng tay ai đó cào lên tường. Anh cố nhắm mắt ngủ, nhưng mọi thứ xảy ra ở quán net cứ hiện lên như một đoạn băng không thể dừng: ánh sáng chập chờn, tiếng bàn phím gõ lạch cạch dù không ai ngồi, và gương mặt chết chóc phản chiếu trong màn hình.


Anh bật dậy, tim đập nhanh, mồ hôi lạnh rịn ướt lưng áo. Nhìn đồng hồ — 3:12 sáng.


Đúng lúc ấy, chiếc laptop trên bàn tự động bật sáng. Anh không chạm vào, không hề cài đặt tự bật máy. Màn hình đen, rồi hiện lên một cửa sổ trắng trống trơn, duy nhất một dòng chữ đỏ nhỏ đang chớp nháy:

“Đừng để màn hình số 13 sáng lúc 3:13.”
Ngay sau đó, máy tắt ngúm như chưa từng mở.


Nam ngồi bất động. Lưng anh lạnh toát, cổ họng khô khốc. Mọi thứ im phăng phắc, đến mức tiếng tích tắc đồng hồ cũng nghe rõ như búa gõ vào tai. Kim phút vừa dịch sang một nấc nhỏ — 3:13.


Bóng điện trên trần phòng chớp một cái rồi tắt phụt.


Tiếng gõ phím vang lên đâu đó — tách… tách… tách… — chậm rãi, đều đặn như có ai đang gõ từng ký tự bằng móng tay.


Nam run rẩy tiến lại gần chiếc laptop vẫn đang tắt. Nhưng tiếng gõ vẫn tiếp tục. Anh chồm người mở nắp máy ra lần nữa. Màn hình vẫn đen. Nhưng trong một tích tắc, phản chiếu lên từ lớp kính đen lì của màn hình là hình bóng một người đang ngồi phía sau anh, đầu cúi gằm, tóc phủ kín mặt.


Nam quay phắt lại.


Không có ai.


Phòng vẫn trống, vẫn tối. Nhưng có mùi gì đó. Nồng nặc, ngai ngái như mùi tóc cháy quyện với mùi sắt gỉ. Mùi máu cũ.


Nam bật đèn bàn, run rẩy thắp lên ánh sáng mong manh. Anh không dám ngủ nữa.


Sáng hôm sau, anh đến lớp, tìm gặp Thắng và Minh. Họ trông cũng không khá hơn. Mắt đỏ kè, vẻ mặt phờ phạc. Vừa thấy Nam, Thắng nói nhỏ, như sợ ai nghe thấy:

“Tối qua... máy tính trong phòng tao tự bật. Tự hiện lên hình mày đang ngồi ở máy 13, dù rõ là mày đứng cạnh tao hôm đó.”

Minh chen vào:
“Tao thì mơ thấy... một người mặc áo hoodie, mặt không có mắt, không có miệng. Nó ngồi ngay máy 13. Xong từ từ quay lại nhìn thẳng vào tao.”
"Nó không nói gì. Nhưng hình như... tao nghe được tiếng nó thì thầm trong đầu: ‘Tới lượt mày rồi.’”


Họ nhìn nhau, rồi im lặng.


Trưa hôm đó, Linh không đến lớp. Ban đầu họ nghĩ cô ngủ quên, nhưng đến chiều, nhóm nhắn tin không ai trả lời. Gọi điện thì thuê bao không liên lạc được. Đến tối, Minh mới phát hiện trong điện thoại có tin nhắn từ Linh — thời gian gửi là 3:13 sáng.

“Tao thấy ai đó đang ngồi trong phòng... quay lưng lại... nhưng rõ ràng phòng chỉ có tao. Tao nghĩ nó là tao... hay là cái gì đó từng là tao. Máy 13 vẫn sáng... vẫn gõ... không dừng lại.”

Cả nhóm lập tức kéo đến phòng trọ của Linh.


Cửa phòng khóa ngoài. Không có dấu hiệu đột nhập. Chủ nhà nói cô rời đi từ sớm nhưng không quay lại. Họ gọi mãi, gõ cửa mãi không ai trả lời. Minh lấy chìa khóa dự phòng do chủ nhà giữ, mở cửa.


Căn phòng lạnh lẽo kỳ lạ, dù là giữa tháng 4 nóng nực. Không khí bên trong như một chiếc tủ đông mở ra. Trên bàn, chiếc máy tính vẫn còn mở — chỉ có một cửa sổ đen ngòm, ghi dòng chữ đỏ rực:

“Người đầu tiên đã được chọn.”

Phía dưới, góc màn hình, thời gian hiện rõ: 3:13:13.


Nam nhìn quanh, và thấy một vết kéo lê dài, sâu bắt đầu từ chân bàn, dẫn ra sau tủ.


Họ kéo tủ ra.


Không có xác.


Chỉ có một mớ tóc dài rối bù, kèm một ít móng tay gãy dính máu khô, và một chiếc khăn trắng, như khăn tang, bị xé nát.


Huy lùi lại, tay run, miệng lắp bắp:

“Tao... tao đã thấy cái khăn này ở đâu rồi. Hôm đó, trong quán net, lúc mày đứng dậy Nam, ghế mày có dính cái khăn rách nát như vậy.”

Cả nhóm nín lặng.


Nam khẽ nói, gần như thì thầm:

“Tụi mình đã vào nhầm chỗ. Và tụi mình đã mang thứ gì đó ra khỏi đó rồi.”

Đêm hôm đó, Nam thức trắng. Mỗi lần anh chợp mắt, lại thấy căn phòng cũ ấy hiện về — máy số 13, ánh sáng nhấp nháy, và những gương mặt không mắt, không miệng, đang ngồi thành hàng, im lặng nhìn anh qua màn hình.


Một gương mặt giống hệt anh.


Đồng hồ chỉ 3:13.


Màn hình tự động bật sáng.


Màn hình hiện lên khung chat:

“Người thứ hai sẽ đến vào đêm mai."
“Hãy chọn đi: ai trong số bọn mày?”
 
Trưa hôm sau, cả nhóm họp mặt ở quán cà phê quen, mặt ai cũng phờ phạc. Linh vẫn biệt tăm. Không gọi được, không nhắn được. Chủ trọ bảo cô ấy chưa quay về. Trong đầu Nam vẫn ám ảnh dòng chữ: “Người thứ hai sẽ đến vào đêm mai.”

Thắng đập tay xuống bàn, giọng khàn khàn:

“Tụi mình không thể ngồi chờ như vậy. Tao nói thật, có cái gì đó đang theo dõi từng đứa. Không làm gì thì đứa tiếp theo sẽ là tụi mình.”

Minh gật đầu, tay nắm chặt điện thoại, như thể sợ nó sẽ tự sáng lên lúc nào không hay. Huy thì cứ nhìn ra cửa, mắt láo liên, hoảng hốt như một con thú bị dồn đến chân tường.

Nam trầm ngâm, rồi nói khẽ:

“Tụi mình phải quay lại đó. Cái quán net. Tụi mình cần biết chính xác đã xảy ra chuyện gì. Linh biến mất sau khi thấy màn hình số 13 sáng. Chúng ta phải kiểm tra nó.”

Không ai phản đối. Có một sự im lặng đáng sợ bao trùm cả nhóm. Như thể tất cả đều biết rằng quay lại đó là điều tối kỵ, là thứ cuối cùng họ nên làm. Nhưng cũng như con thiêu thân bị mê hoặc bởi ánh sáng, họ không thể dừng lại.

Tối hôm đó, họ chuẩn bị kỹ lưỡng: đèn pin, gậy sắt, bùa trừ tà mà Thắng lấy từ chùa trên quê, thậm chí Minh còn đem theo máy ghi âm và một máy quay cũ. Họ quay lại cái hẻm tối, nơi có căn nhà mang số 213 — quán net cũ nát.

Cánh cửa kính vỡ nát vẫn như hôm trước. Bên trong im ắng. Nhưng kỳ lạ là đèn vẫn sáng, máy vẫn chạy, như thể nơi này chưa từng bị bỏ hoang.

Nam bước vào trước. Mọi thứ... không đúng.

Không còn mạng nhện. Không còn bụi phủ. Những chiếc máy tính sáng trưng, chuột vẫn phát đèn LED, quạt chạy vù vù.

Một trận game đang được chạy dang dở ở máy số 13.

Họ bước đến, nhìn vào màn hình. Là một bản đồ quen thuộc trong game FPS mà nhóm từng chơi cùng nhau — nhưng có gì đó sai lệch. Bản đồ mờ mịt sương, tối sẫm, không có người chơi khác ngoài năm nhân vật đứng chụm lại một chỗ.

Bốn trong số đó... trông giống hệt Nam, Thắng, Minh, và Huy.

Nhân vật còn lại thì xoay lưng lại.

Nam đưa tay định tắt máy, nhưng con trỏ chuột tự động di chuyển, rê đến nút "JOIN MATCH".

Một tiếng “tạch” nhẹ như móng tay gõ lên kính vang lên. Màn hình sáng rực. Cả bốn người bị kéo vào trong trận đấu. Không phải theo nghĩa bóng — là thật.

Mọi thứ tối sầm rồi sáng choang.

Nam tỉnh dậy trong một hành lang dài, xám xịt, vách tường loang lổ máu, đầy hình vẽ nguệch ngoạc những ký tự mà mắt người thường không thể hiểu. Trên tay anh là khẩu súng — loại giống hệt trong game. Nhưng nặng hơn, lạnh hơn, thật hơn.

Tiếng bước chân vọng vang đâu đó. Giày dẫm lên vũng máu còn ướt.

Tiếng hét.

Tiếng gọi:

“Nam! Tụi tao đang bị chia ra rồi! Mày ở đâu?”

Nam hét lên nhưng không ai đáp lại. Đèn nhấp nháy, hành lang dường như dài vô tận. Anh bước đi, từng bước nặng nề như đạp vào một giấc mơ bệnh hoạn. Trên tường có những dòng chữ nguệch ngoạc:

“Chơi tới cùng hoặc bị xóa.”

Phía trước có ánh sáng.

Anh rón rén lại gần, chỉ để phát hiện Minh đang đứng giữa căn phòng, lưng quay về phía anh. Trên màn hình máy tính kế bên, hiển thị dòng chữ:

“Người thứ hai đang chơi ván sinh tử.”

Nam gọi to:

“Minh! Ra khỏi đó!”

Minh không quay đầu.

Bất ngờ, một tiếng súng nổ, Minh gục xuống, máu bắn tung tóe lên màn hình.

Nam hét lên, chạy đến, nhưng chỉ kịp thấy cơ thể bạn mình tan biến thành từng mảnh dữ liệu như trong game bị xóa. Màn hình hiện lên:

“Người thứ hai: Đã rời trận.”

“Đã bị loại.”

Nam gục xuống, tay run rẩy. Anh cảm thấy không khí quanh mình co lại, lạnh đi, và tiếng loa từ xa vang lên:

“Trò chơi mới bắt đầu.”

“Người tiếp theo: Huy.”

Anh bật dậy, chạy về hành lang, tìm lối ra. Mỗi cánh cửa anh mở đều dẫn đến cùng một phòng — máy tính, màn hình, vết máu, và chiếc ghế trống chờ sẵn.

Tiếng chân chạy vọng lên phía sau.

Nam quay lại — Huy đang lao đến, mặt trắng bệch, quần áo rách tả tơi. Huy hét lên:

“Tao thấy Linh! Nó không còn là nó nữa đâu! Nó không nói gì… chỉ nhìn tao thôi… rồi cười… cười không có miệng!”

Trước khi Nam kịp phản ứng, ánh sáng chớp lên, Huy bị kéo thẳng vào phòng bên cạnh, cửa đóng sầm lại. Màn hình ngoài hiển thị:

“Đang chơi: Huy. Máy số 13.”

Tiếng gào thét. Tiếng nổ.

Sau vài phút, cửa bật mở.

Bên trong... trống rỗng.

Chỉ có hai vết chân máu rời khỏi phòng, kéo dài đến đâu đó trong bóng tối.

Tiếng loa cất lên lần nữa:

“Người thứ ba: Thắng.”

Nam bắt đầu khóc. Anh biết kết thúc rồi. Anh biết những người kia sẽ lần lượt biến mất như từng ký tự bị xóa khỏi văn bản. Anh chạy đi, tìm Thắng, nhưng không thấy. Chỉ còn anh, bóng tối và tiếng máy gõ vang dội trong đầu.

Tiếng bàn phím, tiếng chuột nhấn, và một câu quen thuộc hiện lên trên tường, bằng máu:

“Người cuối cùng không phải là người chơi...”

“...mà là người đang xem.”

Màn hình số 13 bỗng hiện lên gương mặt của Nam, như đang được quay trực tiếp. Nam nhìn thấy chính mình trong đó, đứng ngay căn phòng mình đang ở. Màn hình dần phóng to... phóng to... cho đến khi gương mặt ai đó khác đè lên gương mặt anh — một bản sao vặn vẹo, trống rỗng, không mắt, không miệng.

Và rồi tất cả tối sầm.

Nam mở mắt.

Anh đang ở trong phòng trọ.

Máy tính vẫn đang chạy. Màn hình hiện lên cửa sổ game, nhưng không có nút tắt. Chỉ có dòng chữ đỏ, máu chảy từng nét chữ:

“Mày đã vào trận.”

“Giờ đến lượt người xem.”
 
Sửa lần cuối:
CHƯƠNG 4: TIN NHẮN TỪ NGƯỜI CHẾT
Nam thức giấc giữa đêm.

Không phải vì tiếng sấm, cũng không phải vì cái lạnh ẩm của mùa mưa – mà vì điện thoại rung không ngừng, từng nhịp run nhẹ như tiếng thở dốc từ một người đang chết dần.

Mắt vẫn mờ vì thiếu ngủ, tay Nam run run cầm lấy điện thoại. Màn hình bật sáng, không có sóng, không Wi-Fi, nhưng vẫn hiện rõ tin nhắn từ người đã chết:

"Đừng tin giọng nói từ phía sau mày."

Nam sững người.

Căn phòng trọ im lặng đến nghẹt thở. Không còn tiếng mưa ngoài cửa sổ, không có tiếng quạt, không một âm thanh nào cả. Chỉ có một tiếng thở khẽ khẽ sau gáy – ẩm, lạnh, và sát đến mức có thể cảm nhận rõ hơi nóng hầm hập như từ… một xác chết chưa kịp nguội.

Cậu không dám quay lại. Không dám cử động.

Từng sợi lông trên cổ dựng đứng.

Một… hai… ba giây.

Cảm giác đó biến mất. Như thể chưa từng tồn tại. Nhưng Nam biết, nó đã ở đó.

Cậu bật dậy, mồ hôi lạnh túa ra trên lưng áo. Bên ngoài trời vẫn mưa, và ánh sáng từ cột điện le lói xuyên qua cửa sổ, chiếu vào góc phòng nơi Minh từng ngồi những đêm cuối cùng trước khi mất tích.

Nam lấy lại bình tĩnh, mở lại điện thoại. Tin nhắn kế tiếp hiện ra, từ chính số của Minh, dù SIM đã bị tháo:

"Phải tìm thầy Vũ... trước khi quá muộn."

Nam nhớ lại lời cuối của Huy trong game: "Đừng tin bất kỳ ai bước ra khỏi màn hình đó." Và giờ, lại là Minh... nhắn về một người cũ: thầy Vũ.

Thầy Vũ – người từng dạy bộ môn mà chẳng sinh viên nào buồn ghi danh nếu không bắt buộc: “Tín ngưỡng dân gian và biểu tượng quỷ thần trong văn hóa số”. Một gã lập dị chính hiệu, ít nói, hay nhìn trân trân vào bóng tối. Có lần Nam bắt gặp thầy ngồi một mình ở phòng máy, tắt hết điện, nhìn vào một chiếc màn hình... không bật.

Một năm trước, thầy nghỉ hưu sớm. Lý do chính thức là sức khỏe. Nhưng sinh viên rỉ tai nhau rằng có một sinh viên trong lớp thầy... đã tự tử ngay trong phòng máy sau khi chơi một trò chơi lạ không tồn tại trong danh sách bất kỳ hệ thống nào.

Hồ sơ bị giấu. Trường học lặng im. Nhưng giờ đây, tất cả đang nối lại: màn hình số 13, giọng nói trong tai nghe, trận game không thể thoát, và cái chết của Minh.

Nam không còn lựa chọn.

Căn nhà của thầy Vũ nằm ở một khu ngoại ô biệt lập, sát mép rừng Thạch Bích – nơi nổi tiếng với những vụ mất tích thời chiến chưa bao giờ được lý giải.

Con đường dẫn đến nhà thầy gồ ghề, bùn lầy, tối tăm, hai bên là lau sậy rì rào không ngớt, như tiếng thì thầm của hàng ngàn người đã khuất.

Khi Nam tới nơi, trời đã xẩm tối. Căn nhà gỗ phủ đầy rêu xanh, ẩm ướt, và âm u đến mức bản thân nó cũng như một ký ức bị bỏ rơi. Mái ngói sứt mẻ, cửa gỗ mục nát, và mùi tanh của đất trộn lẫn mùi xú uế như có thứ gì từng chết trong nhà.

Nam gọi cửa. Không ai trả lời.

Một khe hở nhỏ bên cửa sổ mở hé. Cậu nhìn vào. Trong bóng tối, có một người đàn ông gầy gò đang ngồi quay lưng về phía cậu. Gương mặt phản chiếu mờ nhòe trên một màn hình CRT cũ kỹ, không bật, không sáng.

Cửa hé ra khi Nam đẩy nhẹ.

“Thầy Vũ?”

Không tiếng trả lời.

Nam bước vào. Tiếng sàn gỗ cọt kẹt như tiếng xương khớp của người sắp lìa đời. Trên bàn là một tập hồ sơ cũ, mục nát, ghi bằng mực đỏ: “Sự kiện 13 – TUYỆT MẬT”.

Nam run run mở ra. Bên trong là hàng loạt ảnh chụp từ camera cũ: ảnh sinh viên ngồi chơi game, một tấm ảnh game với dòng chữ đỏ chói:

"ĐÂY KHÔNG PHẢI GAME. ĐÂY LÀ CÁNH CỔNG."

“Nam…” – giọng nói khàn đặc vang lên sau lưng.

Cậu quay lại. Là thầy Vũ.

Gương mặt thầy hốc hác, mắt hõm sâu như người bị rút hết máu. Nhưng ánh nhìn vẫn sắc sảo, thấu suốt như xưa.

“Em đã mở nó rồi.”

Nam gật.

“Có tiếng gọi… và nó kéo bạn em đi. Em cũng suýt bị kéo vào, nhưng thoát được.”

Thầy thở dài, giọng nói nhỏ đến mức như đang thì thầm vào tai ma quỷ:

“Một khi đã nghe tiếng gọi... là nó đã để mắt tới em.”

Nam hỏi:

“Thầy biết nó là gì không?”

Thầy bước lại gần, giơ một bức ảnh in từ máy analog cổ. Trong ảnh, màn hình hiện duy nhất một dòng lệnh:

"ΣΧΑΝΘ|τ_διεισδύω – Tôi xâm nhập – 13:03:03"

“Đó là nghi lễ. Không phải trò chơi.” – Thầy nói.

“Thứ em thấy là một phần của một hệ thống triệu hồi. Một kiểu cổng số được mã hóa để liên kết với tầng thấp hơn – nơi linh hồn không chết, mà chỉ bị giam cầm. Trò chơi đó... là chìa khóa.”

Nam nghẹn lời. Mồ hôi túa ra dù trời đang lạnh.

Thầy chỉ vào cổ tay mình. Một vết rạch hình chữ XIII mờ dần nhưng vẫn hiện rõ.

“Thầy từng thử dừng nó. Nhưng... nó không thể bị xóa. Bất kỳ ai cố can thiệp, đều bị truy dấu.” – thầy thở ra – “Đứa học trò tự tử năm trước… từng là người đầu tiên ghi được đoạn mã cuối. Nó đã cố gửi cho thầy qua mail, nhưng khi mở ra… chỉ là tiếng la hét. Và từ hôm đó, nó không bao giờ tỉnh lại.”

Nam cảm thấy có tiếng rít trong tai. Từng từ như dao cạo găm vào óc.

Nhưng đúng lúc ấy...

ĐIỆN THOẠI THẦY VŨ RUNG.

Một chiếc Nokia đời cũ, không SIM. Nhưng màn hình sáng lên, hiện tin nhắn:

"THẦY KHÔNG ĐƯỢC NÓI NỮA."

"TỤI NÓ ĐANG NGHE."

Nam đứng bật dậy.

Thầy Vũ hoảng loạn, mắt trợn ngược, miệng há to như bị ai bóp cổ từ bên trong. Ông run rẩy, tay bấu ngực áo, ngã vật ra sàn. Máu từ mắt, tai, miệng rỉ ra, đỏ tươi, nhỏ từng giọt xuống sàn gỗ cũ. Trên trán ông, máu vẽ ra một con số:

13

Nam gào lên, nhưng mọi âm thanh đều bị hút vào một khoảng trống kỳ dị. Không có tiếng vọng, không có âm vang. Như thể cậu đang đứng trong một thế giới bị niêm phong bởi những quy luật khác.

Màn hình CRT bỗng bật sáng – không ai chạm vào – và hiện lên dòng chữ máu:

"NAM. ĐẾN LƯỢT MÀY RỒI."
 
CHƯƠNG 5: TIẾNG GÕ SAU MÀN HÌNH

Nam không biết mình đã rời khỏi căn nhà thầy Vũ như thế nào.

Đôi chân như tự điều khiển, lảo đảo giữa những bụi cây rậm rạp và bùn đất sũng nước. Cậu không còn nghe rõ tiếng mưa rơi, không cảm nhận được cái lạnh thấm buốt qua lớp áo ướt. Trong đầu chỉ vang vẳng mãi một hình ảnh: đôi mắt trợn trắng và dòng máu chảy từ hốc mắt của thầy Vũ, cùng câu cuối hiện lên trên màn hình CRT: “Nam. Đến lượt mày rồi.”

Điện thoại hết pin từ bao giờ. Trời đã tối mịt. Cả con đường dẫn về thành phố như bị nuốt vào một màn sương dày đặc, đặc quánh như khói từ xác người bị thiêu chưa cháy hết. Trong đầu Nam, tiếng của Minh, Huy, và cả thầy Vũ dội ngược về như một đoạn băng bị tua lại:

"Không được tin vào tiếng gọi từ phía sau."
"Trò chơi đó không phải là game."
"Nó là nghi lễ triệu hồi."
"Khi em nghe thấy tiếng gõ... là nó đã đến rất gần."

Một tuần trôi qua.

Nam gần như không ngủ, không ăn, không đi học. Mọi âm thanh trong phòng trọ đều bị cậu tắt hết. Ti vi không mở. Điện thoại bỏ trong ngăn kéo. Laptop bị tháo pin, rút ổ cứng. Nhưng vẫn không đủ. Mỗi đêm, vào đúng 3 giờ 03 phút, cậu nghe thấy tiếng gõ — vang lên ba lần — từ phía sau chiếc bàn gỗ kê sát tường.

Lúc đầu là tiếng gõ nhỏ, như ai đó dùng đầu ngón tay gõ nhẹ. Sau lớn dần, dồn dập, gấp gáp như thể đang van xin được bước ra. Nam kéo bàn ra, chẳng có gì. Tường vẫn là tường. Không lỗ hổng, không dấu vết.

Nhưng đến đêm thứ tư, khi tiếng gõ xuất hiện, Nam phát hiện một điều khiến cậu chết điếng: bức tường... nhẹ đi.

Cậu gõ thử. Không còn âm thanh đặc quánh của bê tông. Mà là âm rỗng, vang lên như phía sau là khoảng trống. Như thể có ai... đang ở đó, đang vỗ tay vào mặt sau bức tường, từ bên trong.

Đêm thứ sáu, Nam không chịu nổi nữa.

Ánh sáng từ đèn ngủ chập chờn, như bị thứ gì đó rút cạn. Căn phòng có mùi hôi khét kỳ lạ, như cao su cháy trộn với mùi máu khô.

Nam biết: nó đã bước vào nhà.

Cậu đứng dậy, mở lại điện thoại, cố gắng vào Wi-Fi. Màn hình nhấp nháy, mờ đi, nhưng vẫn hiện được một tin nhắn mới – từ một địa chỉ không rõ ràng, toàn ký tự lạ:

"NẾU MUỐN KẾT THÚC, QUAY LẠI BÀN MÁY SỐ 13."

Nam không do dự nữa. Cậu khoác áo, mang theo một cây gậy sắt, rồi lao ra khỏi nhà. Mưa lại đổ, như trút cơn giận của hàng ngàn linh hồn. Nhưng lần này, Nam không sợ.

Cậu biết, phải quay lại quán net đó, nơi tất cả bắt đầu.

Quán net Dragon, từ ngày Minh mất tích, đã đóng cửa. Nhưng cổng xích chưa bị tháo. Nam trèo vào, bước qua lớp rêu trơn trượt và kính vỡ.

Không gian bên trong nồng nặc mùi ẩm mốc và xác chuột chết, dội lên ký ức cậu về đêm cuối cùng chơi game với Minh. Tất cả máy đã bị tháo, trừ… máy số 13.

Nó vẫn ở đó. Không bụi, không bẩn, sạch sẽ đến mức không bình thường. Như thể có ai đó lau nó mỗi ngày. Như thể… nó vẫn được dùng. Trên màn hình, không bật, nhưng có vết tay mờ mờ như ai đó vừa chạm vào bên trong.

Nam run rẩy bước tới. Cắm điện. Màn hình lập tức bật lên — không cần bật nút nguồn. Trò chơi lạ hiện lên: không tên, không intro, chỉ là một Menu đơn giản với một nút “PLAY” đỏ rực.

Nam cắn răng, nhấn vào.

Mọi thứ vụt tắt.

Khi Nam mở mắt, cậu không còn trong quán net.

Xung quanh là một không gian đen kịt, nơi duy nhất có ánh sáng là màn hình treo lơ lửng giữa không trung. Nam đứng trước nó, không thể di chuyển, như thể có thứ gì đó giữ chặt cổ chân cậu từ dưới đất – hoặc từ dưới mặt phẳng thực tại.

Màn hình hiện lên một hình ảnh: khuôn mặt Minh. Xanh xao. Đôi mắt trợn ngược. Máu nhỏ giọt từ môi.

Minh không cử động, chỉ lặp đi lặp lại một câu, với giọng nói không có âm thanh:

“Gõ… ba lần… nếu muốn được tha thứ…”

Nam chợt cảm thấy có gì đó sau lưng.

Cậu quay lại.

Một bàn tay người, khô khốc, gân guốc, mọc thẳng từ mặt đất đen. Nó gõ lên sàn: Cốc… cốc… cốc…

Sau đó, hàng chục bàn tay khác trồi lên, gõ theo nhịp. Không ai nói. Không có tiếng khóc. Chỉ có tiếng gõ. Cốc… cốc… cốc…

Nam hét lên. Nhưng giọng cậu bị hút sạch, như thể không có âm thanh nào thoát ra. Chỉ còn tiếng gõ. Dồn dập hơn. Nhanh hơn.

Bỗng, màn hình hiện ra một lựa chọn:

[THA THỨ] – [GIA NHẬP] – [TRỐN THOÁT]

Ba nút sáng đỏ. Nhưng chuột không di chuyển được. Nam chạm vào bàn phím — tay cậu không còn. Chỉ là những đầu ngón cháy đen, dính máu.

Cậu biết, cậu đã bị kéo vào nghi lễ.

Và phía sau màn hình, từ trong bóng tối, giọng Minh cất lên — lần này có tiếng, khàn đục, đau đớn, nhưng rõ ràng như dao cứa vào tâm trí:

“Mày phải gõ, Nam… Nếu không… tụi nó sẽ gõ thay mày.”

Nam bật khóc.

Từng ngón tay cậu run rẩy nâng lên, chạm xuống mặt đất đen kịt.

Gõ…

Gõ…

Gõ…

Mọi thứ sụp đổ.

Nam tỉnh lại trong quán net. Nhưng quán không còn như cũ.

Trên mỗi màn hình là một đoạn video quay lại từng khoảnh khắc kinh hoàng trong thế giới bóng tối vừa rồi. Mỗi chiếc ghế đều có người ngồi – không phải người sống – mà là những bóng hình mờ nhòe, mặt mũi cháy xém, không còn mắt.

Họ đang gõ.

Gõ… gõ… gõ…

Nam rút lui. Lao ra khỏi quán.

Nhưng khi cậu bước ra đường, ánh đèn xe, tiếng còi, tiếng người… biến mất. Cậu đứng giữa thành phố, nhưng mọi người đều bất động. Mắt mở to, không chớp, như tượng sáp.

Một cậu bé bước tới, mặt dính đầy máu, mặc áo học sinh, tay cầm một mẩu giấy.

Đưa cho Nam.

Nam mở ra, đọc thấy:

“Chào mừng đến với thế giới thứ mười ba. Ở đây, mọi âm thanh đều bắt đầu bằng một tiếng gõ.”
 
Chương 6: NGƯỜI KHÔNG MẶT

Nam cầm tờ giấy run rẩy trong tay. Dòng chữ như tự viết bằng máu – không mực, không nét in. Giấy ướt sũng mưa, nhưng mực không nhòe. Dòng chữ vẫn đỏ như mới vừa được viết ra… bằng máu tươi.

“Chào mừng đến với thế giới thứ mười ba. Ở đây, mọi âm thanh đều bắt đầu bằng một tiếng gõ.”

Nam ngẩng lên, định hỏi cậu bé thì… nó biến mất.

Không dấu chân, không hơi thở, không tiếng động. Cứ như thể nó chưa từng tồn tại. Chỉ còn vũng nước nơi nó đứng vẫn lăn tăn gợn sóng.

Nam quay đầu nhìn lại quán net. Mọi thứ phía sau cánh cửa sắt dường như đã biến mất – chỉ còn là một khoảng đen sâu hun hút, không ánh đèn, không tường vách, như một cái miệng khổng lồ đang há to chờ nuốt chửng mọi thứ bước vào.

Gió nổi lên.

Tiếng gõ lại vang trong đầu Nam.

Cốc… cốc… cốc…

Không phải từ vật lý. Không phải từ ai đang ở gần. Mà là… tiếng vọng trong trí óc, như thể có ai đó đang gõ từ bên trong đầu cậu, từng nhịp từng nhịp chậm rãi mà đều đặn, như một loại tín hiệu gọi về.

Nam bước đi giữa con đường thành phố quen thuộc nhưng… lạ thường.

Mọi thứ im lặng đến dị thường. Đèn giao thông vẫn nhấp nháy, xe cộ dừng lại, người đi đường đông đúc – nhưng tất cả đứng yên. Mắt họ mở trừng trừng, không chớp, không thở, không nhúc nhích.

Nam bước ngang qua một cụ bà đang cầm túi rau. Cái túi rơi nghiêng, nhưng rau không rơi ra. Thời gian như bị đóng băng. Một giọt nước mưa lơ lửng giữa không trung, phản chiếu gương mặt cậu vỡ vụn như kính.

Cậu chạm vào vai bà cụ – da lạnh toát, như đá cẩm thạch. Không có mạch đập.

Mắt bà quay ngoắt lại.

Không đồng tử.

Không mống mắt.

Không mặt.

Chỉ là một khoảng da phẳng lì, trơn láng như chưa từng được khắc họa hình người.

Nam hoảng loạn lùi lại. Quay sang bên phải: người đàn ông đang ngồi trên xe máy cũng không có mặt.

Người phụ nữ đang bấm điện thoại – không mặt.

Đứa bé nắm tay mẹ – không mặt.

Nam bắt đầu chạy.

Cậu chạy qua ba con phố, vượt đèn đỏ, không ai la hét, không còi xe, không ánh mắt nào nhìn theo. Vì… không còn ai có mắt để nhìn nữa.

Thành phố – hay cái thế giới mà cậu đang ở – giờ chỉ là sân khấu trống rỗng, nơi mà tất cả diễn viên đều đã bị lột mất khuôn mặt, bị rút đi sự sống, bị giữ lại như con rối không linh hồn.

Nam chạy mãi đến khi chân không còn sức. Cậu dừng lại trước một khu chung cư cũ. Lạ lùng thay, đây không phải nơi cậu sống, nhưng lại quen thuộc đến mức đau lòng.

Như đã từng đến đây trong mơ. Hay… từng chết ở đây trong một giấc mơ chưa bao giờ nhớ nổi.

Cửa sắt không khóa.

Nam bước vào.

Không điện. Không đèn. Hành lang dài tăm tối. Dưới chân lạo xạo vụn kính, sỏi đá và… thứ gì đó mềm mềm như xác côn trùng chết.

Một căn hộ ở tầng ba mở hé cửa. Ánh sáng từ bên trong rọi ra, không phải ánh đèn, mà là ánh xanh xám – thứ ánh sáng của màn hình CRT cũ kỹ.

Nam bước vào.

Căn phòng trống rỗng. Không bàn ghế, không giường nệm. Chỉ có một chiếc máy tính đặt giữa sàn. Màn hình hiện duy nhất một hình ảnh:

Khuôn mặt của cậu.

Không… không phải cậu.

Một phiên bản của Nam. Nhưng không có mắt, và không có miệng. Khuôn mặt như bị tẩy trắng, làn da mịn màng, trơn bóng. Duy chỉ còn hai lỗ mũi như vết rạch nhỏ trên một bức tượng chưa hoàn chỉnh.

Màn hình giật giật.

Khuôn mặt trong đó… gật đầu.

Nam lùi lại.

RẦM!

Cánh cửa sau lưng đóng sập lại. Màn hình bỗng tối đen. Và từ góc tường, một người đang ngồi sẵn từ bao giờ, trong bóng tối, đứng dậy.

Không bước chân. Không cử động tay. Nó trượt tới gần Nam như bị kéo bằng dây.

Nam không nhìn rõ mặt.

Mà không – không có mặt để nhìn.

Người đó mặc áo sơ mi trắng, dài quá tay, cổ áo lật lên như của một bệnh nhân. Trên ngực là một tấm bảng nhỏ, chữ mờ khó đọc: "Thử nghiệm 13 – mẫu lỗi".

Không có tiếng thở. Không có mắt.

Nhưng Nam biết rõ – nó đang nhìn thẳng vào cậu.

Nam cố hét lên, nhưng cổ họng cậu như bị bóp nghẹt. Chân không nhấc lên nổi. Người Không Mặt tiến lại gần, từng bước không tiếng động. Cứ mỗi bước, ánh sáng trong phòng lại mờ đi.

Căn phòng chao đảo. Gạch lát sàn nứt ra, máu rỉ lên từng khe hở. Tiếng gõ lại vang lên – lần này từ mọi hướng.

Cốc… cốc… cốc…

Từ trần nhà.

Từ mặt đất.

Từ trong lồng ngực của Nam.

Người Không Mặt đưa tay lên – bàn tay trắng nhợt, dài như tay tử thi. Trên các ngón tay dính đầy móng sắt. Một cử chỉ chậm rãi.

Gõ ba lần vào ngực Nam.

Thịch… thịch… thịch…

Nam ngã quỵ.

Trong khoảnh khắc giữa sống và chết, Nam nghe thấy tiếng Huy gọi từ đâu đó xa lắm:

“Đừng ngủ! Nam, đừng để nó lấy mặt mày!”

Nam vùng dậy. Gào lên.

Bóng Người Không Mặt tan dần như sương khói. Căn phòng biến mất. Màn hình tắt.

Nam nằm giữa đường.

Đường phố quay trở lại. Người qua lại. Đèn xe. Âm thanh sống động. Như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nam bật khóc.

Nhưng khi nhìn vào gương mặt phản chiếu trong cửa kính tiệm bên đường…

Cậu không còn mắt.

Chỉ là hai hõm trống trơn, sâu hoắm như hang động.

Nam đứng lặng giữa phố, đôi mắt đã biến mất khỏi khuôn mặt cậu – và kỳ lạ thay, cậu vẫn nhìn được. Nhưng thế giới mà cậu đang thấy bây giờ không giống như trước nữa.

Không phải là ánh sáng, màu sắc, hay hình khối.

Mà là lớp nền dưới cùng của thành phố. Một nơi như bị bóc hết da thịt, chỉ còn lại những cấu trúc mờ xám, nhầy nhụa, những sinh thể méo mó lẩn khuất trong từng bức tường, từng biển hiệu, từng con người ngoài phố.

Bọn họ không còn là người. Mỗi khuôn mặt giờ chỉ là một mặt nạ dính chặt lên lớp da thịt. Những mặt nạ mỏng, giả, và… trôi dần đi, để lộ ra lớp mặt bên dưới — phẳng lì, trơn láng, không cảm xúc, không hồn.

Nam ngã quỵ.

Bên tai cậu, tiếng gõ vẫn dội về:

Cốc… cốc… cốc…

Lần này không chỉ là âm thanh. Nó như lệnh gọi của một chiều không gian khác, một câu thần chú chậm rãi đang dẫn dắt cậu vào thế giới của Người Không Mặt.

Nam cố gắng đứng dậy, loạng choạng bước vào một con hẻm nhỏ, lẩn mình trong bóng tối. Cậu cảm thấy có thứ gì đó đang đuổi theo phía sau – không phải bằng chân, mà bằng cái nhìn, một loại sự chú ý ghê rợn khiến từng lớp da trên gáy cậu tê liệt.

Cậu bước vào một tiệm sách cũ, cửa kính mở hé, ánh đèn vàng mờ mờ như vừa rời khỏi thế kỷ trước. Trong tiệm không ai. Không tiếng động.

Chỉ có tiếng… gõ.

Tạch… tạch… tạch…

Từ đâu đó giữa những kệ sách. Nam quay đầu. Một quyển sách cũ rơi xuống.

Trên bìa là dòng chữ đã phai:

“13 GIAI ĐOẠN MẤT MẶT”

Nam mở ra.

Không có chữ. Chỉ có hình vẽ — tay chì than, nguệch ngoạc nhưng đầy ám ảnh: từng trang là một con người, từ khi sinh ra, khuôn mặt rõ ràng… rồi theo từng trang, mắt dần biến mất, mũi xẹp lại, miệng co rúm, cho đến khi gương mặt trở thành một lớp da trống rỗng.

Trang cuối cùng là một tấm gương nhỏ – dính chặt vào trang giấy, nhưng khi Nam nhìn vào đó, cậu không thấy gì.

Không phản chiếu.

Không có hình ảnh.

Không có chính mình.

Chỉ là một màu đen sâu hút, như đang nhìn vào con mắt của một sinh thể cổ xưa nào đó.

Cậu đóng sách, định ném đi thì nghe tiếng thì thầm sát tai:

“Muộn rồi…”

Nam giật mình quay lại.

Giữa tiệm sách, có một cô gái đang đứng.

Gầy gò, mặc áo sơ mi trắng dài phủ quá đầu gối, cổ tay áo nhuộm máu khô. Tóc cô dài, xõa che gần hết mặt. Nhưng… không che được sự thật:

Cô không có mặt.

Cô gái không di chuyển bằng chân. Cô trượt tới gần như lướt qua không khí, đầu nghiêng sang một bên như búp bê bị gãy cổ.

Giọng cô như vọng từ hư không:

“Muốn giữ lại mặt… thì phải nhớ tên mình.”

Nam thở dốc:

“Tôi là… tôi là Nam.”

“Không,” – cô thì thầm, “Tên thật. Không phải cái tên họ đặt cho xác thịt.”

Nam lùi lại, đụng vào kệ sách.

Một quyển rơi xuống. Bìa ghi: “Sổ đăng ký Lỗi Số 13 – Bản cuối cùng.”

Trang đầu ghi một danh sách tên. Toàn những cái tên mờ mờ, như bị gạch xoá:

Nguyễn Minh — Đã bị xóa mặt.

Lê Huy — Đang bị phân rã.

Trần Đức Nam — Sắp mất tên.

Nam tái mặt. Bên cạnh tên cậu, một dòng nhỏ xuất hiện như vừa được viết bằng mực máu:

“Đang quan sát.”

Một tiếng động vang lên phía sau lưng.

Không phải tiếng bước chân.

Mà là tiếng thịt trượt trên mặt kính.

Nam quay lại. Cô gái đã biến mất.

Từ đâu đó rất gần, giọng nói của thầy Vũ vang lên, không lớn, không rõ, nhưng cắt ngang mọi âm thanh còn lại:

“Nam! Nếu em nghe thấy giọng thầy… em chưa hoàn toàn mất! Hãy quay lại chỗ thầy…”

“Phòng máy! Màn hình 13! Vẫn còn cách để em lấy lại gương mặt thật!”

Nam không biết mình nghe qua đâu. Không có loa. Không có sóng. Nhưng giọng nói ấy cứ vang lên, như một đoạn ghi âm cắm thẳng vào não.

Cậu lao ra khỏi tiệm sách.

Mọi thứ xung quanh bỗng nhiên… chuyển động ngược.

Người đi đường bắt đầu quay lại – nhưng đi ngược, mỗi bước lùi là một lớp mặt rơi ra. Mỗi tiếng rên rỉ là một linh hồn bị rút khỏi miệng. Và Người Không Mặt thì xuất hiện ngày càng nhiều, trườn ra từ những tấm biển quảng cáo, từ gương xe hơi, từ camera an ninh, tất cả đều trơ trọi, trống trơn, và nhìn chằm chằm vào Nam bằng… hốc mặt rỗng tuếch.

Nam chạy.

Chạy không phương hướng, không đích đến. Nhưng đôi chân tự đưa cậu về đúng nơi khởi đầu.

Quán net Dragon.

Một lần nữa, cánh cửa tự mở ra.

Nhưng lần này, bên trong không có máy. Chỉ là một căn phòng trống đen ngòm, nơi ở giữa, treo lơ lửng duy nhất một chiếc mặt nạ trắng.

Nam bước tới gần.

Một tờ giấy rơi xuống từ không trung:

“Nếu đeo mặt nạ, sẽ được tha. Nhưng không bao giờ còn là mình nữa.”

Nam nhìn quanh. Trên tường xuất hiện những hình ảnh chuyển động — ký ức của cậu.

Minh – đêm cuối cùng ngồi chơi.
Huy – lúc bị hút vào màn hình.
Thầy Vũ – máu trào ra mắt.
Và chính Nam… đang từ từ biến mất, khuôn mặt bị tẩy xóa khỏi từng ảnh, từng video.

Cậu chỉ còn một lựa chọn.

Nam vươn tay. Cầm mặt nạ lên.

Bên trong, dán một tờ giấy nhỏ khác:

“Muốn sống thật – phải đối diện Người Không Mặt cuối cùng.”

Mặt nạ tự dính vào mặt cậu.

Thế giới chao đảo.

Nam rơi xuống, như bị kéo xuống đáy của cơn ác mộng chưa từng tỉnh lại.

Nam tỉnh dậy trong một căn phòng ngập trong màu đỏ.

Trước mặt cậu là một gương lớn, phản chiếu gương mặt đã có mắt, có miệng trở lại… nhưng không phải gương mặt của cậu.

Là của Minh.

Gương rạn nứt.

Một dòng chữ máu nhỏ trên mép gương:

“Chào mừng… Người Không Mặt tiếp theo.”
 
CHƯƠNG 7: LỜI NGUYỀN UPLOAD

Nam đứng lặng trước tấm gương nứt vỡ, phản chiếu gương mặt không phải của mình. Minh — nhưng không còn là Minh khi xưa. Đôi mắt trong gương đen kịt, không hồn, như hai hố sâu hút lấy ánh sáng. Nam chạm vào má, cảm nhận rõ làn da còn thở, còn ấm. Nhưng cảm giác lạ lẫm cứ bám riết, như một lớp da khác đang phủ chồng lên mình.

Không có lối ra trong căn phòng đỏ.

Trần nhà là một lớp sương máu đang chuyển động, như thứ gì đó sống đang trườn trên mặt trong của một quả tim khổng lồ. Những tiếng gõ vẫn không dừng lại — không còn vang rền như những đêm trước, mà nhỏ, rít, sát bên tai.

Cốc... cốc... cốc...

Nam không còn đếm nổi bao nhiêu lần tiếng gõ ấy đã lặp lại. Nhưng lần này, nó không chỉ là dấu hiệu của sự hiện diện. Mỗi tiếng gõ, là một đoạn hình ảnh nhá lên trong đầu: khuôn mặt Minh méo mó, dòng chữ "UPLOAD COMPLETE", bàn tay ai đó đang bấm enter trên một bàn phím cổ lỗ sĩ phủ đầy máu khô.

Một cánh cửa bất ngờ mở ra sau lưng Nam. Không tiếng động. Chỉ là khoảng đen thăm thẳm mời gọi.

Nam bước qua. Cậu không còn sợ như trước nữa. Cái sợ bây giờ không phải là cái chết hay ma quỷ — mà là sự thật. Sự thật đang bị ẩn giấu trong những tầng dữ liệu bẩn, những đoạn mã ma ám, nơi không chỉ có linh hồn người, mà còn cả ký ức, giấc mơ, và bản ngã.

Phía bên kia cánh cửa là một căn phòng tối — không vật thể, không không gian, chỉ có một bàn máy tính duy nhất. Cũ kỹ, CRT, bàn phím trắng ngả vàng, và một chiếc USB màu đen nhỏ cắm sẵn.

Trên màn hình là một câu lệnh duy nhất:

Initiating Upload... [Ready]

Nam không hiểu điều gì đang chờ đợi mình, nhưng sâu trong tâm trí, cậu biết: đây là điểm kết nối. Là trung tâm. Là nơi mọi nghi lễ bắt đầu — và kết thúc.

Cậu ngồi xuống, tay run run đặt lên bàn phím. Dưới các phím chữ, Nam thấy những vết máu khô, và cả… móng tay người. Ai đó đã từng ngồi ở đây. Có thể là Minh. Có thể là Huy. Cũng có thể là những "người" mà cậu chưa từng biết, nhưng đã từng tồn tại trước khi mất tên, mất mặt.

Nam mở USB.

Trong đó là một file duy nhất, không có đuôi mở rộng. Tên file là: me.nodata

Nam thử click đúp.

Màn hình chớp tối. Rồi một giao diện hiện ra — đơn giản, nền đen, chữ xanh lục cổ điển như DOS. Một bảng hỏi hiện lên:

Bạn có muốn tải ký ức của mình lên không?
(Y/N)

Nam chần chừ. Cậu muốn từ chối. Nhưng bàn tay tự động gõ phím "Y" như không thuộc về mình nữa.

Mọi thứ bừng sáng.

Trước mắt Nam là hàng trăm màn hình nhỏ, mỗi cái hiển thị một đoạn ký ức: lúc Nam cười, lúc học, lúc bị mắng, lúc nằm vật vã giữa đêm. Và rồi… những đoạn ký ức không phải của Nam.

Một đứa trẻ tên An, 8 tuổi, bị nhốt trong phòng máy.
Một sinh viên nữ, tên Chi, bị gọi tên bởi tiếng gõ sau lưng trong đêm trực lab.
Một kỹ thuật viên — chính là thầy Vũ — cài đặt phiên bản đầu tiên của "Game số 13" như một phần dự án… rồi biến mất ba năm, chỉ để trở lại với gương mặt đầy máu và câm lặng.

Tất cả được ghi lại. Từng ký ức. Từng chi tiết. Như một ngân hàng ký ức sống, nơi con người bị biến thành dữ liệu.

Màn hình hiện lên một bảng danh sách:


TênTrạng tháiKý ức tải lên
MinhĐã bị số hóa98%
HuyĐang xử lý73%
NamĐang tải12%


Mắt Nam hoa lên. Cậu ngửa mặt, cố gắng thoát ra. Nhưng mỗi cử động là một tia đau nhói lên trong não — kí ức bị hút ra từng mảnh.

Đột nhiên, toàn bộ màn hình đen kịt.

Một giọng nữ thì thầm sát tai:

"Nếu cậu upload hết, cậu sẽ được tự do... nhưng không còn là cậu nữa."

Nam cố hét lên, nhưng cổ họng chỉ phát ra tiếng thở rít. Không phải không khí bị thiếu — mà là âm thanh bị mã hóa thành im lặng.

Giọng nói kia tiếp:

"Hoặc... dừng lại, tìm nơi phát gốc. Tắt nó trước khi tất cả bị tải lên tầng thứ 13. Nhưng cậu sẽ phải hy sinh... một thứ rất lớn."

Nam nức nở. Trong khoảnh khắc ấy, trong sâu thẳm dữ liệu, cậu nhìn thấy Minh — bị treo ngược giữa hàng ngàn luồng mã, mỗi dây là một đoạn ký ức, kéo căng, rách nát, đau đớn.

Cậu bạn thân nhìn Nam. Mắt đầy nước.

Miệng mấp máy:

"Đừng... để bọn tao thành... định dạng."

Nam siết chặt nắm tay, từng đốt ngón trắng bệch. Những dòng mã chạy dọc khắp căn phòng tối như những sợi gân sống, chớp nháy đỏ rực, như mạch máu nóng chảy trong một cơ thể khổng lồ vô hình. Dưới chân cậu, sàn nhà bắt đầu nứt ra từng khe nhỏ, từ đó trào lên những âm thanh – không phải tiếng người, mà là tiếng dữ liệu đang gào thét.

Tiếng “rít” của ký ức bị kéo lê.

Tiếng “nứt” của những linh hồn bị mã hóa.

Và tiếng “gõ” – vẫn như cũ, không dừng, không vội vã, nhưng không tha.

Cốc… cốc… cốc…

Nam gào lên, đập tay xuống bàn phím. Cậu không biết phải làm gì – không thể dừng upload, cũng không thể phá hủy hệ thống. Nhưng rồi… một cái tên hiện lên trên màn hình, đỏ như máu:

"Thầy Vũ – Lỗi lõi dữ liệu. Đã thoát hệ thống."

Nam khựng lại. Thoát? Làm sao có thể?

Ngay sau dòng chữ ấy, một đoạn mã nhỏ hiện lên trong góc màn hình:

init://shutdown_node13_core --auth="VUVU000X"

Nam hiểu. Đó là mật mã – và là lối thoát duy nhất.

Cậu run rẩy gõ lại dòng lệnh ấy.

Màn hình chớp tối. Một loạt cảnh báo hiện lên, đỏ chói:

CẢNH BÁO: ĐANG CỐ GẮNG TẮT HẠT NHÂN NÒNG CỐT.

HỆ THỐNG SẼ KHÔNG BẢO VỆ BẢN SAO LƯU.

TIẾN TRÌNH NÀY KHÔNG THỂ HOÀN TÁC.

Nam nuốt nước bọt, tim đập như muốn nổ tung trong lồng ngực. Từ phía sau, các màn hình đồng loạt sáng rực, ánh sáng dữ dội đến mức thiêu rụi mọi thứ.

Bóng người bắt đầu hiện lên.

Không còn là từng cá thể – mà là một khối thịt sống, tập hợp tất cả những ai từng bị tải lên hệ thống: Minh, Huy, cô gái tên Chi, cậu bé 8 tuổi, và vô số người khác – không có mặt, không có tên, chỉ là tiếng gõ vọng mãi.

Chúng trườn đến chỗ Nam.

Mỗi bước của chúng là một lần hệ thống run rẩy.

Nam hét lên, đập mạnh phím ENTER.

Tất cả ánh sáng tắt ngúm.

Không còn tiếng gõ.

Không còn tiếng rít.

Chỉ còn… im lặng tuyệt đối.

Nam nằm vật ra nền. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Nhưng lần đầu tiên… cậu cảm thấy nhẹ.

Không còn bị kéo.

Không còn thấy những tầng ký ức giả tràn vào.

Không còn thấy bóng của Người Không Mặt.

Chỉ còn một mình.

Khi Nam mở mắt, cậu đang nằm trên sàn quán net Dragon.

Bầu trời ngoài kia sáng lòa – bình minh.

Mọi thứ dường như chưa từng xảy ra.

Máy tính xung quanh vẫn bật. Các game thủ vẫn ngồi, dán mắt vào màn hình. Tiếng click chuột, tiếng nhạc nền… tất cả bình thường đến lạ lùng.

Nam run rẩy đứng dậy.

Cậu bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu. Không khí – thật sự – lần đầu tiên kể từ nhiều ngày qua.

Cậu chạm vào má. Cảm nhận da mình – chính là mình.

Nhưng khi Nam nhìn xuống tay…

Trên lòng bàn tay trái, dòng chữ nhỏ đỏ như mực vừa in:

Upload: 87%.

Nam bật khóc.

Bên tai cậu, trong im lặng, tiếng gõ lại vang lên.

Cốc… cốc… cốc…
 
Top