hihihehe
Chịu khó la liếm

‼️‼️Ôi Thắm ơi là Thắm ! Thật tàn nhẫn,đàn bà là những niềm đau làm con tim rỉ máu 😡
💔 NỖI ĐAU CỦA MỘT NGƯỜI CHỒNG BỊ PHẢN BỘI – MẤT TIỀN, MẤT TÌNH, MẤT CẢ DANH DỰ 💔
Tôi viết ra những dòng này không phải để làm lớn chuyện, mà là để giữ lại danh dự cho gia đình tôi và bản thân tôi – một người đã bị lừa cả tình cảm lẫn lòng tin.
Tôi tên là Đỗ Anh Tuấn, sinh năm 1993, quê ở Hùng Quan – Đoan Hùng – Phú Thọ, là một công dân lương thiện, sống thật thà, làm ăn chăm chỉ. Gia đình tôi cũng chỉ là nông dân, lam lũ, dành dụm từng đồng để tổ chức một đám cưới đàng hoàng, linh đình cho tôi và cô Nguyễn Thu Thắm, sinh năm 2001, quê Vân Đồn – Đoan Hùng – Phú Thọ.
Cô Thắm đã từng có một đời chồng, còn đem theo một đứa con riêng 8 tuổi về nhà tôi. Nhưng tôi và gia đình không phân biệt, vẫn coi cháu như con cháu ruột thịt, chăm lo, nuôi dưỡng đầy đủ.
Vì vừa cưới xong tôi bị mất căn cước công dân, nên chưa kịp đăng ký kết hôn. Nhưng đám cưới có đủ lễ ăn hỏi, rước dâu, họ hàng hai bên chứng kiến rõ ràng.
Chưa đầy 2 tháng sống chung, cô Thắm chưa một lần nấu cho bố mẹ tôi một bữa cơm, chưa dọn dẹp nhà cửa một ngày, thường xuyên đi sớm về khuya. Gần đây nhất, tôi bắt quả tang cô ta đi lại, ăn ở với người tình tên là Vũ Lâm Tới, sinh năm 1988, đội Bình Yên Sơn – Tuyên Quang. Họ quan hệ bất chính, đến mức Thắm mang thai với anh ta, rồi ôm tiền vàng khoảng 100 triệu đồng – là sính lễ gia đình tôi bỏ ra, bỏ trốn theo trai, bỏ luôn cả đứa con gái ruột của mình lại nhà tôi.
Sự việc khiến bố tôi sốc nặng, ngã bệnh triền miên.
Mẹ tôi – vì thương con, lo tôi có đám cưới tử tế, vẫn đang phải làm osin bên Ma Cao để trả nợ, sống cực khổ nơi đất khách quê người
Còn tôi – bây giờ, chỉ biết ôm nhục nhã, ê chề, xấu hổ với làng xóm, bạn bè. Một người chồng hiền lành bị cắm sừng trắng trợn, bị lừa cả tình lẫn tiền, bị đánh cắp lòng tin và danh dự.
Tôi viết những dòng này với tâm trạng đau đớn và uất nghẹn, mong cộng đồng hãy chia sẻ rộng rãi, để tìm Nguyễn Thu Thắm trở về, trả lại sự công bằng cho gia đình tôi.
Tôi yêu cầu cô Thắm phải trả lại toàn bộ số tiền và vàng đã chiếm đoạt, và phải xin lỗi công khai gia đình tôi, đặc biệt là bố mẹ tôi – những người đã vì tin tưởng, mà gánh chịu nỗi đau tinh thần quá lớn.
👉 Bạn bè ai biết Nguyễn Thu Thắm hiện đang ở đâu, làm ơn liên hệ với tôi qua Facebook này hoặc số điện thoại gia đình tôi.
Tôi xin chân thành cảm ơn tất cả những ai đã đọc và chia sẻ giúp tôi.
Chỉ mong lấy lại chút công bằng giữa đời.
Tôi tưởng mình đã chịu đủ nhục.
Nhưng không… hoá ra tôi còn chưa biết hết cái sự thật cay đắng nhất.
Cách đây ít ngày, bố mẹ của Thắm – chính người đã gả con cho tôi – tìm đến tận nhà Vũ Lâm Tới sinh năm 1988 ở đội Bình Yên Sơn, Tuyên Quang…
Và họ ngã ngửa khi nghe chính miệng gia đình Tới nói ra sự thật rợn người:
“Từ trước khi cưới, khả nghi Thắm đã là ‘vợ không cưới’ của Tới rồi.
Hai đứa quan hệ với nhau như vợ chồng, sống như thật, mỗi cuối tuần Thắm đều lên đây.”
8 cái chủ nhật từ ngày cưới tôi đến ngày bỏ đi, không cái nào cô ta ở nhà với tôi – chồng hợp pháp cưới hỏi đủ lễ.
Tất cả 8 cái chủ nhật, cô ta đều bỏ mặc tôi – người chồng ngu si chờ vợ, để lên Tuyên Quang, nấu cơm, dọn dẹp, phục vụ người tình… rồi đêm mới về nhà tôi với lí do CTY tăng ca
Chưa dừng lại ở đó…
Giờ Thắm thản nhiên báo với gia đình Tới rằng mình đang mang thai con của Tới – như thể chưa từng bước chân qua nhà chồng, chưa từng khoác áo cô dâu do gia đình tôi tổ chức rình rang.
Vậy là… cô ta không chỉ lừa tôi, mà còn lừa cả bố mẹ đẻ mình.
Một màn kịch khốn nạn, dối trá được dựng lên trọn vẹn – với nhân vật chính là tôi: kẻ bị cắm sừng từ lúc chưa cưới!
Tôi đã từng xấu hổ.
Giờ đây tôi chỉ còn một nỗi tủi hận – nghẹn đến không thể khóc nổi nữa.
Một người đàn bà có thể phản bội cả chồng, cả con, cả cha mẹ ruột, thì liệu còn đáng gọi là người
Tôi sẽ không im lặng nữa.
Tôi mong những ai còn một chút công lý trong lòng – hãy chia sẻ bài này.
Để sự thật được phơi bày, để gia đình tôi lấy lại danh dự, và để xã hội biết được: có những kẻ không xứng làm vợ, làm mẹ, làm người
Không chỉ gia đình tôi gục ngã… mà giờ đây, chính bố mẹ Thắm – cũng đã khuỵ ngã.
Ngày trở về từ nhà Vũ Lâm Tới, sau khi tận mắt nghe và tận tai chứng kiến mọi sự thật ghê tởm từ miệng gia đình tình nhân của con gái mình, bố mẹ Thắm – hai người già tội nghiệp – đã lặng im không nói nổi một câu.
Họ khóc – không phải vì bị tôi oán trách, mà vì nỗi đau cay nghiệt khi nhận ra: con gái mình đã không còn là con người nữa.
“Con rê ơi, coi như mất nó rồi… Nó phản bội tất cả, không chỉ bo mẹ mà cả gd ông bà thông gia
– Đó là lời ông bố vợ nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, tay run run nắm lấy tay tôi.
Tôi không biết lúc ấy mình còn là gì nữa.
Một người chồng bị phản bội?
Một người cha hụt bị cướp đi quyền làm cha với đứa trẻ tôi từng yêu thương?
Hay đơn giản, chỉ là một thằng đàn ông ngu si bị biến thành con rối trong vở kịch của người đàn bà hai mặt?
Tôi buồn đến đứt từng đoạn ruột.
Không còn nước mắt để rơi.
Không còn sĩ diện để giữ.
Chỉ còn lại một trái tim rách nát, trơ trọi giữa đám tro tàn của tình nghĩa gia đình.
Giờ đây, cả hai bên – nhà tôi và cả bố mẹ Thắm – đều đang sống trong u uất nhục nhã.
Người gánh tủi hổ. Người mang tiếng xấu.
Còn cô – Thắm – thì bỏ đi như chưa từng gây ra điều gì…
Tôi viết ra không để cầu xin ai thương hại.
Tôi chỉ mong, sự thật được phơi bày – để lương tri xã hội lên tiếng.
Vì một gia đình mất danh dự.
Vì một đứa trẻ bị bỏ rơi không đáng chịu đau.
Và vì những người đàn ông như tôi – đã từng yêu sai, tin sai, và mất tất cả…
TỪ NGÀY CÔ ẤY BỎ ĐI… TÔI KHÔNG CÒN LÀ CHÍNH MÌNH NỮA.
Từ cái đêm Thắm thu dọn quần áo, mang theo tiền vàng và cái bụng bầu không phải của tôi…
Tôi không còn ngủ được trọn giấc.
Đêm nằm quay bên này nhớ cháu Diệp, quay bên kia nghe lòng quặn thắt.
Mắt trũng sâu, người héo hon, miệng đắng chát như ngậm tro than.
Tôi… không ăn nổi một bữa cơm cho ra cơm.
Tôi… cầm chén lên, nước mắt đã rơi trước khi cơm vào miệng.
Tôi đi làm không nổi, đầu óc trống rỗng, tâm can dằn vặt như người mất hồn.
“Phải chăng vì tôi quá hiền, quá thật lòng?
Nên mới thành thằng dại bị lừa trắng tay…”
Tôi đâu có đòi hỏi gì cao sang.
Chỉ cần một mái nhà ấm. Một bữa cơm có vợ, có con.
Vậy mà đổi lại là gì?
Là từng đêm dài trống vắng.
Là từng giọt nước mắt rơi lặng lẽ nơi hiên nhà.
Là cảm giác mình bị vứt lại như một chiếc dép cũ – không chút thương xót.
Cô đi rồi, vui vẻ bên tình mới.
Còn tôi? Tôi như cái bóng khô héo, tồn tại giữa cái vỏ gọi là “nhà”, nhưng không còn hơi ấm của ai.
Người ta bảo: “Gieo nhân nào gặt quả nấy.”
Nhưng tôi gieo chân tình, gặt phản bội.
Tôi trao cả tấm lòng, nhận về nhục nhã ê chề.
Thắm à, tôi không trách cô nữa.
Vì có lẽ… lòng tôi không còn đủ sức để oán than.
Tôi chỉ còn biết than phận mình:
Hiền quá cũng là cái tội.
Tốt quá lại thành người bị đâm sau lưng.
Thật thà, chung thuỷ… hoá ra lại là cái dở trong thời buổi này.
Toi viết những dòng này bằng cả trái tim rách nát, không mong được thương hại…
Chỉ mong đời sau, đừng ai như tôi....
Nguồn Fb Anh Tuấn .
Bài học cho @Marine Corp Commandant vì ham hố đau lòng với single mom. @Thích Vét Máng bú @Hoàng Tử DiNa liếm
💔 NỖI ĐAU CỦA MỘT NGƯỜI CHỒNG BỊ PHẢN BỘI – MẤT TIỀN, MẤT TÌNH, MẤT CẢ DANH DỰ 💔
Tôi viết ra những dòng này không phải để làm lớn chuyện, mà là để giữ lại danh dự cho gia đình tôi và bản thân tôi – một người đã bị lừa cả tình cảm lẫn lòng tin.
Tôi tên là Đỗ Anh Tuấn, sinh năm 1993, quê ở Hùng Quan – Đoan Hùng – Phú Thọ, là một công dân lương thiện, sống thật thà, làm ăn chăm chỉ. Gia đình tôi cũng chỉ là nông dân, lam lũ, dành dụm từng đồng để tổ chức một đám cưới đàng hoàng, linh đình cho tôi và cô Nguyễn Thu Thắm, sinh năm 2001, quê Vân Đồn – Đoan Hùng – Phú Thọ.
Cô Thắm đã từng có một đời chồng, còn đem theo một đứa con riêng 8 tuổi về nhà tôi. Nhưng tôi và gia đình không phân biệt, vẫn coi cháu như con cháu ruột thịt, chăm lo, nuôi dưỡng đầy đủ.
Vì vừa cưới xong tôi bị mất căn cước công dân, nên chưa kịp đăng ký kết hôn. Nhưng đám cưới có đủ lễ ăn hỏi, rước dâu, họ hàng hai bên chứng kiến rõ ràng.
Chưa đầy 2 tháng sống chung, cô Thắm chưa một lần nấu cho bố mẹ tôi một bữa cơm, chưa dọn dẹp nhà cửa một ngày, thường xuyên đi sớm về khuya. Gần đây nhất, tôi bắt quả tang cô ta đi lại, ăn ở với người tình tên là Vũ Lâm Tới, sinh năm 1988, đội Bình Yên Sơn – Tuyên Quang. Họ quan hệ bất chính, đến mức Thắm mang thai với anh ta, rồi ôm tiền vàng khoảng 100 triệu đồng – là sính lễ gia đình tôi bỏ ra, bỏ trốn theo trai, bỏ luôn cả đứa con gái ruột của mình lại nhà tôi.
Sự việc khiến bố tôi sốc nặng, ngã bệnh triền miên.
Mẹ tôi – vì thương con, lo tôi có đám cưới tử tế, vẫn đang phải làm osin bên Ma Cao để trả nợ, sống cực khổ nơi đất khách quê người
Còn tôi – bây giờ, chỉ biết ôm nhục nhã, ê chề, xấu hổ với làng xóm, bạn bè. Một người chồng hiền lành bị cắm sừng trắng trợn, bị lừa cả tình lẫn tiền, bị đánh cắp lòng tin và danh dự.
Tôi viết những dòng này với tâm trạng đau đớn và uất nghẹn, mong cộng đồng hãy chia sẻ rộng rãi, để tìm Nguyễn Thu Thắm trở về, trả lại sự công bằng cho gia đình tôi.
Tôi yêu cầu cô Thắm phải trả lại toàn bộ số tiền và vàng đã chiếm đoạt, và phải xin lỗi công khai gia đình tôi, đặc biệt là bố mẹ tôi – những người đã vì tin tưởng, mà gánh chịu nỗi đau tinh thần quá lớn.
👉 Bạn bè ai biết Nguyễn Thu Thắm hiện đang ở đâu, làm ơn liên hệ với tôi qua Facebook này hoặc số điện thoại gia đình tôi.
Tôi xin chân thành cảm ơn tất cả những ai đã đọc và chia sẻ giúp tôi.
Chỉ mong lấy lại chút công bằng giữa đời.
Tôi tưởng mình đã chịu đủ nhục.
Nhưng không… hoá ra tôi còn chưa biết hết cái sự thật cay đắng nhất.
Cách đây ít ngày, bố mẹ của Thắm – chính người đã gả con cho tôi – tìm đến tận nhà Vũ Lâm Tới sinh năm 1988 ở đội Bình Yên Sơn, Tuyên Quang…
Và họ ngã ngửa khi nghe chính miệng gia đình Tới nói ra sự thật rợn người:
“Từ trước khi cưới, khả nghi Thắm đã là ‘vợ không cưới’ của Tới rồi.
Hai đứa quan hệ với nhau như vợ chồng, sống như thật, mỗi cuối tuần Thắm đều lên đây.”
8 cái chủ nhật từ ngày cưới tôi đến ngày bỏ đi, không cái nào cô ta ở nhà với tôi – chồng hợp pháp cưới hỏi đủ lễ.
Tất cả 8 cái chủ nhật, cô ta đều bỏ mặc tôi – người chồng ngu si chờ vợ, để lên Tuyên Quang, nấu cơm, dọn dẹp, phục vụ người tình… rồi đêm mới về nhà tôi với lí do CTY tăng ca
Chưa dừng lại ở đó…
Giờ Thắm thản nhiên báo với gia đình Tới rằng mình đang mang thai con của Tới – như thể chưa từng bước chân qua nhà chồng, chưa từng khoác áo cô dâu do gia đình tôi tổ chức rình rang.
Vậy là… cô ta không chỉ lừa tôi, mà còn lừa cả bố mẹ đẻ mình.
Một màn kịch khốn nạn, dối trá được dựng lên trọn vẹn – với nhân vật chính là tôi: kẻ bị cắm sừng từ lúc chưa cưới!
Tôi đã từng xấu hổ.
Giờ đây tôi chỉ còn một nỗi tủi hận – nghẹn đến không thể khóc nổi nữa.
Một người đàn bà có thể phản bội cả chồng, cả con, cả cha mẹ ruột, thì liệu còn đáng gọi là người
Tôi sẽ không im lặng nữa.
Tôi mong những ai còn một chút công lý trong lòng – hãy chia sẻ bài này.
Để sự thật được phơi bày, để gia đình tôi lấy lại danh dự, và để xã hội biết được: có những kẻ không xứng làm vợ, làm mẹ, làm người
Không chỉ gia đình tôi gục ngã… mà giờ đây, chính bố mẹ Thắm – cũng đã khuỵ ngã.
Ngày trở về từ nhà Vũ Lâm Tới, sau khi tận mắt nghe và tận tai chứng kiến mọi sự thật ghê tởm từ miệng gia đình tình nhân của con gái mình, bố mẹ Thắm – hai người già tội nghiệp – đã lặng im không nói nổi một câu.
Họ khóc – không phải vì bị tôi oán trách, mà vì nỗi đau cay nghiệt khi nhận ra: con gái mình đã không còn là con người nữa.
“Con rê ơi, coi như mất nó rồi… Nó phản bội tất cả, không chỉ bo mẹ mà cả gd ông bà thông gia
– Đó là lời ông bố vợ nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, tay run run nắm lấy tay tôi.
Tôi không biết lúc ấy mình còn là gì nữa.
Một người chồng bị phản bội?
Một người cha hụt bị cướp đi quyền làm cha với đứa trẻ tôi từng yêu thương?
Hay đơn giản, chỉ là một thằng đàn ông ngu si bị biến thành con rối trong vở kịch của người đàn bà hai mặt?
Tôi buồn đến đứt từng đoạn ruột.
Không còn nước mắt để rơi.
Không còn sĩ diện để giữ.
Chỉ còn lại một trái tim rách nát, trơ trọi giữa đám tro tàn của tình nghĩa gia đình.
Giờ đây, cả hai bên – nhà tôi và cả bố mẹ Thắm – đều đang sống trong u uất nhục nhã.
Người gánh tủi hổ. Người mang tiếng xấu.
Còn cô – Thắm – thì bỏ đi như chưa từng gây ra điều gì…
Tôi viết ra không để cầu xin ai thương hại.
Tôi chỉ mong, sự thật được phơi bày – để lương tri xã hội lên tiếng.
Vì một gia đình mất danh dự.
Vì một đứa trẻ bị bỏ rơi không đáng chịu đau.
Và vì những người đàn ông như tôi – đã từng yêu sai, tin sai, và mất tất cả…
TỪ NGÀY CÔ ẤY BỎ ĐI… TÔI KHÔNG CÒN LÀ CHÍNH MÌNH NỮA.
Từ cái đêm Thắm thu dọn quần áo, mang theo tiền vàng và cái bụng bầu không phải của tôi…
Tôi không còn ngủ được trọn giấc.
Đêm nằm quay bên này nhớ cháu Diệp, quay bên kia nghe lòng quặn thắt.
Mắt trũng sâu, người héo hon, miệng đắng chát như ngậm tro than.
Tôi… không ăn nổi một bữa cơm cho ra cơm.
Tôi… cầm chén lên, nước mắt đã rơi trước khi cơm vào miệng.
Tôi đi làm không nổi, đầu óc trống rỗng, tâm can dằn vặt như người mất hồn.
“Phải chăng vì tôi quá hiền, quá thật lòng?
Nên mới thành thằng dại bị lừa trắng tay…”
Tôi đâu có đòi hỏi gì cao sang.
Chỉ cần một mái nhà ấm. Một bữa cơm có vợ, có con.
Vậy mà đổi lại là gì?
Là từng đêm dài trống vắng.
Là từng giọt nước mắt rơi lặng lẽ nơi hiên nhà.
Là cảm giác mình bị vứt lại như một chiếc dép cũ – không chút thương xót.
Cô đi rồi, vui vẻ bên tình mới.
Còn tôi? Tôi như cái bóng khô héo, tồn tại giữa cái vỏ gọi là “nhà”, nhưng không còn hơi ấm của ai.
Người ta bảo: “Gieo nhân nào gặt quả nấy.”
Nhưng tôi gieo chân tình, gặt phản bội.
Tôi trao cả tấm lòng, nhận về nhục nhã ê chề.
Thắm à, tôi không trách cô nữa.
Vì có lẽ… lòng tôi không còn đủ sức để oán than.
Tôi chỉ còn biết than phận mình:
Hiền quá cũng là cái tội.
Tốt quá lại thành người bị đâm sau lưng.
Thật thà, chung thuỷ… hoá ra lại là cái dở trong thời buổi này.
Toi viết những dòng này bằng cả trái tim rách nát, không mong được thương hại…
Chỉ mong đời sau, đừng ai như tôi....
Nguồn Fb Anh Tuấn .
Bài học cho @Marine Corp Commandant vì ham hố đau lòng với single mom. @Thích Vét Máng bú @Hoàng Tử DiNa liếm














