Tóm tắt câu chuyện là thế này thôi.
Ngân hàng Phương Nam sắp ngỏm củ tỏi vì nợ xấu ngập mặt; anh em thị trường 2 đéo chơi với bank này, 100% yêu cầu phải thế chấp TPCP. Thế thì phải tìm cách hòa-tan đám nợ xấu (đâu gần 60%, đéo nhớ nữa, lâu quá rồi) vào 1 nhà băng khác có quy mô lớn hơn thôi.
Trong đám nhà băng tư nhân ở quy mô đủ lớn để hòa-tan được cục nợ kia chỉ có Sacombank, Eximbank và ACB thôi. VPBank khi đấy còn bé tí tẹo, Techcombank cũng lớn nhưng ở ngoài Hà Nội và được anh Bình "ruồi" thương mến hết lòng.
ACB khó nuốt, vì ACB có 10% EIB, EIB lại sở hữu trực tiếp 10% STB và sở hữu qua một số kênh khác thêm gần 20% nữa và anh Kiên bạc đéo phải tay vừa. Thế nên loại ACB ngay ở bước khởi động. Bài-toán-lớn lúc đấy được đặt ra là: EIB sẽ lĩnh ấn thôn tính STB để tạo ra 1 nhà băng có quy mô đủ lớn tầm cỡ ngang ngửa VCB/CTG/BID; sau đấy bước 2 mới sáp nhập của-nợ Phương Nam. Có điều các cổ đông lớn của EIB thì như-cặc, cả tư nhân, cả nhà nước đéo đồng thuận được kế hoạch thôn tính dẫn tới bể-kèo.
Đoạn sau thì báo-chí tường thuật vụ án hết rồi, gõ lại mất thời gian và cũng đéo ai đọc.
Hầu mày thêm tí chuyện: Tao có một vài lần được gặp trú-khách (cũng có khi viết chú-khách, ý nói người Hoa di cư sang Việt Nam) Trầm Bê. Năm đấy là 2011 mà tao cứ nghĩ đang xem một bộ phim nào đấy về thời Khang Hy khi một lão-gia mặc đồ xá-xẩu ngồi trên cái sập gỗ quý phe phẩy quạt lông, bên cạnh có một ả á xẩm đấm lưng với dâng trà, tao với ông anh nữa ngồi ở cái ghế salon bên cạnh và thế là câu chuyện bắt đầu. Thi thoảng lại có người vào "dạ thưa cậu....." xin duyệt, chi cái này cái kia. Tao KINH NGẠC khi biết lão-gia Trầm Bê ĐÉO viết/đọc sõi tiếng Việt Nam; sau lại biết thêm là rất nhiều người Hoa ở Q5 Chợ Lớn cũng đéo thèm học viết/đọc tiếng Việt Nam.