Huhuvay
Bò lái xe
Phải làm sao khi chồng cứ mãi dậm chân tại chỗ...
E đang nằm cạnh chồng, nghe tiếng a ngáy đều đều mà trong lòng lại thấy trống trải. Không phải vợ chồng e có vấn đề gì lớn như ngoại tình hay mâu thuẫn. Vấn đề nằm ở chuyện phát triển bản thân, trong khi e không ngừng bước lên, thì a lại mãi dậm chân tại chỗ
Ngày mới cưới, e ngưỡng mộ a thật sự. A học trường tốt, thông minh, nhanh nhẹn. Còn e khi đó chỉ là cô sinh viên bình thường, không có gì trong tay. E vẫn nghĩ mình may mắn khi lấy được một người giỏi hơn mình
Nhưng 8 năm trôi qua, mọi thứ đã thay đổi. E cố gắng phát triển từng ngày để không bị tụt hậu với công việc lẫn cuộc sống. Còn chồng e thì vẫn y nguyên như ngày đầu. Sau chừng ấy năm, a vẫn làm công việc cũ, lương chỉ nhích nhẹ theo thâm niên. A không học thêm kỹ năng, không thử điều gì mới. Đi làm về là cắm mặt vào điện thoại giải trí, rồi ăn với ngủ. Cơ thể xuống cấp, tinh thần cũng vậy. Thu nhập hiện tại của a chỉ bằng một nửa của e
Dần dần, e với a chẳng nói chuyện được nữa. Những chuyện liên quan đến công việc, những điều e đang học thì a không muốn nghe. A bảo phức tạp, mệt đầu. Chuyện chuyên môn thì a không hiểu, chuyện xã hội a cũng không tìm tòi. E từng rủ anh tập thể thao, thậm chí cố tạo thói quen mới cho cả hai. Nhưng a từ chối
Nhìn a bây giờ, e chỉ thấy một người đàn ông đang chững lại, thậm chí có phần buông xuôi. Đến chuyện vợ chồng thân mật cũng gượng gạo vì trong lòng e chẳng còn cảm xúc trọn vẹn như trước
Người ngoài nhìn vào sẽ bảo e may mắn vì chồng hiền, không chơi bời, không phản bội. Nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu được cảm giác bức bối của một cuộc hôn nhân mà hai người không còn chung nhịp sống, chung cách nghĩ. Nghĩ đến con, nghĩ đến miệng đời, e lại chùn bước. Nhưng nếu cứ kéo dài thế này, e biết mình sẽ kiệt sức thôi
Mong mọi người cho e lời khuyên. Thật sự e không biết phải giải quyết như thế nào nữa…
E đang nằm cạnh chồng, nghe tiếng a ngáy đều đều mà trong lòng lại thấy trống trải. Không phải vợ chồng e có vấn đề gì lớn như ngoại tình hay mâu thuẫn. Vấn đề nằm ở chuyện phát triển bản thân, trong khi e không ngừng bước lên, thì a lại mãi dậm chân tại chỗ
Ngày mới cưới, e ngưỡng mộ a thật sự. A học trường tốt, thông minh, nhanh nhẹn. Còn e khi đó chỉ là cô sinh viên bình thường, không có gì trong tay. E vẫn nghĩ mình may mắn khi lấy được một người giỏi hơn mình
Nhưng 8 năm trôi qua, mọi thứ đã thay đổi. E cố gắng phát triển từng ngày để không bị tụt hậu với công việc lẫn cuộc sống. Còn chồng e thì vẫn y nguyên như ngày đầu. Sau chừng ấy năm, a vẫn làm công việc cũ, lương chỉ nhích nhẹ theo thâm niên. A không học thêm kỹ năng, không thử điều gì mới. Đi làm về là cắm mặt vào điện thoại giải trí, rồi ăn với ngủ. Cơ thể xuống cấp, tinh thần cũng vậy. Thu nhập hiện tại của a chỉ bằng một nửa của e
Dần dần, e với a chẳng nói chuyện được nữa. Những chuyện liên quan đến công việc, những điều e đang học thì a không muốn nghe. A bảo phức tạp, mệt đầu. Chuyện chuyên môn thì a không hiểu, chuyện xã hội a cũng không tìm tòi. E từng rủ anh tập thể thao, thậm chí cố tạo thói quen mới cho cả hai. Nhưng a từ chối
Nhìn a bây giờ, e chỉ thấy một người đàn ông đang chững lại, thậm chí có phần buông xuôi. Đến chuyện vợ chồng thân mật cũng gượng gạo vì trong lòng e chẳng còn cảm xúc trọn vẹn như trước
Người ngoài nhìn vào sẽ bảo e may mắn vì chồng hiền, không chơi bời, không phản bội. Nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu được cảm giác bức bối của một cuộc hôn nhân mà hai người không còn chung nhịp sống, chung cách nghĩ. Nghĩ đến con, nghĩ đến miệng đời, e lại chùn bước. Nhưng nếu cứ kéo dài thế này, e biết mình sẽ kiệt sức thôi
Mong mọi người cho e lời khuyên. Thật sự e không biết phải giải quyết như thế nào nữa…
Quen thằng cao hơn nó lại sút vào mõm cho lúc đấy mới 'giá nọ' 'giá kia'