Thành phố đang thay đổi từng ngày nhưng phía sau những chính sách, luật lệ, là những bước chân còn ngập ngừng, chưa biết đi đâu.
Đứng nơi góc phố quen thuộc, giữa dòng xe cộ ngược xuôi, tôi bỗng thấy lòng mình lặng đi một chút. Người ta nói về việc cấm xe máy xăng, về tương lai xanh, về một đô thị sạch hơn mà tất cả nghe thật đúng, thật cần thiết.
Nhưng khi nhìn vào dòng người trên phố, tôi không thể không nghĩ đến những phận đời lặng lẽ: những người sống bằng chiếc xe máy xăng cũ, có thể không còn mới nhưng vẫn bền bỉ chở theo cả cuộc mưu sinh. Như bác xe ôm truyền thống mà tôi quen hàng ngày đi làm từ sáng sớm đến tối muộn bất kể nắng mưa để nuôi 3 đứa con ăn học....
Với họ, chiếc xe không chỉ là phương tiện. Nó là cuộc sống, là bữa cơm chiều, là hi vọng cuối tháng còn ít đồng đóng học phí.
Giờ đây, khi nói đến việc phải đổi sang xe điện, những câu hỏi hiện ra không chỉ là “nên hay không”, mà là “có làm được không”. Mua xe mới bằng gì? Sạc ở đâu? Hỏng hóc thì ai sửa? Và cả những lo toan mà người ta chẳng biết giãi bày cùng ai: về pin chai, về quãng đường, về những điều vốn xa lạ với nhịp sống vốn đã mong manh.
Tôi không phản đối sự thay đổi. Nhưng tôi mong, trong những bước tiến dài hơi, thành phố xin đừng quên có những người cần được chờ đợi thêm một chút. Cần một bàn tay chìa ra, một chính sách lắng nghe, và hơn hết cần được thấu hiểu.
Nguồn: Hà Cúc