Phan Kim Liên ngoại truyện

phankimlien2025

Xàm 0 Lít
Hồi Thứ Nhất
Thanh Hà hiển hiện song hoa, Kim gia lưu truyền y nghệ
Huyện Thanh Hà, phong cảnh hữu tình, sông ngòi uốn lượn quanh co, bến nước chợ thôn sáng chiều nhộn nhịp. Trong chốn nhân gian ấy, có một ngôi nhà nhỏ lợp ngói xanh, tường rêu phong, nhưng nổi danh khắp vùng, chẳng bởi giàu sang phú quý, mà là bởi dung nhan diễm lệ của hai mẹ con họ Phan.
Người mẹ tên Kim Hoa, vốn góa chồng từ sớm. Chồng là kẻ học ít chữ, chẳng may lâm bệnh mà yểu mệnh, để lại nàng tuổi xuân phơi phới, một thân gầy guộc gánh lấy việc nuôi con. Dẫu nếm đủ sương gió, dung nhan Kim Hoa vẫn rực rỡ như đóa phù dung sớm nở tối tàn, dáng người thon thả, vòng eo uốn lượn, gương mặt tươi như ngọc, đôi mắt sáng long lanh, cặp môi đỏ thắm. Người làng thường kháo nhau rằng: “Ở Thanh Hà có hai đóa kim hoa, mẹ sắc mặn mà, con sắc tươi tắn, ai trông cũng phải ngẩn ngơ”.
Con gái nàng tên Kim Liên, vừa lọt lòng đã da trắng như tuyết, môi hồng như đào, lớn dần thêm phần diễm lệ. Đến tuổi mười ba mười bốn, dáng ngọc đã lồ lộ, eo thon như tằm, ngực nở như ngọc châu, hông tròn tựa trăng rằm. Ánh mắt nàng lúc nào cũng ướt át, lấp lánh tựa hồ mang mười phần phong tình. Tiếng nói trong trẻo lại thoang thoảng vẻ trêu ghẹo, khiến trai tráng trong vùng ai cũng thầm thương trộm nhớ.
Hai mẹ con, ngày thường chỉ mặc váy lụa bó sát, ôm trọn thân thể, bước đi uyển chuyển. Tấm thân mềm mại phô bày từng đường cong, khiến người qua kẻ lại dẫu chỉ thoáng nhìn cũng phải ngoái đầu. Có kẻ lỡ say, thậm chí quên cả đường về.
Kim Hoa vốn tinh thông nghề may, thêu thùa cắt vải khéo léo, nổi danh khắp vùng Thanh Hà. Bàn tay nàng khéo đến mức biến vải thô thành gấm vóc, áo xiêm khi mặc lên tôn trọn thân hình người con gái. Bởi thế, trong thôn trên xóm dưới, chẳng mấy ai không một lần nhờ Kim Hoa cắt may y phục.
Thường ngày, Kim Hoa ngồi bên khung gỗ, tay cầm kim chỉ, vừa khâu vừa giảng dạy cho con gái. Nàng ân cần bảo Kim Liên:
“Con gái có nhan sắc, như hoa sớm mai gặp sương, phải biết thêm nghề trong tay, mới giữ thân được. Người đời thấy đẹp mà tham, thấy yếu mà lấn, duy chỉ có tài nghệ mới làm chỗ dựa lâu bền. Mẹ truyền nghề này, con phải học cho tinh, mai sau dù phú quý hay nghèo hèn cũng chẳng lo cơm áo.”
Kim Liên vốn thông minh lanh lợi, lại thêm tính ưa làm dáng. Nàng vừa học, vừa tự may cho mình xiêm y bó chặt, càng khiến thân thể trở nên nõn nà. Mỗi khi mặc váy lụa tự tay mình cắt may, nàng xoay mình trước gương đồng, môi nở nụ cười nửa kín nửa hờ, mắt long lanh như nước thu, trông như hồ ly mị hoặc.
Cứ thế, từng ngày nối ngày, tiếng chày vải, tiếng kim chỉ rơi, tiếng cười thánh thót của hai mẹ con vang vọng trong căn nhà nhỏ nơi đầu ngõ huyện Thanh Hà. Người qua đường lắm kẻ cố tình đi chậm lại, chỉ để liếc nhìn thoáng bóng dáng song hoa diễm lệ, rồi đem về trong giấc mộng.

Hồi Thứ Nhì
Ngọc nữ thành xuân, phong tư ngả ngớn
Kim Liên đến tuổi mười lăm, chẳng khác chi hoa đào nở rộ đầu xuân, kiều diễm rực rỡ, làm chói mắt cả huyện Thanh Hà. Người làng truyền miệng: “Có một Phan gia nữ tử, da trắng như tuyết, môi hồng như son, thân mình uyển chuyển, phàm ai gặp đều không thể rời mắt.”
Quả thực, mỗi bước chân của nàng như có âm luật ngân nga, mỗi cử động như rót mật vào hồn người. Đặc biệt, từ thuở bé, nàng đã quen mặc xiêm y ôm sát do chính tay mẹ cắt may, tôn hết đường cong thân thể. Khi đứng, dáng như liễu nghiêng bên hồ; khi ngồi, dáng như hoa nở trên gối. Đường eo nhỏ thon, chỉ một vòng tay cũng ôm trọn; ngực đầy như sơn tuyết dồn lại; hông nở như vầng trăng thu.
Trong chợ huyện, mỗi độ phiên họp, hễ Kim Liên cùng mẹ ra bán y phục, là trai tráng kéo đến chen chúc. Có kẻ mua vải chẳng cần mặc, chỉ mong ngồi lâu được ngắm dáng nàng cười nói. Có người cầm áo nàng vừa thử, còn thấy lưu lại chút hương phấn, liền ôm về như báu vật.
Kim Liên thì vốn biết rõ nhan sắc mình, lại thêm cái tính lả lơi. Nàng hay đưa mắt đưa tình, lời nói nửa nghiêm nửa đùa. Khi thì nàng ngậm cười che môi, khi thì cúi đầu liếc mắt, khiến bọn trai trong vùng tim đập loạn, đêm về thao thức. Người ta bảo:
“Ánh mắt Kim Liên một lần trao, đủ cho kẻ anh hùng xao xuyến; nụ cười Kim Liên một lần nở, khiến bao kẻ nho sinh quên cả sách đèn.”
Mẹ nàng – Kim Hoa – thấy thế, có lúc khuyên răn:
“Con gái, sắc đẹp là dao hai lưỡi. Người ngưỡng mộ nhiều, kẻ ghen ghét cũng lắm. Hãy giữ lấy phận mình, chớ phóng túng quá.”
Nhưng Kim Liên tuổi đang xuân thì, lòng như cánh bướm dập dìu, càng khuyên lại càng hờ hững, chỉ cười khúc khích:
“Con chỉ mượn đôi lời, một ánh mắt, làm vui lòng thiên hạ, có hại chi đâu. Người ta nhìn mẹ con ta mà xuýt xoa, ấy cũng là phúc phận của nhà mình.”
Quả đúng như vậy. Hai mẹ con song hành, một người mặn mà đằm thắm, một người tươi trẻ lả lơi, bước chân vào chợ, hệt như song tiên hạ phàm. Ai cũng ngoái nhìn, kẻ bán hàng quên chào, kẻ mua hàng quên mặc cả.
Thỉnh thoảng, Kim Liên tự tay may lấy áo váy bó sát, chọn lụa mỏng, thêu hoa văn ẩn hiện. Khi khoác lên người, ngực như ẩn như hiện, lưng eo mềm mại phập phồng theo nhịp thở, dáng đi lắc lư từng bước như rót men vào mắt người. Có lúc nàng còn ngồi bên hiên, tay cầm thoi chỉ, nhưng đôi mắt chẳng chuyên chú vào khung vải, mà thả hồn ra đầu ngõ, nơi trai làng qua lại, để lại những ánh nhìn chao nghiêng.
Đêm về, trước gương đồng, Kim Liên thường ngắm mình thật lâu. Nàng vuốt tóc, chỉnh xiêm, nghiêng mình tạo dáng, mỉm cười như tự biết rằng: “Trong huyện này, ai sánh được với ta?” Rồi tự nhiên trong lòng nàng khởi lên cái ý: vẻ đẹp này, chẳng nên vùi dập ở chốn thôn quê nhỏ bé, ắt phải có ngày bước ra ngoài, khiến thiên hạ phải cúi đầu tán thán.
Người đời thường nói: “Mỹ nhân tựa gươm sắc, chưa vung đã làm người khiếp.” Vẻ đẹp Kim Liên chính là lưỡi gươm ấy. Kẻ mê nàng thì cuồng si, kẻ ghét nàng thì căm hờn, mà bản thân nàng, tựa hồ chẳng màng, chỉ biết ngày ngày soi gương, dệt xiêm, thêu hoa, rảo bước giữa huyện Thanh Hà, rắc men tình khắp chốn.
Ấy chính là:
Một nụ hoa đào, làm say muôn ánh mắt;
Nửa câu phong tình, khiến loạn cả nhân tâm.

Hồi Thứ Nhì
Ngọc nữ thành xuân, phong tư ngả ngớn
Kim Liên đến tuổi mười lăm, chẳng khác chi hoa đào nở rộ đầu xuân, kiều diễm rực rỡ, làm chói mắt cả huyện Thanh Hà. Người làng truyền miệng: “Có một Phan gia nữ tử, da trắng như tuyết, môi hồng như son, thân mình uyển chuyển, phàm ai gặp đều không thể rời mắt.”
Quả thực, mỗi bước chân của nàng như có âm luật ngân nga, mỗi cử động như rót mật vào hồn người. Đặc biệt, từ thuở bé, nàng đã quen mặc xiêm y ôm sát do chính tay mẹ cắt may, tôn hết đường cong thân thể. Khi đứng, dáng như liễu nghiêng bên hồ; khi ngồi, dáng như hoa nở trên gối. Đường eo nhỏ thon, chỉ một vòng tay cũng ôm trọn; ngực đầy như sơn tuyết dồn lại; hông nở như vầng trăng thu.
Trong chợ huyện, mỗi độ phiên họp, hễ Kim Liên cùng mẹ ra bán y phục, là trai tráng kéo đến chen chúc. Có kẻ mua vải chẳng cần mặc, chỉ mong ngồi lâu được ngắm dáng nàng cười nói. Có người cầm áo nàng vừa thử, còn thấy lưu lại chút hương phấn, liền ôm về như báu vật.
Kim Liên thì vốn biết rõ nhan sắc mình, lại thêm cái tính lả lơi. Nàng hay đưa mắt đưa tình, lời nói nửa nghiêm nửa đùa. Khi thì nàng ngậm cười che môi, khi thì cúi đầu liếc mắt, khiến bọn trai trong vùng tim đập loạn, đêm về thao thức. Người ta bảo:
“Ánh mắt Kim Liên một lần trao, đủ cho kẻ anh hùng xao xuyến; nụ cười Kim Liên một lần nở, khiến bao kẻ nho sinh quên cả sách đèn.”
Mẹ nàng – Kim Hoa – thấy thế, có lúc khuyên răn:
“Con gái, sắc đẹp là dao hai lưỡi. Người ngưỡng mộ nhiều, kẻ ghen ghét cũng lắm. Hãy giữ lấy phận mình, chớ phóng túng quá.”
Nhưng Kim Liên tuổi đang xuân thì, lòng như cánh bướm dập dìu, càng khuyên lại càng hờ hững, chỉ cười khúc khích:
“Con chỉ mượn đôi lời, một ánh mắt, làm vui lòng thiên hạ, có hại chi đâu. Người ta nhìn mẹ con ta mà xuýt xoa, ấy cũng là phúc phận của nhà mình.”
Quả đúng như vậy. Hai mẹ con song hành, một người mặn mà đằm thắm, một người tươi trẻ lả lơi, bước chân vào chợ, hệt như song tiên hạ phàm. Ai cũng ngoái nhìn, kẻ bán hàng quên chào, kẻ mua hàng quên mặc cả.
Thỉnh thoảng, Kim Liên tự tay may lấy áo váy bó sát, chọn lụa mỏng, thêu hoa văn ẩn hiện. Khi khoác lên người, ngực như ẩn như hiện, lưng eo mềm mại phập phồng theo nhịp thở, dáng đi lắc lư từng bước như rót men vào mắt người. Có lúc nàng còn ngồi bên hiên, tay cầm thoi chỉ, nhưng đôi mắt chẳng chuyên chú vào khung vải, mà thả hồn ra đầu ngõ, nơi trai làng qua lại, để lại những ánh nhìn chao nghiêng.
Đêm về, trước gương đồng, Kim Liên thường ngắm mình thật lâu. Nàng vuốt tóc, chỉnh xiêm, nghiêng mình tạo dáng, mỉm cười như tự biết rằng: “Trong huyện này, ai sánh được với ta?” Rồi tự nhiên trong lòng nàng khởi lên cái ý: vẻ đẹp này, chẳng nên vùi dập ở chốn thôn quê nhỏ bé, ắt phải có ngày bước ra ngoài, khiến thiên hạ phải cúi đầu tán thán.
Người đời thường nói: “Mỹ nhân tựa gươm sắc, chưa vung đã làm người khiếp.” Vẻ đẹp Kim Liên chính là lưỡi gươm ấy. Kẻ mê nàng thì cuồng si, kẻ ghét nàng thì căm hờn, mà bản thân nàng, tựa hồ chẳng màng, chỉ biết ngày ngày soi gương, dệt xiêm, thêu hoa, rảo bước giữa huyện Thanh Hà, rắc men tình khắp chốn.
Ấy chính là:
Một nụ hoa đào, làm say muôn ánh mắt;
Nửa câu phong tình, khiến loạn cả nhân tâm.

Hồi Thứ Ba
Kim Hoa phồn thực, Sòng lão mê si
Kim Hoa tuổi trạc ba mươi, đã qua một đời chồng song vẻ xuân sắc chưa hề tàn phai, trái lại càng thêm đằm thắm. Thân hình nàng thuộc lối phồn thực, ngực căng đầy như sóng dồn bờ, eo dẫu chẳng nhỏ như con gái mới lớn, nhưng lại mượt mà, mềm mại; hông nở rộ, mông tròn căng, từng bước đi làm váy lụa căng phồng, như có ngọn gió xuân ẩn trong từng thớ thịt.
Khách đến nhà may, kẻ vì áo quần, người vì ánh mắt, nhưng phần nhiều là để được ngắm dáng nàng. Kim Hoa khéo léo, thường chọn mặc yếm lụa mỏng, váy ôm sát, hở chỗ kín đáo mà che chỗ phô bày, nửa giấu nửa khoe. Khi nàng cúi xuống cắt vải, khe ngực trắng ngần thấp thoáng; khi nàng đứng lên đo áo, eo hông căng tràn lụa gấm, khách nhìn một lần là hồn vía như bị rút đi.
Trong số những khách lui tới, có một người họ Sòng, tên gọi Sòng Lão, vốn nhà giàu có, ruộng đất nhiều, trâu ngựa đủ, nhưng đã có vợ lớn tuổi, tính tình cay nghiệt. Tuy vậy, hễ thấy bóng dáng Kim Hoa, Sòng Lão liền ngây dại, mồm miệng ngọt ngào, lời lẽ ong bướm.
Ban đầu, Kim Hoa chối từ, giữ lễ, nhưng rồi cũng hiểu: lão Sòng tuy già song lắm của cải, biết chiều chuộng. Dần dà, lời qua tiếng lại, mắt đưa tình, chân đưa bước, cuối cùng cả hai rơi vào vòng lén lút vụng trộm. Mỗi khi đêm xuống, trăng chếch đầu hiên, bóng lão Sòng len lén bước vào, còn Kim Hoa khẽ khàng mở cửa. Trong căn buồng nhỏ, tiếng thoi chỉ ngừng, thay vào đó là tiếng thì thầm lả lơi.
Làng trên xóm dưới xì xào, song không ai dám nói thẳng. Ai cũng biết Kim Hoa góa bụa, thân phận tự do; còn lão Sòng lại có bạc vàng đỡ lưng. Sự tình ấy như ngọn lửa âm ỉ, càng giấu càng rực.
Lão Sòng say mê đến mức, chẳng những dốc tiền bạc cho Hoa, mà còn có ý định kết thân lâu dài. Lão thường bảo:
“Ta có đứa con trai tên Quý, tuổi vừa đôi mươi, tướng mạo khôi ngô, học hành cũng kha khá. Nếu có thể nên duyên cùng tiểu Liên, thì họ Phan và họ Sòng sẽ thành một nhà, chẳng phải vui vẻ song toàn sao?”
Kim Hoa nghe vậy, trong lòng nửa thuận nửa nghi. Nàng biết con gái mình như đóa hoa tươi, phú quý ắt nhiều nơi muốn cầu. Sòng Quý tuy con nhà giàu, nhưng là kẻ ưa hưởng lạc, chẳng chuyên tâm việc học, tính tình lại có chút khinh bạc. Hoa trong lòng nghĩ thầm: “Con ta đẹp như tiên, há có thể tùy tiện gả cho kẻ ỷ của mà buông thói phong lưu? Nhưng Sòng lão lại là chỗ dựa nay, nếu cự tuyệt quá sớm, e lão sinh lòng oán.”
Thế nên, mỗi khi lão Sòng đem chuyện hôn sự ra nói, Kim Hoa chỉ cười cười, né tránh:
“Chuyện con trẻ, còn phải tùy duyên, cưỡng cầu làm chi.”
Song trong lòng, Hoa cũng hiểu: con gái nàng, với nhan sắc ấy, chỉ một ngày thôi cũng đủ khiến mười kẻ si mê. Đường hôn nhân của Kim Liên, tất sẽ là mối dây thắt chặt bao cơ duyên, ảnh hưởng lớn đến tương lai cả mẹ lẫn con.
Ấy chính là:
Một đời xuân sắc chưa hề tàn,
Nửa đêm vụng trộm, phú ông si mê.
Mẹ con diễm lệ, phồn hoa chốn nhỏ,
Một bước duyên tình, dậy sóng Thanh Hà.


Hồi Thứ Tư
Tình vụng trộm, bóng mờ sau rèm
Một buổi chiều, gió thu lất phất, lá ngô đồng rơi rụng bên hiên. Trong ngõ vắng, bóng dáng Sòng lão thấp thoáng, khoác áo dài đen, tay ôm gói lụa quý. Đến cửa Kim gia, lão cười khà khà, gọi nhỏ:
“Người đẹp có nhà chăng? Ta đem tấm đoạn này, xin nàng khéo tay cắt hộ.”
Kim Hoa vốn đang một mình, nghe tiếng liền bước ra. Hôm ấy nàng mặc váy lụa bó sát, yếm hồng mỏng manh, thân thể phồn thực căng tràn, gương mặt ửng sắc đào. Vừa thấy Sòng lão, môi nàng đã thoáng nở nụ cười e ấp, mà trong mắt lại có tia sáng ấm áp lạ thường.
Hai người ngồi bên bàn, chén trà sóng sánh. Lời nói ban đầu còn giữ lễ, sau đã hóa thầm thì, tiếng cười nửa kín nửa hờ. Sòng lão không kìm nổi, đưa tay nắm lấy tay Hoa. Nàng run nhẹ, nhưng không rút về, chỉ khẽ nghiêng mặt. Ánh mắt gặp nhau, như lửa gặp gió, phút chốc bùng cháy.
Một thoáng, môi kề môi, hương trà hòa cùng hương phấn, hơi thở giao nhau gấp gáp. Rồi chẳng còn giữ kẽ, Sòng lão vòng tay ôm lấy thân hình ngồn ngộn, mềm mại kia, dìu nàng bước về phía buồng trong. Rèm cửa lay động, ánh chiều lọt qua khe cửa, chỉ còn thấp thoáng bóng người quấn quýt. Trong buồng, tiếng thở dồn, tiếng thì thầm vỡ vụn, tựa hồ gió bão cuốn trăng sao, sóng nước dậy bên ghềnh.
Chính lúc ấy, Kim Liên từ chợ trở về. Nàng khoác giỏ vải, váy xanh ôm dáng, bước chân nhẹ nhàng. Tới cửa, nghe văng vẳng trong nhà có tiếng động lạ, thoạt ngỡ mẹ đang thử vải cùng khách. Nhưng bước vào, chẳng thấy bóng ai ở gian ngoài, chỉ nghe tiếng thở gấp gáp vọng ra từ buồng trong.
Tim nàng khẽ đập, tò mò bước lại gần. Cửa buồng khép hờ, nàng đưa mắt nhìn qua khe. Thoáng chốc, đôi mắt long lanh kia mở to: bên trong, bóng dáng mẹ và lão Sòng kề sát, xiêm y xô lệch, thân thể quấn quýt, mái tóc rũ xuống gối, khung cảnh nóng bỏng mập mờ.
Kim Liên chết lặng một hồi, trong lòng dấy lên trăm mối: kinh ngạc, ngượng ngùng, lại xen cả chút tò mò khó nói thành lời. Nàng vội rụt người lại, lặng lẽ nép bên tường, để mặc cho trong buồng kia gió mưa vẫn cuộn trào.
Ấy chính là:
Màn trăng che nửa, tình vụng trộm chẳng giấu ai;
Gió thổi lay rèm, con gái thấy mà lòng xao động.


Còn nhìu nữa nha mấy tml. Hơn 400 chương
Càng về sau càng hay
Ủng hộ truyện bố st đi mấy tml
 
Top