Qua campu đánh polpol thời bình về lãnh phụ cấp 1 củ 1 tháng. Nhân quả ở đâu

  • Tạo bởi Tạo bởi silun3
  • Start date Start date
Địt mẹ nhiều ngườu thời khó khăn đi giúp tổ quốc lột da lủng máy lỗ xương giờ bị tật nguyền mà tháng phụ cấp có 1 củ con cái ko ai lo. Còn nhiều thằng đẻ ra đã có ng giúp kiếm tiền. Tao đéo tin luật nhân quả
Chứ mày muốn bn
 
+ nhân quả có thật mà đéo phải giống như bọn phật pháp sạo lol bịa ra
- Nguyên nhân dẫn đến kết quả , đi lính bị bắn liệt > đéo có khả năng làm việc > chế độ hưu cùi bắp > nghèo khổ . Đấy là nhân quả
- Tham ô tham nhũng > bản lĩnh chính trị lươn lẹo tốt > dây mạnh và vững > đéo bị khui > sống sung sướng an nhàn cả đời , con cháu du học tây , bú vang địt hoa hậu mấy đời đéo hết tiền , dí cặc quan tâm lũ dân đen khổ sở chu tréo chửi rủa trù ẻo mà đéo làm đc cc gì đến nó > đấy là nhân quả
- ném hòn đá nhỏ vào hồ nước > mặt hồ gợn sóng nhỏ , ném hòn đá tảng vào hồ nước > mặt hồ nổi sóng dữ : đó là nhân quả
- Còn cái địt mẹ chúng mày nhân quả theo như cái thằng lậm đạo phật ở trên toàn là bịa đặt thối hơn cứt , toàn kiếp trước kiếp sau , phước báu , duyên diếc bla bla trên trời dưới đất...... đéo ai kiểm chứng đc , thích bịa sao thì bịa , nghe thì rất triết lí thâm sâu nhưng ngẫm nghĩ kĩ thì chỉ có nói phét xàm lol và ngu ngục , đặc điểm chung của lũ cuồng tôn giáo
 
Sửa lần cuối:
Để t kể nốt 1 câu chuyện t mới khám phá. Mẹ t còn rất giấu giếm và ko muốn nói quá nhiều. Mẹ t chỉ tiết lộ 1 chút, xưa nghe từ ông ngoại kể: lúc ông còn nhỏ, thấy bố mình tư sản rất giàu, khi nhỏ còn thấy bố dùng máy bay để kiểm tra đất đai ruộng mẫu. Nghe rằng, thời đó chẳng mấy ai, phải là rất giàu mới dùng máy bay kiểm tra đồn điền. Đến tầm thiếu niên 12 13 14 ông ngoại t TRỐN NHÀ đi theo cách mạng, làm lính chiến trường kháng chiến chống pháp.


Sau này nhiều năm, nhận đc lá thư của họ hàng gửi từ quê lên việt bắc: "con ơi, hãy về ngay đi! Bố của con mất rồi. Tất cả tài sản đã bị mất hết rồi. Chúng ta chỉ còn 1 căn nhà của bố con để lại, mau thu xếp về quê để giải quyết chuyện gia đình dòng tộc".


Biết đc tin đó, ông t cũng tìm cách trốn về quê. Các anh em đều buồn khóc thê thảm vì gia sản của bố đã bị người ta cướp mất hết, bởi cách mạng ruộng đất, bởi người dân tự ý vào nhà mình mà sống rồi cướp ko chịu ra, ko thể đòi đc. Báo cho chính quyền thì họ im ỉm làm ngơ ko giải quyết.

Cuối cùng thì họ phải cố bán nốt căn nhà, rồi các ae, dòng họ, mọi ng đường ai nấy đi.


Ông t là đời thứ 3 gen việt - pháp. Có thể nói xưa từng có bà cố ở Bình định lấy 1 vị tư bản người pháp. Họ đã sinh ra 1 người con trai, có thể là cụ nội của mẹ t. Ông ngoại mẹ t là đời thứ 2 việt pháp, thuộc giới làm luật, cực nhiều quan hệ thượng tầng, cực giàu có, rất nhiều điền sản và bất động sản rải rác các tỉnh phía bắc, là đại tư bản, có lúc mua lại đất của người nông dân rồi lại bắt chính họ phải cày xới trên đất của họ mà lao động, bóc lột sức họ để nộp tô/lợi nhuận nuôi nhà mình. Mẹ t còn kể 1 cách mơ hồ rằng ông từng là người giàu nhất miền bắc (t đéo rõ và chắc lắm, chỉ biết vậy), khi ông mất bởi 1 cơn đột tử do lo sợ làn sóng cách mạng lan tới, rất nhiều người sang trọng thuộc giới thượng lưu của thời đại tới dự tang lễ. Em trai của ông, từng làm tỉnh trưởng của 1 tỉnh phía nam rực rỡ nào đó mà thằng đéo nào cũng biết và luôn ca tụng ngời ngời, sau đó, bị xích bằng những sợi xích to bằng cổ tay, họ hàng xưa nói, ông đã chết rục xác trong ngục. 1 số con cháu trong họ hàng đã kịp thời chạy sang đc nước ngoài như pháp sinh sống.


Quay trở lại đời ông ngoại t, là con của ông nội mẹ t - 1 đại tư bản. Do đã trốn đi lính theo cách mạng từ khi còn nhỏ, ông t đã mất sạch gốc tri thức của giới tư sản. Trở về từ chiến trường, ng ông hốc hác vì ghẻ lở hắc lào lang ben, đầu trọc lóc, ốm hom hen... Thời kỳ đó, chính qyền cách mạng ra event cổ vũ các cô gái hãy ưu tiên lấy các thương binh về làm ck. 1 người phụ nữ trẻ, mà sau này là bà ngoại t, đã hăng hái lựa chọn 1 trong những chàng trai đó. Bà t cũng là con của 1 địa chủ rất giàu có, đồn rằng khi còn sống nhà ông cũng rất hung hãn, trói ng ta vào cột mà đánh rất kinh, trong phim thời xưa có đánh chết người rồi vứt vào rừng cũng chả sao, tuy nhiên, sau khi ông mất, người a trai cả dường như đã tìm cách cuỗm hết gia sản, dọa dẫm, đánh đập em trai út và em gái, mà sau đó 2 đứa trẻ đã sợ hãi rồi tìm cách trốn nhà bỏ chạy. Người chị bé nhỏ phải đi làm ăn xin nuôi em ăn học, lớn lên tý thì làm cắt tóc, rồi làm đủ thứ, còn em trai thì tuổi thơ rất dặt dẹo cơ cực, sau này 12 tuổi đầu, hàng đêm 1h đêm phải đi bộ gánh vôi 60 cân đi 60km cả đi lẫn về, ngày ngủ đc 2 tiếng, mới đủ tiền mà ăn học trường premier, gánh ko nhiều vôi thì ko đủ tiền học, rồi gánh chó vào đồn địch đem bán... giờ ông ấy tầm 90 tuổi vẫn còn sống, nhưng tính cách rất keo kiệt bủn xỉn, đặt tiền lên trên hết, coi tiền như tính mạng, bởi thói quen của quá khứ, nói tiếng pháp rất giỏi.

Bà ngoại t cũng mất gốc tri thức địa chủ tư sản. Sau này lấy nhau, 2 vk ck sống trong nghèo khó khổ cực, nuôi 5 đứa con, thân vợ thì như đày đọa, làm tất bật từ ngày tới đêm tìm mọi cách nuôi sống gia đình. Tính cách họ cũng ko hợp nhau lắm. Về sau, bà ngoại cay nghiến khá hối hận vì quyết định bồng bột khi trẻ lại lấy ông ngoại. Còn ông ngoại cũng đổ lỗi, cho rằng quá sai lầm vì đã lấy ng ko cùng tầng thứ tri thức,địa vị xh, ko hiểu đc mình. Có lẽ họ còn ko muốn nhìn mặt nhau. Sau này bà cũng mất sớm.

Còn phần ông ngoại, kể từ khi thấm thía nỗi đau nhà tan cửa nát, từ chiến trường hy sinh tính mạng trở về quê hương, ko những chẳng đc đền đáp j, mà còn bị mất hết gia sản, rồi sau này bị chính "đồng bào" cắn. Chạy nạn từ nam định về thanh hóa sinh sống , làm thế nào để tồn tại trên mảnh đất khô cằn, bom đạn giải xuống liên miên, chết lúc nào ko hay? Có những gia đình đang quây quần ngồi ăn cơm với nhau, đùng 1 cái, bom ập xuống đầu, hết tất cả! Những bộ lòng, nội tạng của người bay treo lơ lửng trên cành cây. Người ta nghiến răng thù hận sự tàn bạo của lũ mỹ trắng.
May mắn trong gia đình có mẹ t là người rất chăm chỉ, luôn sẵn sàng giúp đỡ bố mẹ làm việc, lao động, đi bộ hàng cây số vào rừng đốn củi mặc cho hổ cọp beo bom đạn máy bay rình rập tính mạng từng khắc, trồng khoai trồng sắn, nuôi nấng các e, nên bố mẹ cũng đc nhờ. Cả gia đình này đã sống với ký ức rất cơ cực, thiếu đói, chia từng miếng canh miếng cháo, bố mẹ lắm lúc nhịn đói để nhường phần cho các con ăn, 1 quả trứng chia phần ra cho 4 5 người ăn, giành giật. Ông ngoại sau này hối hận lắm, cũng giận, bất bình! nhưng biết làm j đây? chuyện lỡ thì đã lỡ rồi. Dù j cũng là dòng máu tuổi trẻ oanh liệt 1 thời muốn đóng góp những điều tốt đẹp cho xã hội, dù cho nó chẳng liên quan tới bản thân, giống mấy gã bảo bình dị hợm. Nếu có 1 điều ước, t nghĩ ông sẽ muốn làm lại điều j đó? Cái thời mà ông ngoại muốn rời thanh hóa đưa gia đình về quảng ninh sinh sống nhờ mối quan hệ của thằng em trai vợ quý hóa, thì thằng công an khu vực thanh hóa đó, cậy thế cậy quyền, nó đéo cho phép ông đc bán đất nhà ông lấy tiền, nó bảo đó là đất của chúng tôi cho nhà ông mượn, khi ông đi thì chúng tôi phải lấy lại. Mặc dù ông ngoại t cũng từng làm công an đó, rồi thấy nghề bạc phúc quá nên bỏ ko làm nữa, thì bọn nó- những phường hậu thế có nể nang ai? Thôi thì đành tặc lưỡi, lần thứ 2 tha phương cầu thực ra đi với bàn tay trắng. Cả 1 đời sống trong khổ cực, ra đi nhắm mắt cũng khổ cực, con cháu bất hiếu, may còn có mình đứa con gái trưởng biết thương mình, sống cùng thằng con trai thứ 4 độc tài với vợ của nó giam hãm chà đạp cấm đoán quát nạt mình đủ thứ, cái j gọi là lòng tự tôn của người già? Đến lúc giãy giụa trên giường bệnh viện với ống thở, người ta thương ông quá, mới bảo mẹ t, bàn bạc nhau mà âm thầm họ rút ống thở ra, ko để thằng con thứ 4 biết, cho ông đc ra đi thanh thản.
 
Lại nói về phần mẹ t, kim ngưu chăm chỉ làm việc từ nhỏ, làm ko biết mệt, bất chấp ngày đêm để nuôi gia đình 1 chồng 2 con trai, bố, nuôi các e, làm mọi nghề, giáo viên, rang lạc, nuôi lợn gà đem bán, mua chịu thuốc ngày ngày đạp xe mấy chục cây số từ hạ long lên cẩm phả rồi lại quay về kiếm mấy đồng bạc lẻ, làm thuyết viên bảo tàng quảng ninh, chụp ảnh rông ngoài bãi biển kiếm chút tiền và đôi khi sẽ gặp tây da trắng mắt xanh, mở cửa hàng ăn ngon nức tiếng trong khu vực, dần xây lên đc cái nhà, ăn nói chống nạnh khệnh khạng thuê nhờ mấy chú xã hội đen đêm lái xe đổ cát, cứ đổ đất xuống biển mà san lấp, rồi kệ mẹ nó trôi hết bao nhiêu cát ra biển thì trôi thôi, cuối cùng cũng có cái nền đất chắc chắn mà xây lên đc căn nhà. Cho đến 1 cái năm 1989, bất động sản đc đà lên giá rất hăng, ng ng lao nhao mua. Ngta cũng khuyên mẹ t bán nhà nhanh đi kẻo muộn, mẹ t cũng nghe mà bán, rồi sau này còn tiếc và giận họ xui đểu vì cho rằng bán muộn hơn tý nữa chứ giá sau đó còn tăng hơn nhiều, mặc dù ai biết đỉnh sẽ kết thúc vào lúc nào. Mẹ t giàu lên từ đây, bắt đầu có rất nhiều tiền mua thêm nhà đất, sau này thành bà chủ bđs giàu nức tiếng khắp vùng bãi cháy, ai cũng nghe danh, dân than cũng biết tới danh tiếng. Mẹ t còn ko hiểu tại sao mình giàu, cho đến mấy chục năm sau t mới khám phá ra 1 sự thật thú vị:


Năm 1990, khắp nơi người dân nghèo khổ rên xiết bên ngoài, có lẽ giống như thời điểm hiện tại và 2024 sắp tới, mẹ t thì ko hề biết điều j vì suốt ngày chỉ ở trong nhà ăn chơi hưởng thụ, lên đồng, tiền quá nhiều rồi đâu biết j đâu. Cái j dễ đến thì cũng dễ đi thôi. Do thiếu tư duy tư sản, lại coi nhẹ vật chất, đặt chính trị-quyền lực lên trên tiền bạc,đầu tư , về sau mẹ t nướng hết tiền vào con đường sự nghiệp khác, rồi bị người xấu tổng biên tập 1 tờ báo lừa tiền đầu tư. Tay trắng lại hoàn tay trắng, của thiên trả địa.
Duy nhất còn căn nhà ở giữa trung tâm thành phố ko đứa nào động và cướp đc, đều từ tiền sạch làm ăn chân chính hồi làm biên tập viên, phóng viên lên hình suốt ngày trên đài truyền hình mà ra, sáng tối chắc dân hồi đó quen mặt luôn, hơn nữa cũng thích làm từ thiện vì tính cách cũ ở thiên giới.

Cố gắng đừng vì đồng tiền mà bất chấp luật pháp, đạo đức để kiếm. Đừng nghĩ kiếm tiền bẩn là hay, là nhanh giàu. Của thiên trả địa, ko những cuối cùng chẳng đc j mà còn tổn âm đức, rước họa vào thân vào con cháu. Đừng buôn bán thịt sống (sát sinh giết hại), đừng bán thịt chín (nghề nấu ăn, mở nhà hàng), đừng buôn rượu bia ma túy, đừng mở bar sàn bay lắc (vì tiềm ẩn ma túy, mại dâm, tệ nạn xh, có ngày bar sàn cũng cháy rụi, hoặc gia đình tan nát, vk ck ngoại tình, con cái dâm loạn hút chích hư hỏng), đừng buôn người,dẫn gái mại dâm..

Đừng làm những việc ảnh hưởng xấu tới đối tượng khác và xã hội.
Hãy làm nghề Chánh Mạng.
Tiền bất chính sẽ mất theo 7 cách:
Lửa, nước, bệnh tật, tai nạn, trộm cướp, con cháu phá gia chi tử, quan quân tịch thu (đã thế còn có khi bị ngồi tù).
 

Có thể bạn quan tâm

Top