Chuc Thai Van
Pần cùng đạo tặc
Nhắc cái vụ ăn cơm là ăn cho sạch chén làm tao nhớ hồi nhỏ ba má và ông bà tao luôn nói, mỗi hột cơm là 100 con dòi, con ăn cơm mà không ăn sạch là sau này phải xuống địa ngục ăn dòi. Ba tao còn nói để làm ra một hột cơm cho con ăn, nông dân người ta cực khổ, con ăn mà bỏ như vậy là tội lắm! Nên từ đó tới giờ tao luôn có thói quen ăn cái gì là ăn sạch sẽ và tao cũng không thích ai ăn, hoặc uống mà còn chừa lại chút chút.Nhà mày y nhà tao. Ăn cấm nói khi nhai, cấm nhai nhóp nhép, đang nhai mà nhét thêm đồ ăn vào là nhắc ngay, nhắc đến khi nào nhớ thì thôi, không gõ đũa vô chén, không lấy đũa khuấy tô canh, không cắm dựng đứng đũa vô chén cơm, không lấy đũa quẹt vô mỏ, ăn cơm xong là vét cho sạch chén không chừa hạt nào, ăn xong bưng chén rời đi, không gác đũa lên chén chỉa thẳng về người đối diện, rung đùi lắc chân là ký cho xụi. Lớn lên đi ăn ở ngoài, tự nhiên mày được người khác trọng ngay.
Chứ đéo nào dạy con đếm từng giọt nước mắm mà chân ngồi rung lắc ầm ầm.
Dẫu biết tập tục mỗi nơi khác nhau nhưng tao thấy chuyện ăn mà cố tình chừa lại để tỏ vẻ lịch sự nó vừa uổng đồ ăn vừa có thể làm chủ nhà nhiều vùng miền họ hiểu làm là đồ ăn họ làm không ngon nên mình mới không ăn hết. Tới giờ dạy con và lập gia đình tao cũng ra nguyên tắc là phải ăn sạch sành sanh. Nếu đi nhà hàng ăn không hết thì cứ kêu bỏ hộp mang về. Trừ trường hợp không mang về được thì thôi, hoặc ăn không nổi một lần thì cất lại (nếu được) rồi hồi nữa ăn tiếp.
Tao cũng không thích việc vừa ăn vừa nói chuyện vì giống mày nói đó, vừa ăn vừa nói có thể làm văng nước miếng, văng đồ ăn ra ngoài nó không sạch sẽ. Chưa kể vừa ăn vừa nói khiến não phải làm 2 việc cùng lúc (nhai và nói) nên có thể bị ảnh hưởng hệ tiêu hóa và cả cơ nhai (dễ bị cắn vô lưỡi, vô miệng khi vừa nhai vừa nói chuyện). Cộng thêm hình ảnh một người mở miệng nói chuyện trong khi đồ ăn cả đống trong miệng nó cũng ko đẹp đẽ gì. Và đối với những đứa ăn chậm rùa bò như tao thì việc vừa ăn vừa nói chuyện là một cực hình vì sẽ làm tao mất thêm thời gian để ăn hết và tao sẽ bị áp lực khi để mọi người ăn chung phải chờ mình quá lâu.
Không biết mày thấy sao chớ tao còn kỵ nhứt ai ăn mà cái miệng thồn một đống, làm cho một cục chà bá bên má rồi nhai chóp chép, chóp chép. Nhìn đúng ám ảnh cuộc đời!
Hồi xưa ông nội tao khó lắm, ăn cơm rồi sinh hoạt trong gia đình, đi đứng, nói năng, ngủ nghỉ sao là ông tao nghiêm dạy hết nhưng là dạy đúng lúc đúng chỗ chớ ko phải vô ngồi bàn rồi lèm bèm như cái thằng trong clip. Tao còn nhớ lúc tao còn nhỏ, có lần tao làm rớt con búp bê cái tao khom lưng xuống lụm con búp bê lên, ông tao lúc đó qua chơi thấy vậy chỉ nói, con là con gái, con cúi người như vậy nó không có hay, lỡ mà mặc áo đầm là người ta thấy hết thì sao. Xong ông tao thị phạm cho tao cách lụm đồ sao cho nó nết na, đúng mực. Chỉ vậy thôi mà nhiều cái tao nhớ tao bây giờ.
Bởi nói ít nó hay, nói nhiều dễ thành nói dai, nói dở!
 
				 
 
		 
 
		 
 
		 
	
 
 
		 
	 
 
		 
	 
 
		 
 
		 
	 
 
		 
	 
 
		 
 
		 
 
		 
 
		 
 
		 
 
		 
 
		 
 
		 
 
		 
 
		