Ai đó nói rằng, để đàn ông giữ tiền trong nhà thì đừng mong khấm khá. Với tư cách là một người phụ nữ không giữ “tay hòm chìa khóa”, tôi sẽ phản đối quan điểm đó đầu tiên.
Thực ra xưa nay, chúng ta vẫn quen với việc “đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”. Hay mới đây, tôi đọc được bài "Chồng không nộp 100% tiền cho vợ, đừng mong gia đình khấm khá".Theo đó, chúng ta cho rằng, đàn ông chỉ cần kiếm tiền mang về nhà. Còn việc dùng số tiền đó thế nào, trang trải cuộc sống, chăm lo gia đình ra sao là việc của các bà vợ.
Tôi thừa nhận, phụ nữ giữ tiền giỏi hơn đàn ông. Bởi đàn ông bản tính phóng khoáng, các mối quan hệ xã hội nhiều. Họ cũng không hay đong đo, tính toán tỉ mỉ, vụn vặt. Tiền nằm trong tay họ đôi khi chi tiêu mà không tính toán gì, không cần biết có cần thiết hay không.
Nhưng như vậy không có nghĩa là tất cả đàn ông không giỏi giữ tiền hay quản lý tiền bạc. Lấy gia đình tôi là một ví dụ.
Chồng và tôi cưới nhau đã 14 năm qua. Trong suốt 14 năm đó, có 13 năm chồng tôi là người quản lý tài chính trong nhà.
Thực ra hồi mới cưới, anh đã chủ động giao vai trò “tay hòm chìa khóa” cho tôi. Mỗi tháng nhận lương, anh chỉ giữ lại một phần nhỏ, còn lại đưa hết cho tôi giữ.
Dù chồng hay vợ giữ tiền cũng cần phải có kế hoạch, minh bạch (Ảnh minh họa: iStock).
Thời điểm đó, lương anh 15 triệu đồng, lương tôi 8 triệu đồng. So với mặt bằng chung cũng là không tệ. Thế nhưng sau một năm sống chung, khi chồng tôi hỏi: “Năm nay, mình tiết kiệm được bao nhiêu thế em?” thì tôi chưng hửng, nào đâu tiết kiệm được đồng nào.
Mỗi tháng, tôi phải chi bao nhiêu khoản: Tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền ăn uống, sinh hoạt hàng ngày, tiền khám thai, tiền “thuế làm người” như ma chay, hiếu hỷ. Có tháng phát sinh nhiều khoản, tôi còn phải “vay nóng” đồng nghiệp một ít chờ đến kỳ lương, làm gì có tiền mà tiết kiệm.
Chồng tôi nghe xong, ngồi im một lúc rồi nói: “Em tính xem, lương vợ chồng mình không cao nhưng cũng không quá thấp. Sắp tới, mình còn có con, sẽ tốn kém hơn nhiều.
Trước đây, mỗi tháng anh gửi cho bố mẹ 3 triệu đồng, dành dụm 5 triệu đồng, số còn lại để chi tiêu. Mỗi năm, tính cả thưởng, anh cũng để dành được gần 100 triệu đồng. Mấy năm đi làm, anh đã mua được một mảnh đất ở quê để đầu tư.
Bây giờ, lương anh vẫn thế. Cứ cho là thu nhập của em đủ lo cho em đi. Vậy mà cả năm không dư được đồng nào.
Vậy sau này có con, lấy gì nuôi con? Rồi bao giờ mình mua được đất, được nhà hay suốt đời đi ở trọ? Chuyện này, vợ chồng mình nên tính toán lại xem sao nhé".
Tôi nghe chồng nói, càng nghe càng nóng mặt, nhận ra đúng là mình đã chi tiêu không hề có kế hoạch. Mua sắm tùy hứng, có thứ không cần thiết nhưng thích thì mua rồi không dùng tới. Đi siêu thị, thấy đồ rẻ cũng ham, dù mình không có nhu cầu. Từ những việc nhỏ như thế, cộng lại cũng thành một khoản tiền lớn.
Tôi bảo chồng: “Hay từ nay anh giữ tiền đi. Nếu cứ để em giữ tiền, có khi suốt đời mình đi ở trọ mất”.
Từ đó, tôi không giữ tiền lương của chồng nữa. Hàng tháng, thu nhập của tôi sẽ dành để trang trải sinh hoạt trong nhà. Tháng nào không đủ, chồng tôi sẽ đưa thêm. Ốm đau đi viện hoặc mua sắm gì cần khoản tiền lớn từ vài triệu đồng trở lên, chồng tôi sẽ chi. Còn phần lớn, anh sẽ để tiết kiệm.
Dù tôi không hỏi, thỉnh thoảng chồng sẽ bảo tôi ngồi lại, thông báo cho tôi biết năm vừa rồi nhà mình tiết kiệm được bao nhiêu, dự định mua gì hay đầu tư vào đâu để sinh lời...
Nhờ sự cân đo và tính toán của chồng, sau 14 năm, chúng tôi đã có nhà để ở, có ô tô để đi, có đầu tư chỗ nọ, chỗ kia dù không lớn.
Vậy nên tôi nghĩ, trong nhà, ai giữ tiền không quan trọng. Ai làm việc gì tốt hơn thì nên giữ trọng trách việc đó.
Người giữ tiền nên là người biết lập kế hoạch, theo dõi chi tiêu hợp lý, không bốc đồng. Đó là người có tư duy tiết kiệm và đầu tư, biết theo dõi và kiểm soát dòng tiền.
Dù là ai giữ tiền thì cũng cần minh bạch, không bí mật hay giấu giếm. Cả hai vợ chồng đều phải biết rõ tài khoản tiết kiệm có bao nhiêu, kế hoạch chi tiêu, tiết kiệm, đầu tư thế nào...
Tiện nhất là phân chia ra mỗi người một nhiệm vụ. Ví dụ vợ quản lý chi tiêu hàng ngày, chồng quản lý tiết kiệm và những khoản lớn hơn như đầu tư làm ăn.
Vợ chồng tôi đã duy trì cách quản lý chi tiêu như thế hơn 10 năm nay và thấy rất ổn. Dù ai giữ tiền, mục đích cuối cùng vẫn là để cùng nhau vun vén, xây dựng kinh tế gia đình phát triển một cách bền vững.
Hôn nhân cần tình yêu. Nhưng để duy trì hôn nhân hạnh phúc thì cần tài chính vững vàng. Nếu vợ chồng không tin tưởng lẫn nhau, không minh bạch tài chính thì gia đình cũng khó vui vẻ, hạnh phúc.