[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[08]
Năm 2023, tui kẹt ở Quảng Đông đã tròn bảy năm.
Tiếng Tàu giờ nói rành như dân bản xứ, trong xưởng cũng leo lên tới quản lý.
Nghe oách vậy chớ thiệt ra, tiền có nhỉnh hơn xíu,
nhưng cái cảm giác “dễ thở” vẫn xa xỉ y như cũ.
Dây chuyền vẫn căng, cắt giảm, đổi ca liên tục.
So với đồng lương thì giá nhà đúng kiểu nghẹt thở như bị bóp cổ.
Mỗi sáng vô xưởng, nhìn mặt anh em đầy lo lắng,
tui cũng thấy nặng lòng – mà lo lắng, nó lây nhanh lắm.
Ở nhà thì đỡ hơn: con em ra trường, có việc ổn; má thì khoẻ dần, tiền thuốc giảm.
Tui mới dám thở, mới nghĩ coi sau này sống sao cho ra người.
Dạo này cái ý định về lại Việt Nam ngày càng rõ.
Nhớ mùi đường quê, nhớ tiếng rao buổi sáng, nhớ hơi thở Sài Gòn —
và quan trọng nhất, không còn cảnh bị guồng máy đô thị ở Tàu nghiền nát mỗi ngày.
C vẫn ở bên tui.
C là kiểu đàn bà mềm, tỉnh, biết điều, nói chuyện nhẹ nhàng mà sâu.
Dù tui có mệt, có bực, nhỏ vẫn hiểu, vẫn chịu khó nghe.
Tụi tui hợp nhau, từ đầu óc tới chuyện “riêng tư”.
Lần đầu tiên trong đời, tui thấy có người phụ nữ ngoài gia đình
mà nói chuyện được, chia sẻ được, thương mà không thấy mệt.
So với mấy người cũ – A hay B – thì đúng là hai thế giới.
Mấy người đó tính toán từng đồng từng cắc,
còn C, êm như tách trà nóng, ấm mà không gắt.
Tui nói thiệt, nhỏ như ánh đèn — rọi vô mấy góc tối nhất trong đầu tui,
cho tui biết là cuộc đời không nhất thiết phải sống kiểu bị bóp cổ.
Nhưng nói gì thì nói,
ở vị trí quản lý rồi, tui mới thấy mấy ông “trên” sống kiểu khác hẳn.
Ông chủ và nhóm bạn ổng, tối nào cũng bar, rượu tây, gái đẹp, xe sang, tiệc tùng xả láng.
Thỉnh thoảng kéo tui đi theo “cho có mặt”.
Tui ngồi đó, nhìn mấy ổng nâng ly, nói chuyện tiền tỷ,
mà trong bụng chỉ biết thở dài:
Cùng đất nước này, mà giá trị con người khác nhau dữ vậy sao?
Một bên là công nhân quần quật tới kiệt sức,
một bên là giới tiền bạc phung phí, nói chuyện như đang sống hành tinh khác.
Ở đó, tiền và quyền là luật duy nhất.
Còn tụi tui, chỉ là “trâu bò mặc vest”, sống cầm hơi qua ngày.
Những tháng cuối ở xưởng, tui vừa cày, vừa dạy lính mới, vừa tính toán chi tiêu.
Muốn về nước mà không để nhà thiếu thốn.
C hay dắt tui đi dạo, nói chuyện quê, nói chuyện sau này.
Nhỏ hiểu, và cái hiểu đó giúp tui sống nổi qua những ngày nặng nề nhất.
Dĩ nhiên, tụi tui cũng cãi nhau,
nhưng sau đó biết ngồi xuống, nói lại, hiểu nhau hơn.
Chuyện này, hồi với A chưa từng có.
Ngày xưa mà cãi, tui toàn phải xuống nước xin lỗi, cho yên.
Có lần lướt clip, nghe câu nói mà thấy đúng phết:
“Cặp đôi mà giải quyết được vấn đề rồi mới làm hoà – là tiến bộ.
Còn làm hoà mà không giải quyết gì hết – là lặp lại bi kịch.”
Nghe nhẹ mà thấm sâu.
2023 – đúng là năm bản lề.
Tui từng tưởng leo được lên trung tầng là đổi đời.
Ai dè,
ở cái xứ này, trâu dù đội nón giám đốc vẫn là trâu.
Khác chăng là cái chuồng sạch hơn chút,
nhưng vẫn phải kéo cày, vẫn bị roi giục từng ngày.