Live [Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá(Đã update 08)

tao mà tỉ phú nhiều tiền tao sẽ mua 1 cái trang viên ở Hàng Châu tao ở, khí hậu môi trường đẹp vl, hồ tây HN như con cặc, tây hồ Hàng Châu đúng là đẹp mềnh màng.
Hangzhou t cũng có ghé rồi, méo thấy ngon như m nói. T thấy SG nắng nóng mà vibe lại phê, thời tiết thế là okela rồi.
 

[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[02]​


Thật ra ban đầu chỉ tính viết chơi cho vui, viết cho anh em coi, mà chủ yếu cũng là để tự mình đọc lại thôi. Ai dè đăng lên xong mọi người phản ứng dữ quá, nhiều người còn nhắn hỏi tiếp theo thế nào rồi. Thôi thì mình cũng ráng lấy can đảm viết tiếp.

Mình nghĩ chắc viết theo dòng thời gian, mỗi năm xảy ra chuyện gì thì kể lại. Văn thì không hay, thời gian cũng lâu rồi, mấy chuyện không quá ấn tượng thì quên hết, nhớ gì kể đó, ai thích thì đọc, ai không thích thì lướt qua.

Hôm nay kể lại năm 2017.

Năm đó mình đã qua Quảng Đông đi làm công được một năm. Tiếng Hoa so với lúc mới qua thì khá hơn nhiều rồi, ít ra nói chuyện với anh em công xưởng cũng tạm, đọc được chút thông báo. Cuộc sống trong xưởng thì vẫn nhàm chán, nhưng mình dần quen nhịp, tay chai cứng thêm, lòng cũng cứng rắn hơn.

Có một chuyện ảnh hưởng lớn đến mình: vì muốn học tiếng Hoa, theo lời giới thiệu của thằng bạn, mình bắt đầu đọc sách. Lúc đầu đọc tiểu thuyết, nhớ rõ cuốn đầu tiên là Chu Tiên, truyện tiên hiệp Trung Quốc. Truyện hay lắm, mô tả nhân tính, tình tiết, khắc họa nhân vật đều hấp dẫn.

Lúc mới đọc thì cực lắm, mỗi câu đều phải xài phần mềm dịch. Hồi đó phần mềm cũng cùi, dịch ra nhiều khi chả hiểu gì, phải tự tra từ điển. Một đêm đọc được chừng vài trang là cùng. Sau quen dần, đọc nhanh hơn, bị cuốn vào tình tiết, lúc đó đọc không còn vì muốn học tiếng Hoa nữa, mà thật sự vì ghiền truyện nên mới học.

Sau này đọc thêm nhiều sách nữa, đặc biệt thích Camus của Pháp với Haruki Murakami của Nhật. Camus thì triết lý, có phần xa cách với đời thường; còn Murakami thì mô tả tâm lý, kể cả chuyện tình dục cũng rất tinh tế. Nhờ quá trình đọc đó mà tiếng Hoa mình lên nhanh lắm, tới giờ vẫn giữ thói quen đọc tiểu thuyết tiếng Hoa.

Cùng năm đó, em gái mình đậu trường cấp ba trọng điểm, cả nhà mừng húm. Nghe ba mẹ khoe kết quả học của nó qua điện thoại, mình vừa tự hào vừa xót xa. Tương lai của nó sáng sủa, nhưng gánh nặng trên vai mình càng nặng hơn. Tiền học phí, sinh hoạt, thuốc men của mẹ – tất cả đều do mình lo.

Một buổi tối, đi ăn đêm với anh em công xưởng, mình gặp người sau này thành “khắc tinh” của mình – tạm gọi là A. Cô ấy là gái sống ở con phố gần xưởng, cũng là đồng hương của thằng bạn trong xưởng nên nó rủ ra ăn chung. A da trắng, ánh mắt sáng, nhưng toát ra chút thực dụng. Cô hỏi mình: “Anh ở đâu? Ăn uống có ổn không?” Mình lúng túng trả lời, cô chỉ cười rồi đưa tay chỉnh lại cái thẻ công nhân cũ nát của mình. Thế là nói chuyện bắt đầu từ đó.

Trong môi trường công nhân Trung Quốc, đàn ông cạnh tranh khốc liệt, còn phụ nữ thì lựa chọn nhiều, giống như cái chợ. Lúc đó mình thấy rõ cái gọi là “kinh tế chó liếm” – mấy thằng đàn ông tốn tiền, tặng quà, chiều chuộng chỉ để lấy lòng con gái. Thêm cái “kinh tế nhạc mẫu” – nhà gái xét đủ thứ: nhà, xe, sính lễ, tất cả đều quy ra tiền. Trong bối cảnh như vậy, tính thực tế và độc lập của A vừa làm mình nể, vừa làm mình áp lực.

Thực tế, lương công nhân Việt Nam như mình thấp hơn công nhân Trung Quốc nhiều. Cùng một công việc, họ nhận 5000 tệ, mình chỉ 3000. Nghĩ cũng ức, nhưng biết làm gì.

Mùa đông, mình tốn 1000 tệ rủ A đi Thâm Quyến chơi. Ban ngày ngắm cảnh, mua sắm, tối thuê một phòng ở chung. Nhưng là trai tân, mình chẳng dám động vào, chỉ quay lưng giả bộ ngủ, cả đêm thao thức. Gần sáng mới chợp mắt được chút. Sáng dậy mắt đỏ hoe, A còn chọc mình “nhát quá trời”.

Về rồi, mình mới thấy tiếc. Lương tháng 3000, dù có bao ăn ở nhưng mỗi tháng mình gửi về nhà 2000. May nhờ có thưởng Tết, ông chủ cho mình 1000 vì mình làm siêng và chất lượng sản phẩm tốt, không thì tháng đó đúng là trắng tay.

Sau chuyến đó, quan hệ hai đứa dần nâng lên thành yêu đương. Nhưng ở với A, gần như mình lúc nào cũng cho nhiều hơn: dỗ cô ấy vui, đi ăn, đi chơi đều mình lo. Chuyện tình cảm cũng cố gắng hết sức, nhưng có lúc yếu kém, A lộ vẻ khó chịu. Mình hiểu đó không phải ác ý, mà vì cô quen với việc đòi hỏi cao. Nghĩ kỹ thì cô còn trẻ, không cần phí thời gian với mình – vừa làm mình tự ti, vừa thấy áy náy.

Mình hay nghĩ: nếu ở Sài Gòn, chắc không gặp cô gái tính toán như vậy, ở đó con người thẳng thắn, chân thành hơn. Nhưng lúc đó mình thật sự yêu A.

Cuộc sống trong xưởng vẫn tẻ nhạt, nhưng có A thì coi như chút ánh sáng trong thế giới xám. Đêm nào nằm trên giường, mình cũng nhớ lời A nói, rồi lén học thêm tiếng Hoa để diễn đạt cảm xúc, mong cô hiểu và chấp nhận. Nhưng mình cũng biết, trong mối quan hệ này, mình cho nhiều hơn nhận, và hiện thực lúc nào cũng nhắc nhở rằng đời không phải cổ tích.

Năm đó, mình vừa làm việc quần quật, vừa gửi tiền cho em gái học, vừa lo cho A. Mỗi tháng mình chỉ chừa lại 1000 tệ cho bản thân, mà 999 tệ thì tiêu cho A rồi. Mình yêu cô ấy thật lòng. Nhưng cuộc sống giống như sợi dây bị kéo căng, cái nào cũng căng hết mức
 

[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[02]​


Thật ra ban đầu chỉ tính viết chơi cho vui, viết cho anh em coi, mà chủ yếu cũng là để tự mình đọc lại thôi. Ai dè đăng lên xong mọi người phản ứng dữ quá, nhiều người còn nhắn hỏi tiếp theo thế nào rồi. Thôi thì mình cũng ráng lấy can đảm viết tiếp.

Mình nghĩ chắc viết theo dòng thời gian, mỗi năm xảy ra chuyện gì thì kể lại. Văn thì không hay, thời gian cũng lâu rồi, mấy chuyện không quá ấn tượng thì quên hết, nhớ gì kể đó, ai thích thì đọc, ai không thích thì lướt qua.

Hôm nay kể lại năm 2017.

Năm đó mình đã qua Quảng Đông đi làm công được một năm. Tiếng Hoa so với lúc mới qua thì khá hơn nhiều rồi, ít ra nói chuyện với anh em công xưởng cũng tạm, đọc được chút thông báo. Cuộc sống trong xưởng thì vẫn nhàm chán, nhưng mình dần quen nhịp, tay chai cứng thêm, lòng cũng cứng rắn hơn.

Có một chuyện ảnh hưởng lớn đến mình: vì muốn học tiếng Hoa, theo lời giới thiệu của thằng bạn, mình bắt đầu đọc sách. Lúc đầu đọc tiểu thuyết, nhớ rõ cuốn đầu tiên là Chu Tiên, truyện tiên hiệp Trung Quốc. Truyện hay lắm, mô tả nhân tính, tình tiết, khắc họa nhân vật đều hấp dẫn.

Lúc mới đọc thì cực lắm, mỗi câu đều phải xài phần mềm dịch. Hồi đó phần mềm cũng cùi, dịch ra nhiều khi chả hiểu gì, phải tự tra từ điển. Một đêm đọc được chừng vài trang là cùng. Sau quen dần, đọc nhanh hơn, bị cuốn vào tình tiết, lúc đó đọc không còn vì muốn học tiếng Hoa nữa, mà thật sự vì ghiền truyện nên mới học.

Sau này đọc thêm nhiều sách nữa, đặc biệt thích Camus của Pháp với Haruki Murakami của Nhật. Camus thì triết lý, có phần xa cách với đời thường; còn Murakami thì mô tả tâm lý, kể cả chuyện tình dục cũng rất tinh tế. Nhờ quá trình đọc đó mà tiếng Hoa mình lên nhanh lắm, tới giờ vẫn giữ thói quen đọc tiểu thuyết tiếng Hoa.

Cùng năm đó, em gái mình đậu trường cấp ba trọng điểm, cả nhà mừng húm. Nghe ba mẹ khoe kết quả học của nó qua điện thoại, mình vừa tự hào vừa xót xa. Tương lai của nó sáng sủa, nhưng gánh nặng trên vai mình càng nặng hơn. Tiền học phí, sinh hoạt, thuốc men của mẹ – tất cả đều do mình lo.

Một buổi tối, đi ăn đêm với anh em công xưởng, mình gặp người sau này thành “khắc tinh” của mình – tạm gọi là A. Cô ấy là gái sống ở con phố gần xưởng, cũng là đồng hương của thằng bạn trong xưởng nên nó rủ ra ăn chung. A da trắng, ánh mắt sáng, nhưng toát ra chút thực dụng. Cô hỏi mình: “Anh ở đâu? Ăn uống có ổn không?” Mình lúng túng trả lời, cô chỉ cười rồi đưa tay chỉnh lại cái thẻ công nhân cũ nát của mình. Thế là nói chuyện bắt đầu từ đó.

Trong môi trường công nhân Trung Quốc, đàn ông cạnh tranh khốc liệt, còn phụ nữ thì lựa chọn nhiều, giống như cái chợ. Lúc đó mình thấy rõ cái gọi là “kinh tế chó liếm” – mấy thằng đàn ông tốn tiền, tặng quà, chiều chuộng chỉ để lấy lòng con gái. Thêm cái “kinh tế nhạc mẫu” – nhà gái xét đủ thứ: nhà, xe, sính lễ, tất cả đều quy ra tiền. Trong bối cảnh như vậy, tính thực tế và độc lập của A vừa làm mình nể, vừa làm mình áp lực.

Thực tế, lương công nhân Việt Nam như mình thấp hơn công nhân Trung Quốc nhiều. Cùng một công việc, họ nhận 5000 tệ, mình chỉ 3000. Nghĩ cũng ức, nhưng biết làm gì.

Mùa đông, mình tốn 1000 tệ rủ A đi Thâm Quyến chơi. Ban ngày ngắm cảnh, mua sắm, tối thuê một phòng ở chung. Nhưng là trai tân, mình chẳng dám động vào, chỉ quay lưng giả bộ ngủ, cả đêm thao thức. Gần sáng mới chợp mắt được chút. Sáng dậy mắt đỏ hoe, A còn chọc mình “nhát quá trời”.

Về rồi, mình mới thấy tiếc. Lương tháng 3000, dù có bao ăn ở nhưng mỗi tháng mình gửi về nhà 2000. May nhờ có thưởng Tết, ông chủ cho mình 1000 vì mình làm siêng và chất lượng sản phẩm tốt, không thì tháng đó đúng là trắng tay.

Sau chuyến đó, quan hệ hai đứa dần nâng lên thành yêu đương. Nhưng ở với A, gần như mình lúc nào cũng cho nhiều hơn: dỗ cô ấy vui, đi ăn, đi chơi đều mình lo. Chuyện tình cảm cũng cố gắng hết sức, nhưng có lúc yếu kém, A lộ vẻ khó chịu. Mình hiểu đó không phải ác ý, mà vì cô quen với việc đòi hỏi cao. Nghĩ kỹ thì cô còn trẻ, không cần phí thời gian với mình – vừa làm mình tự ti, vừa thấy áy náy.

Mình hay nghĩ: nếu ở Sài Gòn, chắc không gặp cô gái tính toán như vậy, ở đó con người thẳng thắn, chân thành hơn. Nhưng lúc đó mình thật sự yêu A.

Cuộc sống trong xưởng vẫn tẻ nhạt, nhưng có A thì coi như chút ánh sáng trong thế giới xám. Đêm nào nằm trên giường, mình cũng nhớ lời A nói, rồi lén học thêm tiếng Hoa để diễn đạt cảm xúc, mong cô hiểu và chấp nhận. Nhưng mình cũng biết, trong mối quan hệ này, mình cho nhiều hơn nhận, và hiện thực lúc nào cũng nhắc nhở rằng đời không phải cổ tích.

Năm đó, mình vừa làm việc quần quật, vừa gửi tiền cho em gái học, vừa lo cho A. Mỗi tháng mình chỉ chừa lại 1000 tệ cho bản thân, mà 999 tệ thì tiêu cho A rồi. Mình yêu cô ấy thật lòng. Nhưng cuộc sống giống như sợi dây bị kéo căng, cái nào cũng căng hết mức
Chậc, đọc truyện của mày tao lại nghĩ đến thằng mèo béo
 
Đường xá nó đẹp mát, trồng cây ngô đồng khắp nơi, bảo tồn thiên nhiên cảnh quan mỹ mãn, thời tiết thế nó thu hút giới nhà giàu nên gái đẹp nó tập trung về nhiều là có lý do.
Chưa bao giờ qua Hàng Châu, nhưng mọi người đều nói " Nhất Thiên Đàng, nhì Tô Hàng " 😂
"Trên có thiên đàng, dưới có Tô Hàng"
này là câu tục ngữ của dân Khựa, nguồn gốc từ tận thời Tống hay Minh gì đó, nâng bi Tô Hàng so với các vùng của TQ cổ. Thời đại giờ còn lôi ra khè, lại khè cấp độ thế giới thì đúng chất ếch ngồi đáy giếng
 
Thằng nào còn kẹo rau của con ml Thủy Tiên gửi cho thằng thớt mấy viên, nghe nói trong kẹo có thuốc sổ.
 

[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[02]​


Thật ra ban đầu chỉ tính viết chơi cho vui, viết cho anh em coi, mà chủ yếu cũng là để tự mình đọc lại thôi. Ai dè đăng lên xong mọi người phản ứng dữ quá, nhiều người còn nhắn hỏi tiếp theo thế nào rồi. Thôi thì mình cũng ráng lấy can đảm viết tiếp.

Mình nghĩ chắc viết theo dòng thời gian, mỗi năm xảy ra chuyện gì thì kể lại. Văn thì không hay, thời gian cũng lâu rồi, mấy chuyện không quá ấn tượng thì quên hết, nhớ gì kể đó, ai thích thì đọc, ai không thích thì lướt qua.

Hôm nay kể lại năm 2017.

Năm đó mình đã qua Quảng Đông đi làm công được một năm. Tiếng Hoa so với lúc mới qua thì khá hơn nhiều rồi, ít ra nói chuyện với anh em công xưởng cũng tạm, đọc được chút thông báo. Cuộc sống trong xưởng thì vẫn nhàm chán, nhưng mình dần quen nhịp, tay chai cứng thêm, lòng cũng cứng rắn hơn.

Có một chuyện ảnh hưởng lớn đến mình: vì muốn học tiếng Hoa, theo lời giới thiệu của thằng bạn, mình bắt đầu đọc sách. Lúc đầu đọc tiểu thuyết, nhớ rõ cuốn đầu tiên là Chu Tiên, truyện tiên hiệp Trung Quốc. Truyện hay lắm, mô tả nhân tính, tình tiết, khắc họa nhân vật đều hấp dẫn.

Lúc mới đọc thì cực lắm, mỗi câu đều phải xài phần mềm dịch. Hồi đó phần mềm cũng cùi, dịch ra nhiều khi chả hiểu gì, phải tự tra từ điển. Một đêm đọc được chừng vài trang là cùng. Sau quen dần, đọc nhanh hơn, bị cuốn vào tình tiết, lúc đó đọc không còn vì muốn học tiếng Hoa nữa, mà thật sự vì ghiền truyện nên mới học.

Sau này đọc thêm nhiều sách nữa, đặc biệt thích Camus của Pháp với Haruki Murakami của Nhật. Camus thì triết lý, có phần xa cách với đời thường; còn Murakami thì mô tả tâm lý, kể cả chuyện tình dục cũng rất tinh tế. Nhờ quá trình đọc đó mà tiếng Hoa mình lên nhanh lắm, tới giờ vẫn giữ thói quen đọc tiểu thuyết tiếng Hoa.

Cùng năm đó, em gái mình đậu trường cấp ba trọng điểm, cả nhà mừng húm. Nghe ba mẹ khoe kết quả học của nó qua điện thoại, mình vừa tự hào vừa xót xa. Tương lai của nó sáng sủa, nhưng gánh nặng trên vai mình càng nặng hơn. Tiền học phí, sinh hoạt, thuốc men của mẹ – tất cả đều do mình lo.

Một buổi tối, đi ăn đêm với anh em công xưởng, mình gặp người sau này thành “khắc tinh” của mình – tạm gọi là A. Cô ấy là gái sống ở con phố gần xưởng, cũng là đồng hương của thằng bạn trong xưởng nên nó rủ ra ăn chung. A da trắng, ánh mắt sáng, nhưng toát ra chút thực dụng. Cô hỏi mình: “Anh ở đâu? Ăn uống có ổn không?” Mình lúng túng trả lời, cô chỉ cười rồi đưa tay chỉnh lại cái thẻ công nhân cũ nát của mình. Thế là nói chuyện bắt đầu từ đó.

Trong môi trường công nhân Trung Quốc, đàn ông cạnh tranh khốc liệt, còn phụ nữ thì lựa chọn nhiều, giống như cái chợ. Lúc đó mình thấy rõ cái gọi là “kinh tế chó liếm” – mấy thằng đàn ông tốn tiền, tặng quà, chiều chuộng chỉ để lấy lòng con gái. Thêm cái “kinh tế nhạc mẫu” – nhà gái xét đủ thứ: nhà, xe, sính lễ, tất cả đều quy ra tiền. Trong bối cảnh như vậy, tính thực tế và độc lập của A vừa làm mình nể, vừa làm mình áp lực.

Thực tế, lương công nhân Việt Nam như mình thấp hơn công nhân Trung Quốc nhiều. Cùng một công việc, họ nhận 5000 tệ, mình chỉ 3000. Nghĩ cũng ức, nhưng biết làm gì.

Mùa đông, mình tốn 1000 tệ rủ A đi Thâm Quyến chơi. Ban ngày ngắm cảnh, mua sắm, tối thuê một phòng ở chung. Nhưng là trai tân, mình chẳng dám động vào, chỉ quay lưng giả bộ ngủ, cả đêm thao thức. Gần sáng mới chợp mắt được chút. Sáng dậy mắt đỏ hoe, A còn chọc mình “nhát quá trời”.

Về rồi, mình mới thấy tiếc. Lương tháng 3000, dù có bao ăn ở nhưng mỗi tháng mình gửi về nhà 2000. May nhờ có thưởng Tết, ông chủ cho mình 1000 vì mình làm siêng và chất lượng sản phẩm tốt, không thì tháng đó đúng là trắng tay.

Sau chuyến đó, quan hệ hai đứa dần nâng lên thành yêu đương. Nhưng ở với A, gần như mình lúc nào cũng cho nhiều hơn: dỗ cô ấy vui, đi ăn, đi chơi đều mình lo. Chuyện tình cảm cũng cố gắng hết sức, nhưng có lúc yếu kém, A lộ vẻ khó chịu. Mình hiểu đó không phải ác ý, mà vì cô quen với việc đòi hỏi cao. Nghĩ kỹ thì cô còn trẻ, không cần phí thời gian với mình – vừa làm mình tự ti, vừa thấy áy náy.

Mình hay nghĩ: nếu ở Sài Gòn, chắc không gặp cô gái tính toán như vậy, ở đó con người thẳng thắn, chân thành hơn. Nhưng lúc đó mình thật sự yêu A.

Cuộc sống trong xưởng vẫn tẻ nhạt, nhưng có A thì coi như chút ánh sáng trong thế giới xám. Đêm nào nằm trên giường, mình cũng nhớ lời A nói, rồi lén học thêm tiếng Hoa để diễn đạt cảm xúc, mong cô hiểu và chấp nhận. Nhưng mình cũng biết, trong mối quan hệ này, mình cho nhiều hơn nhận, và hiện thực lúc nào cũng nhắc nhở rằng đời không phải cổ tích.

Năm đó, mình vừa làm việc quần quật, vừa gửi tiền cho em gái học, vừa lo cho A. Mỗi tháng mình chỉ chừa lại 1000 tệ cho bản thân, mà 999 tệ thì tiêu cho A rồi. Mình yêu cô ấy thật lòng. Nhưng cuộc sống giống như sợi dây bị kéo căng, cái nào cũng căng hết mức
Mày người gốc hoa à mà đi Quảng Đông, lương 3000 năm 2017 đéo bằng thằng công nhân ở quên tao làm cố nữa, vl thật
 
Đọc lại phần 1 đi, m còn chả rõ viết cái gì luôn ấy.
Mùa hè năm 2016, tôi 22 tuổi, mang một chiếc balo cũ kỹ, bắt đầu hành trình đến Quảng Đông, Trung Quốc. Gia đình tôi lúc đó như sắp sụp đổ – cha tôi bị tai nạn lao động mất một chân, không thể làm việc; mẹ tôi nằm viện dài ngày, tiền thuốc men nặng nề; em gái vừa lên trung học, học giỏi, là niềm hy vọng của cả nhà, nhưng học phí và chi phí sinh hoạt của em lại là áp lực lớn nhất của tôi.

Ở lại Sài Gòn làm những công việc nhỏ thì chẳng đủ, nên đi Quảng Đông là con đường duy nhất. Tôi phải đi tàu, xe khách dài, rồi đi bộ qua biên giới, mồ hôi lẫn căng thẳng hòa lẫn nhau, cuối cùng mới tới Quảng Đông. Thành phố ánh đèn sáng hơn Sài Gòn, nhà cao tầng khiến người ta ngước cổ, nhưng với tôi, mọi thứ đều xa lạ và lạnh lùng.

Ngôn ngữ là rào cản đầu tiên. Tôi hồi nhỏ học được vài từ lẻ của mấy đứa trẻ Trung Quốc hàng xóm, chỉ biết “ăn cơm”, “xin chào”,连 giấy đăng ký ở nhà máy cũng không viết nổi. Phỏng vấn, nhân viên tuyển dụng gần như không nhận tôi vì tôi không hiểu tiếng phổ thông. Cuối cùng vì thiếu công nhân, họ mới nhận tôi vào.

Cuộc sống ở nhà máy khó khăn hơn tưởng tượng: dây chuyền ồn ào suốt nhiều giờ, tay chai sạn dày, lưng đau nhức. Sếp mắng một câu tôi không hiểu, đêm nằm trên giường sắt ký túc xá, chỉ có một bóng đèn vàng lèo tèo, tôi lật từ điển cũ người khác vứt lại, vừa học chữ vừa ghi nhớ cách vận hành dây chuyền.

Ngoài áp lực cuộc sống, tôi còn sốc trước một số hiện tượng ở Trung Quốc. Công nhân bàn tán về “kinh tế liếm” – một số nam công nhân cố gắng làm hài lòng sếp nữ hay đồng nghiệp nữ, hy vọng đổi lấy cơ hội và quan hệ; “kinh tế mẹ vợ” cũng phổ biến, mọi người trong chuyện hôn nhân đều tính toán nhà, xe, sính lễ. Là người ngoại quốc, tôi càng thấy áp lực. Tôi nghĩ: ở Việt Nam còn đơn giản, tình cảm gia đình còn thuần khiết.

Sự trưởng thành của em gái là ánh sáng duy nhất. Em học rất giỏi, giáo viên nói có thể thi vào trường trung học trọng điểm, cả nhà rất vui. Nhưng tôi biết, nghĩa là trách nhiệm của tôi càng nặng nề hơn – phải lo cho học phí của em, thuốc men của mẹ, và phải vật lộn trong xứ người để kiếm tiền.

Đêm đó, tôi viết trong cuốn vở cũ:

“Tôi phải sống sót ở đây.”

Dù cô đơn, mệt mỏi, ngôn ngữ không thông, áp lực nhà máy khủng khiếp, tôi phải cố gắng, vì tương lai của gia đình đè nặng trên vai tôi.

Đéo có cái gì liên quan đến thắc mắc của tao.
1- mày người gốc hoa hay gì mà từ Nam đi chui sang quảng đông
2- lương 3000/tháng ngang với thằng công nhân quê tao làm cố ( phần này tao đéo thắc mắc mà tao chê )
 
Mùa hè năm 2016, tôi 22 tuổi, mang một chiếc balo cũ kỹ, bắt đầu hành trình đến Quảng Đông, Trung Quốc. Gia đình tôi lúc đó như sắp sụp đổ – cha tôi bị tai nạn lao động mất một chân, không thể làm việc; mẹ tôi nằm viện dài ngày, tiền thuốc men nặng nề; em gái vừa lên trung học, học giỏi, là niềm hy vọng của cả nhà, nhưng học phí và chi phí sinh hoạt của em lại là áp lực lớn nhất của tôi.

Ở lại Sài Gòn làm những công việc nhỏ thì chẳng đủ, nên đi Quảng Đông là con đường duy nhất. Tôi phải đi tàu, xe khách dài, rồi đi bộ qua biên giới, mồ hôi lẫn căng thẳng hòa lẫn nhau, cuối cùng mới tới Quảng Đông. Thành phố ánh đèn sáng hơn Sài Gòn, nhà cao tầng khiến người ta ngước cổ, nhưng với tôi, mọi thứ đều xa lạ và lạnh lùng.

Ngôn ngữ là rào cản đầu tiên. Tôi hồi nhỏ học được vài từ lẻ của mấy đứa trẻ Trung Quốc hàng xóm, chỉ biết “ăn cơm”, “xin chào”,连 giấy đăng ký ở nhà máy cũng không viết nổi. Phỏng vấn, nhân viên tuyển dụng gần như không nhận tôi vì tôi không hiểu tiếng phổ thông. Cuối cùng vì thiếu công nhân, họ mới nhận tôi vào.

Cuộc sống ở nhà máy khó khăn hơn tưởng tượng: dây chuyền ồn ào suốt nhiều giờ, tay chai sạn dày, lưng đau nhức. Sếp mắng một câu tôi không hiểu, đêm nằm trên giường sắt ký túc xá, chỉ có một bóng đèn vàng lèo tèo, tôi lật từ điển cũ người khác vứt lại, vừa học chữ vừa ghi nhớ cách vận hành dây chuyền.

Ngoài áp lực cuộc sống, tôi còn sốc trước một số hiện tượng ở Trung Quốc. Công nhân bàn tán về “kinh tế liếm” – một số nam công nhân cố gắng làm hài lòng sếp nữ hay đồng nghiệp nữ, hy vọng đổi lấy cơ hội và quan hệ; “kinh tế mẹ vợ” cũng phổ biến, mọi người trong chuyện hôn nhân đều tính toán nhà, xe, sính lễ. Là người ngoại quốc, tôi càng thấy áp lực. Tôi nghĩ: ở Việt Nam còn đơn giản, tình cảm gia đình còn thuần khiết.

Sự trưởng thành của em gái là ánh sáng duy nhất. Em học rất giỏi, giáo viên nói có thể thi vào trường trung học trọng điểm, cả nhà rất vui. Nhưng tôi biết, nghĩa là trách nhiệm của tôi càng nặng nề hơn – phải lo cho học phí của em, thuốc men của mẹ, và phải vật lộn trong xứ người để kiếm tiền.

Đêm đó, tôi viết trong cuốn vở cũ:

“Tôi phải sống sót ở đây.”

Dù cô đơn, mệt mỏi, ngôn ngữ không thông, áp lực nhà máy khủng khiếp, tôi phải cố gắng, vì tương lai của gia đình đè nặng trên vai tôi.

Đéo có cái gì liên quan đến thắc mắc của tao.
1- mày người gốc hoa hay gì mà từ Nam đi chui sang quảng đông
2- lương 3000/tháng ngang với thằng công nhân quê tao làm cố ( phần này tao đéo thắc mắc mà tao chê )
T k phải gốc Hoa, còn chuyện có vượt biên qua đó hay k thì khỏi bàn 😅. Năm 2016 với bằng cấp + khả năng của t thì ở VN k kiếm nổi job lương vậy đâu, toàn nhờ bạn bè giới thiệu mới qua dc.
 

[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[03]

Trước tiên cảm ơn anh em đã ủng hộ và động viên, thật không ngờ chuyện của tôi lại có nhiều người quan tâm đến vậy.

Anh em hỏi tôi khá nhiều về cô A là người ở đâu. Ngay đầu bài này tôi nói rõ luôn: cô gái A mà tôi nhắc trong bài trước là người Trung Quốc, cũng chính là người phụ nữ đầu tiên của tôi.

Cũng có nhiều anh em muốn tôi đăng hình của A, nhưng giờ cô ấy đã lấy chồng, có hai đứa con rồi. Sức mạnh của mạng xã hội bây giờ quá lớn, tôi không muốn làm phiền cuộc sống của cô ấy. Tôi tin anh em hiểu điều này. Nếu có người nào đó trong diễn đàn đòi anh em đưa hình bạn gái cũ mà mình từng yêu say đắm, không biết anh em có đồng ý công khai không. Riêng tôi, tôi chỉ biết nếu lúc đó tôi có đủ điều kiện kinh tế thì chắc chắn tôi đã cưới cô ấy rồi.

Một số anh em cũng góp ý bảo tôi nên gộp các bài lại, thì lần này tôi cũng đăng vào đây, đồng thời hỏi ý kiến anh em: nên viết riêng từng phần hay gom lại thành một? Vì nếu tách ra, sẽ có nhiều anh em mới thấy được; còn gộp vào thì chỉ ai theo dõi từ đầu mới đọc tiếp được. Cái nào cũng có cái hay dở.

Năm 2018, tôi đã ở Quảng Đông được hai năm. Tiếng Trung ngày càng khá, có thể đùa với đồng nghiệp, đọc được thông báo trong xưởng, nhưng cuộc sống không hề dễ dàng. Tăng ca vẫn là bình thường, dây chuyền ồn ào liên tục, lương thì cao hơn ở Sài Gòn nhưng áp lực cũng đè nặng đến nghẹt thở.

Em gái tôi học ở trường cấp ba trọng điểm, kết quả luôn đứng top. Mỗi lần nhận bảng điểm của em, tôi vừa mừng vừa lo: gia đình đặt hy vọng vào em, còn tôi gánh trách nhiệm ngày càng nặng. Học phí của em, thuốc men cho mẹ, tất cả đều phải lo. Ngày nào tôi cũng cày trong xưởng, tối về lại ghi chép chi tiêu, gửi tiền, tính toán từng đồng.

Khoảnh khắc vui nhất trong ngày là buổi tối được cầm sách đọc tiểu thuyết. Tôi nhớ năm đó đọc bộ Tam Thể của Lưu Từ Tân, thật sự quá đỉnh. Cuốn sách không chỉ là khoa học viễn tưởng mà còn mổ xẻ nhân tính rất sâu, nhất là “quy luật rừng tối” làm tôi thay đổi cách nhìn về thế giới. Anh em nào chưa đọc thì nên tìm bản dịch tiếng Việt mà đọc. Phần mở đầu hơi chậm, nhưng ráng kiên nhẫn, qua rồi sẽ cuốn cực.

Năm đó, mối quan hệ giữa tôi và A bắt đầu phức tạp hơn. A đã biến tôi từ một thằng con trai thành đàn ông thật sự. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên đi khách sạn với A, toàn thân tôi run bần bật, đầu óc trống rỗng, chỉ đến khi cô ấy chủ động thì tôi mới bừng tỉnh… Cảm giác lần đầu ấy chắc anh em cũng hiểu: khoái cảm như điện chạy khắp người, hoàn toàn khác so với tự giải quyết.

Đêm đó chúng tôi làm đến bảy lần, tôi nhớ rất rõ. Sau này A còn đem chuyện đó kể cho mấy chị em trong xưởng, họ gặp tôi là cười, gọi tôi là “một đêm bảy nháy”. Lúc đó tôi xấu hổ lắm, nhưng về sau mới hiểu đó là cách đùa vui của người Trung.

Đến mùa thu, sự ngọt ngào ban đầu dần phai nhạt bởi thực tế. A bắt đầu nói nhiều hơn về tương lai: nhà, xe, cuộc sống ổn định… Tôi hiểu, vì cô ấy thật sự yêu tôi và muốn hướng đến hôn nhân, ở Trung Quốc hôn nhân luôn gắn liền với những điều đó. Nhưng với tôi, xuất thân từ quê nhà Việt Nam, tình yêu từng rất đơn giản: bố mẹ tôi ngày xưa cưới nhau chẳng có gì ngoài tình cảm.

Trong xưởng, tôi càng ngày càng thấy rõ cái gọi là “kinh tế chó liếm”. Nhiều anh em dốc tiền tặng quà, đi ăn đi uống để lấy lòng bạn gái, mong có chỗ đứng trong quan hệ. “Kinh tế mẹ vợ” cũng vậy: chuyện cưới xin toàn xoay quanh tiền bạc, nhà cửa, sính lễ. Những áp lực này cũng đè lên mối quan hệ của tôi và A. Tôi không đủ tiền, không đủ vững vàng, nên trong mắt A luôn thoáng hiện sự thất vọng.

Có một đêm, tôi đi dạo một mình ngoài ký túc, nhìn ánh đèn thành phố xa xa mà đầu óc rối bời. Tôi yêu cô ấy, nhưng hiện thực khiến tôi bất lực. Tôi nghĩ thầm: nếu ở quê Việt Nam thì chắc không nhiều toan tính thế này, con người chân thật hơn. Nhưng gia đình cần từng đồng tôi gửi về, tôi không thể dừng lại.

Năm đó, lần đầu tiên tôi thật sự cảm nhận được tình yêu khi va chạm với thực tế thì mong manh thế nào. Sự kỳ vọng của A làm tôi vừa rung động vừa áp lực, cơ thể nóng bỏng của cô ấy khiến tôi say đắm, mỗi lần đi khách sạn cũng phải ít nhất ba lần, sáng hôm sau lại thấy khỏe khoắn lạ thường. Nhưng đồng thời tôi cũng nhận ra: ở Trung Quốc, tình yêu không chỉ là ngọt ngào, mà còn là thử thách về năng lực và trách nhiệm.

Tôi cày ngày đêm, cố gắng đáp ứng A. Nhưng thật ra, đó chỉ là cách tôi tự thôi miên bản thân, vì trong thâm tâm tôi biết mình sẽ không bao giờ đạt được những gì A mong đợi. Khoảnh khắc vui nhất mỗi ngày vẫn là đọc sách, mỗi lần gặp đoạn hay là nổi da gà khắp người.

Thời gian đó, tôi hay nghe một bài hát của ca sĩ Lý Vinh Hạo bên Đài Loan, tên tiếng Trung là Nián shào yǒu wéi (年少有为). Hồi ấy ca khúc rất nổi, và tâm trạng trong bài hát y chang tâm trạng tôi lúc đó. Anh em rảnh thì nghe thử, sẽ hiểu được hết nỗi lòng của tôi.
 
Top