Liệu anh có đúng khi nói em đẹp hệt như mùa hạ những ngày trời nắng lên,
Khi so với nét dịu dàng và sự khả ái nó chẳng thể thắng em.
Gió làm gãy chồi non mỗi khi muốn qua cùng trò chuyện,
Và mùa hạ dường như quá ngắn để cho hai ta được hò hẹn.
Vầng dương lắm lúc thiêu đốt vạn vật một cách rất thơ ngây,
Nhiều khi lại như cô gái nhẹ nhàng e ấp đứng nấp sau mây.
Vẻ đẹp nào cũng mất mai đây,
Dù có thể là do cố tình hoặc may rủi,
Không ai bước trên một dòng sông hai lần vì đời là thay đổi.
Nhưng không như vậy, ánh mặt trời của em tỏa sáng vạn năm,
Em sẽ đẹp vĩnh cửu vạn sự trên đời chẳng đáng bận tâm.
Thần chết cố đuổi theo em khắp nơi qua muôn ngàn kiếp,
Nhưng em luôn tồn tại bên trong những bài thơ bất hủ mà anh từng viết.
Cho dù mai thân xác anh mục, linh hồn anh về cõi hư vô
Hay là thiên đường,
Chỉ cần loài người còn thở và đôi mắt họ vẫn còn tinh tường.
Bóng anh còn mờ nhạt trong lời hậu thế dù đã thành vô danh,
Thì thơ anh vẫn sẽ sống và em sẽ sống trong từng vần thơ anh.