Dù có thông minh đến đâu thì trong cuộc chơi tình cảm ai nhiều tình cảm hơn thì người đó đau hơn. Bad boy và bad girl thường chiến thắng. Em không đủ vị tha nhưng vẫn luôn làm việc tốt. Để rồi khi bị phũ lại tự mình ngậm đắng nuốt cay.
Em xuất thân nhà nghèo. Từ bé đã quen tiết kiệm, lớn lên cũng chẳng biết tiêu tiền. Thế nào em lại giỏi lăn lộn xoay sở và kiếm được một số tiền khá khá. Hiện đã có nhà, thừa mua xe và có tiền tiết kiệm. Em có công ty riêng giúp thu nhập của em mỗi tháng là 8 con số 0. Tất nhiên cũng không phải đại gia gì, nhưng vì em quen sống tiết kiệm nên nói chung khá thoải mái và tự do. Thế nhưng trời sinh ra em lại người quá tình cảm. Nhưng trớ trêu thay em chưa từng được ai giành tình cảm cho mình. Bình thường em ăn mặc giản
dị nên thường chả ai để ý, khi đi làm quen với các bạn gái ít khi được trả lời. Tuy vậy nhưng em cũng không tự ái gì, và luôn sống sao cho thật không thẹn với lòng. Nhưng những chuyện xảy ra với em làm em phải thay đổi suy nghĩ. Cuộc đời có thật mình tốt với người ta trước người ta sẽ tốt lại không? Hay thấy mình tốt người ta sẽ tranh thủ cái tốt của mình, đến khi thấy không còn lợi ích gì thì kết thúc. Một cô gái theo em đánh giá là khá tốt. Cô ấy ôm nợ để lo cho người yêu thứ nhất. Hi sinh nhiều thứ cho người yêu thứ hai. Giành tình cảm cho người tình thứ ba. Dù cả ba người đó không có gì là tốt cô ấy. Đến khi gặp em, vẫn chỉ là tiền. Uy lực của nó mạnh thì em hiểu. Cô gái cả đời hi sinh vì người con trai khác, gặp em, em đã đối xử với cô ấy thật tốt, trả hết nợ cho cô ấy, không đòi hỏi ở cô ấy bất kì một điều gì. Nhưng phũ phàng thay, vẫn là vì tiền mà đến, hết nợ thì đi. Nói là tình tiền sòng phẳng, nhưng một chút sòng phẳng cũng không có. Em đã quen chịu thiệt về tài chính trong các mối quan hệ như vậy. Nó không phải thứ em bận tâm. Cái em cần là một người có thể đến với em bằng tình cảm ngay cả khi em không có gì cho người đó. Chắc chỉ có thời sinh viên mới kiếm ra người như vậy, nhưng ngày đó qua rồi. Giờ cũng đến lúc em phải nghiêm túc, tìm một người để yêu và lập gia đình rồi. Nhưng em mất niềm tin ở con gái quá.
Em xin cảm ơn.
Em xuất thân nhà nghèo. Từ bé đã quen tiết kiệm, lớn lên cũng chẳng biết tiêu tiền. Thế nào em lại giỏi lăn lộn xoay sở và kiếm được một số tiền khá khá. Hiện đã có nhà, thừa mua xe và có tiền tiết kiệm. Em có công ty riêng giúp thu nhập của em mỗi tháng là 8 con số 0. Tất nhiên cũng không phải đại gia gì, nhưng vì em quen sống tiết kiệm nên nói chung khá thoải mái và tự do. Thế nhưng trời sinh ra em lại người quá tình cảm. Nhưng trớ trêu thay em chưa từng được ai giành tình cảm cho mình. Bình thường em ăn mặc giản
dị nên thường chả ai để ý, khi đi làm quen với các bạn gái ít khi được trả lời. Tuy vậy nhưng em cũng không tự ái gì, và luôn sống sao cho thật không thẹn với lòng. Nhưng những chuyện xảy ra với em làm em phải thay đổi suy nghĩ. Cuộc đời có thật mình tốt với người ta trước người ta sẽ tốt lại không? Hay thấy mình tốt người ta sẽ tranh thủ cái tốt của mình, đến khi thấy không còn lợi ích gì thì kết thúc. Một cô gái theo em đánh giá là khá tốt. Cô ấy ôm nợ để lo cho người yêu thứ nhất. Hi sinh nhiều thứ cho người yêu thứ hai. Giành tình cảm cho người tình thứ ba. Dù cả ba người đó không có gì là tốt cô ấy. Đến khi gặp em, vẫn chỉ là tiền. Uy lực của nó mạnh thì em hiểu. Cô gái cả đời hi sinh vì người con trai khác, gặp em, em đã đối xử với cô ấy thật tốt, trả hết nợ cho cô ấy, không đòi hỏi ở cô ấy bất kì một điều gì. Nhưng phũ phàng thay, vẫn là vì tiền mà đến, hết nợ thì đi. Nói là tình tiền sòng phẳng, nhưng một chút sòng phẳng cũng không có. Em đã quen chịu thiệt về tài chính trong các mối quan hệ như vậy. Nó không phải thứ em bận tâm. Cái em cần là một người có thể đến với em bằng tình cảm ngay cả khi em không có gì cho người đó. Chắc chỉ có thời sinh viên mới kiếm ra người như vậy, nhưng ngày đó qua rồi. Giờ cũng đến lúc em phải nghiêm túc, tìm một người để yêu và lập gia đình rồi. Nhưng em mất niềm tin ở con gái quá.
Em xin cảm ơn.
Sửa lần cuối: