Ta khao khát hạnh phúc đến cháy bỏng, nhưng khi nó thực sự đến, ta lại co rúm vì sợ nó tuột khỏi tay.

Damlolol

Địt Bùng Đạo Tổ
Vatican-City
Hạnh phúc là “trạng thái mong manh” trong bộ não nguyên thủy của chúng ta
Tổ tiên ta sống trong môi trường thiếu thốn, nguy hiểm liên miên. Bộ não được lập trình để chú ý nhiều hơn đến mối đe dọa mất mát (loss aversion) gấp 2–2.5 lần so với niềm vui có được. Khoa học gọi đây là “negativity bias”.
→ Khi bạn đang hạnh phúc, não tự động quét radar: “Cái này quý quá, lỡ mất thì sao?” Sợ hãi là cơ chế bảo vệ tự nhiên.

Ta yêu chính “khao khát” hơn là “sở hữu”
Dopamine (hormone hạnh phúc) tiết ra mạnh nhất khi ta đuổi theo mục tiêu, chứ không phải khi đạt được.
Nhiều người nghiện cảm giác “sắp có hạnh phúc” (nghiền crush, nghiền dự án sắp thành công, nghiền chờ tin nhắn…). Khi hạnh phúc thực sự đến, dopamine tụt nhẹ → cảm giác “hụt hẫng”. Rồi ta sợ mất để… lấy lại cảm giác đuổi theo ấy.

Ta gắn hạnh phúc với cái “bên ngoài” nên nó trở thành con tin
Nếu bạn định nghĩa hạnh phúc = người ấy yêu mình, = công việc này, = sức khỏe này, = số tiền này… thì ngay khoảnh khắc có nó, bạn đã tự biến mình thành tù nhân.
Mỗi lần người ấy nhắn trễ 5 phút, mỗi lần công việc trục trặc, mỗi lần cơ thể đau nhức… là bạn bị tra tấn.
Sợ mất = sợ mất chính bản thân mình

Vậy làm sao để “sống trong hạnh phúc” thay vì chỉ “canh giữ” nó?
Chấp nhận luật vô thường như một phần của tình yêu: “Anh biết một ngày nào đó mình sẽ mất em, nên hôm nay anh chọn yêu em gấp đôi”. Khi ta dám nhìn thẳng vào khả năng mất mát, nghịch lý thay, nỗi sợ tan biến, chỉ còn lại sự trân quý mãnh liệt.
 

Có thể bạn quan tâm

Top