Hình như có thread của ai khịa ông này đắc alâhan mà vẫn bị cận thị rồi.
Bên đó bàn luận chửi bới um sùm 🤣🤣🤣
Cá nhân t thì k quan tâm tới hàng phàm phu tăng.
"Tu-Bồ-Đề! Ý của ông nghĩ thế nào? Vị A-La-Hán có thể tự nghĩ rằng, mình chứng được quả vị A-La-Hán chăng?"
Ông Tu-Bồ-Đề bạch rằng: "Bạch đức Thế-Tôn không thể được! Bởi vì sao? Vì thiệt không có pháp chi gọi là A-La-Hán. Bạch đức Thế-Tôn! Nếu như vị A-La-Hán nghĩ thế nầy: Ta chứng được quả vị A-La-Hán, thời chính là còn chấp-trước tướng ngã, nhân, chúng-sanh, thọ-giả."
---Kinh Kim Cang---
Thứ u mê vào kinh kim cang, vào mà đọc nè con chó ghẻ u mê.
1. Tóm lược ý chính Kinh Kim Cang
Kinh thuộc hệ Bát Nhã Ba La Mật Đa (Mahāyāna), xoay quanh cuộc đối thoại giữa Phật và tôn giả Tu-bồ-đề.
Trọng tâm: phá chấp, khẳng định mọi pháp đều “vô ngã, vô tướng, vô trụ”.
Một số luận điểm then chốt:
1. Bố thí không nên chấp vào tướng (người cho, vật cho, người nhận).
2. Tất cả các pháp, kể cả Phật pháp, đều như mộng huyễn, bọt nước, không nên chấp trước.
3. Chúng sinh, Phật, Bồ Tát đều “không thật có” theo nghĩa rốt ráo.
4. Người tu hành cần “ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm” – khởi tâm nhưng không dính mắc.
---
2. Một số điểm mâu thuẫn với lời dạy gốc của Thích Ca (theo Nikāya/Pāli Canon)
(a) Khái niệm “chúng sinh không thật có”
Kinh Kim Cang: Bồ-tát không thấy có “chúng sinh được độ”, vì chúng sinh rốt ráo không thật có.
Nguyên thủy: Đức Phật dạy có thực tại về ngũ uẩn duyên sinh, con người tồn tại trên cơ sở danh–sắc, tuy vô ngã nhưng có thực tính hữu vi. Chúng sinh khổ, và Ngài ra đời để chỉ ra con đường giải thoát thực sự cho những chúng sinh đó (Tứ Diệu Đế).
👉 Mâu thuẫn: Một bên phủ nhận thực hữu chúng sinh, một bên khẳng định có thực tại khổ và con người cần giải thoát.
(b) Phật pháp cũng là hư huyễn
Kinh Kim Cang: “Ngay cả Phật pháp cũng nên bỏ, huống là phi pháp”.
Nguyên thủy: Đức Phật dạy Chánh pháp (Dhamma) là con đường duy nhất để giải thoát, ví như chiếc bè giúp qua sông. Bè phải bỏ sau khi qua sông, nhưng không thể nói ngay từ đầu rằng nó chỉ là huyễn tưởng.
👉 Mâu thuẫn: Kinh Kim Cang phủ định giá trị thực của Pháp ở mức rốt ráo, còn Thích Ca đặt Chánh pháp là trung tâm cứu cánh (dù không chấp thủ).
(c) Siêu hình hóa Bồ Tát và Phật
Kinh Kim Cang: Nói Phật không thể nhận ra bằng 32 tướng, và Bồ Tát hành đạo mà không thấy có “ta, người, thọ giả, mạng giả”. Điều này đẩy Phật/Bồ Tát thành hình tượng siêu hình, vượt ngoài thực thể.
Nguyên thủy: Thích Ca là một con người lịch sử, sinh – già – bệnh – chết, tự tu chứng đạo. Giáo lý của Ngài rất thực tiễn, tránh rơi vào siêu hình học.
👉 Mâu thuẫn: Đại thừa (qua Kim Cang) biến Phật thành “siêu thực thể”, còn Nguyên thủy nhấn mạnh Phật là “người giác ngộ”.
---
3. Tổng kết
Kinh Kim Cang thiên về triết học phá chấp triệt để → dễ rơi vào “hư vô luận” (nếu hiểu sai).
Thích Ca (Nguyên thủy) dạy về Tứ Diệu Đế, Bát Chánh Đạo dựa trên thực tại khổ, duyên khởi, vô ngã → rất thực tế.
Mâu thuẫn chính: tính hư vô vs tính thực dụng. Một bên phủ nhận rốt ráo tất cả, một bên khẳng định có khổ, có con đường, có Niết-bàn.