TẠI SAO TAO GHÉT CỘNG SẢ!
Trước tiên, nói sơ về cái chủ nghĩa Mác-Lênin, cái gốc của mọi rắc rối. Đại khái, nó chia làm hai phần. Về chính trị, gọi là chuyên chính vô sản, tức là Đảng ******** nắm hết quyền, kiểm soát nhà nước, quân đội, công an. Dân muốn mở mồm nói gì? Câm mẹ mày đi! Bầu cử thì chỉ để cho có, đối lập nào dám ló mặt là bị đập sạch. Còn kinh tế thì theo kiểu tập thể, nhà nước ôm hết nhà máy, ruộng đất, quyết định sản xuất cái gì, bao nhiêu, bán giá nào. Kết quả? Dân đói meo, nghèo rớt mồng tơi, sống như dưới hố. Ở Việt Nam, dân còn gọi XHCN là “xuống hố cả nước” đấy, đm!
Khi kinh tế sụp, dân mất niềm tin, mấy nước ******** chọn ba đường. Đầu tiên là cải cách toàn diện, bỏ cả kinh tế tập thể lẫn chuyên chính vô sản, chuyển sang kinh tế thị trường và dân chủ tự do. Mấy nước Đông Âu với Liên Xô đi đường này, nhưng kết quả thì tùy. Ba Lan, Hungary, Tiệp Khắc, hay mấy nước Baltic như Latvia, Estonia, Lithuania làm ngon lành. Tụi này chuyển sang dân chủ ôn hòa, giới trí thức chuẩn bị kỹ, tổ chức tốt. Giờ GDP bình quân đầu người của tụi nó dao động 23.000-31.000 USD, vượt xa trung bình thế giới 13.000 USD, sướng vl!
Đông Đức thì hơi đặc biệt. Ban đầu, tụi nó bỏ chuyên chính nhưng giữ kinh tế tập thể để “giữ độc lập”. Nhưng sau bầu cử tự do, dân biểu quyết sáp nhập Tây Đức. Thế là Đức thống nhất, trở thành nước mạnh nhất châu Âu, êm ru. Romania thì lằng nhằng hơn. Tổng Bí thư Sesu ngoan cố, đéo cải cách. Dân biểu tình, ông ta ra lệnh bắn, chết cả đống. Cuối cùng, quân đội đảo chính, xử bắn vợ chồng Sesu ngay Giáng sinh. Romania chuyển sang dân chủ, dù hơi lộn xộn, nhưng giờ GDP bình quân 19.000 USD, cũng tạm gọi là ổn.
Nhưng không phải ai cũng may mắn. Nga, Belarus, Ukraine thất bại sml. Sau khi Liên Xô sụp, tụi này có bầu cử tự do, nhưng Putin với Lukashenko thâu tóm quyền lực, thành độc tài cá nhân. Ukraine thì khổ hơn, trải qua hai cuộc cách mạng Cam và Maidan, chết hàng trăm, thương hàng ngàn. Vì sao? Tại dân chủ không chuẩn bị kỹ, bối rối khi Liên Xô sụp đột ngột. Dù vậy, dân tụi này thà chết chứ đéo muốn quay lại thời xếp hàng mua bánh mì. Hy vọng sau chiến tranh, chế độ độc tài của Putin, Lukashenko sụp, để Nga, Belarus, Ukraine dân chủ và yên bình.
Đó là cách thứ nhất. Cách thứ hai là đéo làm gì, như Triều Tiên. Tụi này giữ nguyên độc tài và kinh tế tập thể, kết quả là đói nghèo, tối tăm, sống như địa ngục. Nhà họ Kim gây tội ác kinh khủng, từ chiến tranh Triều Tiên chết 3 triệu dân, đến đánh bom máy bay Korean Air giết 115 người. Nếu mở cửa, dân biết bị lừa, chắc lật đổ nhà Kim ngay. Đm, Triều Tiên đúng là thảm họa nhân loại!
Còn cách thứ ba, nửa vời, là cải cách kinh tế nhưng giữ nguyên độc tài, như Trung Quốc với Việt Nam. Nhờ mở cửa kinh tế, đời sống dân khá hơn. Trung Quốc từ thời Mao chết đói hàng chục triệu, giờ thành cường quốc công nghiệp, dẫn đầu vài mảng công nghệ. Việt Nam từ đói ăn, giờ xuất khẩu nông sản top đầu. Nhưng cả hai nước đều chạm giới hạn. Trung Quốc khủng hoảng bất động sản, chiếm 30% kinh tế, dân nghèo đi vì nợ ngân hàng, rơi vào giảm phát, nguy hiểm hơn lạm phát. Dân số già, GDP bình quân 13.000 USD, ngang trung bình thế giới. Có đứa bênh Trung Quốc, bảo dân thành phố lớn thì sống ngon, nhưng đm, chênh lệch nông thôn-thành thị nước nào chả có! Nông dân Mỹ vẫn sướng hơn nông dân Trung Quốc cả vạn lần. Dù có xe điện, đường sắt cao tốc, AI, thì Trung Quốc cũng như Liên Xô xưa, dồn lực vào vài lĩnh vực để khoe, như Pharaon bắt dân xây kim tự tháp.
Còn Việt Nam? Sau 40 năm đổi mới, vẫn dựa vào lao động giá rẻ. 38/53 triệu lao động không có bằng cấp, sản xuất chỉ gia công, lắp ráp, lệ thuộc Mỹ, Trung Quốc. Bất động sản sụp, giáo dục lạc hậu, tham nhũng thì hết thuốc chữa. Hai thập niên nữa, dân số già, lúc đó sml luôn! Cả Trung Quốc lẫn Việt Nam mắc kẹt ở bẫy thu nhập trung bình. Lúc đầu, tăng trưởng cao nhờ dân trẻ, lương thấp, tài nguyên nhiều. Nhưng khi dân già, lương tăng, tài nguyên cạn, đầu tư nước ngoài giảm, kinh tế trì trệ. Muốn thoát bẫy, phải từ nước nông nghiệp qua công nghiệp kỹ thuật cao, rồi thành kinh tế tri thức, nơi dịch vụ như tin học, giáo dục, tài chính chiếm 60% GDP. Trung Quốc đang ở giai đoạn hai, Việt Nam thì lẹt đẹt giai đoạn một, chậm như rùa!
The Economist khen Tô Lâm là nhà cải cách, bảo đây là cơ hội cuối để Việt Nam thành nước thu nhập cao trước khi dân số già. Nhưng tao nói thẳng: Tô Lâm đéo phải nhà cải cách, kế hoạch của ông ta sập cmn! Nghị quyết 68 kêu kinh tế tư nhân là động lực, nhưng chỉ là thay đổi tí tẹo. Chuyên chính vô sản vẫn giữ nguyên, cải cách kiểu này thì được cái đéo gì? Muốn kinh tế tư nhân phát triển, phải chống tham nhũng, vì tham nhũng tạo ra lũ tư bản phe cánh, làm giàu nhờ quan hệ, phá nát môi trường kinh doanh. Rồi phải có tư pháp độc lập, thẩm phán công bằng, không bị chính quyền can thiệp. Nhưng ở Việt Nam, công an muốn bắt ai, khám xét ai thì tùy tiện. Ai dám đầu tư?
Mà Tô Lâm có thực tâm không? Đéo! Ông ta kêu tiết kiệm, nhưng ăn bò dát vàng khi dân đói vì Covid. Kêu phát triển khoa học, hội nhập, nhưng cấm bài báo của The Economist. Kêu phân quyền, nhưng thâu tóm hết, đưa người thân vào ghế ngon. Nói bỏ tư duy “không quản được thì cấm”, nhưng công an cấm Telegram. Kêu xây dựng pháp luật dân chủ, nhưng bắt giam người bất đồng như Trần Bảo Dân, Đức Quốc Khang. Đm, cải cách kiểu này chỉ là diễn!
Vậy Việt Nam làm sao thoát? Chương trình của Tô Lâm sẽ sập, vài năm nữa tụi mày sẽ thấy. Muốn thành nước thu nhập cao, chỉ có cách bỏ chuyên chính vô sản, chuyển sang dân chủ như Ba Lan. Bỏ kiểm duyệt báo chí, dừng đàn áp đối lập, thả hết tù. Rồi để Đảng đối thoại với các tổ chức dân chủ, tổ chức bầu cử tự do, công bằng, trong tinh thần hòa hợp. Dù đảng nào thắng, dân chủ được lập, cả dân tộc thắng! Chừng nào Đảng ******** còn chiếm đất nước, dân Việt Nam đéo thể cùng xây dựng gì hết.