Thỏ Trắng Ác Tâm
Đàn iem Duy Mạnh
“Mày biết bố mày là ai không?”
“Mày làm được như tao chưa mà nói?”
“Loại như mày ngu như bò làm sao mà hiểu!”
Đây là mấy câu quen thuộc trong rất nhiều những cuộc tranh luận của người Việt.
anh.moe
Nghe thì tưởng ngầu, mạnh mẽ, có chính kiến... nhưng thực chất chỉ là biểu hiện của sự bất lực, một dấu hiệu của tư duy yếu kém. Khi không đủ lý lẽ, lập luận, logic để bảo vệ quan điểm, người ta thường chọn cách rẻ tiền nhất là tấn công vào con người.
Trong triết học tranh luận, có một nguyên tắc cơ bản được gọi là nguyên tắc hữu hảo (principle of charity).
Nguyên tắc này yêu cầu rằng, khi phản biện, hãy cố gắng hiểu và diễn đạt lại luận điểm của đối phương ở phiên bản mạnh nhất, hợp lý nhất, rồi mới bắt đầu phản bác.
Điều đó có nghĩa:
-Không được bóp méo lập luận của người khác để dễ dập tắt.
-Không được cố tình chọn phiên bản yếu nhất của quan điểm đối phương để đánh bại.
-Phải thừa nhận ý tưởng của đối phương với đúng giá trị thực, thậm chí còn diễn đạt nó tốt hơn chính họ, rồi mới bắt đầu phản biện.
Nguyên tắc này biến tranh luận thành một công cụ tìm kiếm sự thật thay vì game “thắng/thua” vô nghĩa.
Nó buộc người tham gia phải tập trung vào "ý tưởng" thay vì "cái tôi."
Nhờ đó, những cuộc đối thoại mới thực sự nuôi dưỡng sự trưởng thành về tư duy.
Tiếc là ở Việt Nam, nguyên tắc hữu hảo gần như không được biết đến.
Từ nhỏ tới lớn, chúng ta không được dạy cách đặt câu hỏi và tranh luận. Hệ thống giáo dục tập trung vào việc nhồi nhét kiến thức hơn là rèn luyện tư duy phản biện.
Cho nên, phần lớn mọi người không có kỹ năng phân biệt giữa "phản bác ý tưởng" và "tấn công cá nhân."
Kết quả là bất cứ khi nào thấy có ý kiến trái chiều, phản xạ mặc định là quy chụp động cơ, cho rằng người phản biện ghét mình => dẫn đến việc chửi bới, hạ nhục họ... thay vì tập trung lập luận.
Kiểu tranh luận ấy chẳng những vô bổ, mà còn cực kỳ độc hại.
Nó là thứ chúng ta cần tránh xa.
Nó biến mọi cuộc thảo luận thành một "sàn đấu chửi nhau", nơi mỗi người chỉ tập trung vào việc nâng cao giá trị bản thân, đồng thời hạ thấp đối phương để "thắng".
Thay vì lập luận “ý tưởng này sai”, họ biến nó thành “mày sai”, rồi cuối cùng là “mày ngu”.
Đây là một kiểu ngụy biện, hạ thấp người khác để tránh phải thừa nhận sai lầm.
Điều này sẽ làm cho:
-Ý tưởng mới khó được tiếp thu, vì bị dập tắt ngay từ đầu.
-Người có chính kiến bị cô lập, còn người hùa theo số đông thì được tung hô.
-Tranh luận không tạo ra tiến bộ, chỉ tạo ra thêm hận thù, chia rẽ.
Và đó là một thực trạng đáng buồn, khi xã hội bị mắc kẹt trong vòng xoáy của những cuộc “tranh luận” vô nghĩa.
Nơi không ai học thêm được điều gì, và tất cả kết thúc bằng một mớ chửi rủa.
anh.moe
“Mày làm được như tao chưa mà nói?”
“Loại như mày ngu như bò làm sao mà hiểu!”
Đây là mấy câu quen thuộc trong rất nhiều những cuộc tranh luận của người Việt.

CAESAR Comment “sfx” and i’ll send you the link to my sound effects pack!! #viral #edit #plane
Image CAESAR Comment “sfx” and i’ll send you the link to my sound effects pack!! #viral #edit #plane in private album

Trong triết học tranh luận, có một nguyên tắc cơ bản được gọi là nguyên tắc hữu hảo (principle of charity).
Nguyên tắc này yêu cầu rằng, khi phản biện, hãy cố gắng hiểu và diễn đạt lại luận điểm của đối phương ở phiên bản mạnh nhất, hợp lý nhất, rồi mới bắt đầu phản bác.
Điều đó có nghĩa:
-Không được bóp méo lập luận của người khác để dễ dập tắt.
-Không được cố tình chọn phiên bản yếu nhất của quan điểm đối phương để đánh bại.
-Phải thừa nhận ý tưởng của đối phương với đúng giá trị thực, thậm chí còn diễn đạt nó tốt hơn chính họ, rồi mới bắt đầu phản biện.
Nguyên tắc này biến tranh luận thành một công cụ tìm kiếm sự thật thay vì game “thắng/thua” vô nghĩa.
Nó buộc người tham gia phải tập trung vào "ý tưởng" thay vì "cái tôi."
Nhờ đó, những cuộc đối thoại mới thực sự nuôi dưỡng sự trưởng thành về tư duy.


Tiếc là ở Việt Nam, nguyên tắc hữu hảo gần như không được biết đến.
Từ nhỏ tới lớn, chúng ta không được dạy cách đặt câu hỏi và tranh luận. Hệ thống giáo dục tập trung vào việc nhồi nhét kiến thức hơn là rèn luyện tư duy phản biện.
Cho nên, phần lớn mọi người không có kỹ năng phân biệt giữa "phản bác ý tưởng" và "tấn công cá nhân."
Kết quả là bất cứ khi nào thấy có ý kiến trái chiều, phản xạ mặc định là quy chụp động cơ, cho rằng người phản biện ghét mình => dẫn đến việc chửi bới, hạ nhục họ... thay vì tập trung lập luận.

Kiểu tranh luận ấy chẳng những vô bổ, mà còn cực kỳ độc hại.
Nó là thứ chúng ta cần tránh xa.
Nó biến mọi cuộc thảo luận thành một "sàn đấu chửi nhau", nơi mỗi người chỉ tập trung vào việc nâng cao giá trị bản thân, đồng thời hạ thấp đối phương để "thắng".
Thay vì lập luận “ý tưởng này sai”, họ biến nó thành “mày sai”, rồi cuối cùng là “mày ngu”.
Đây là một kiểu ngụy biện, hạ thấp người khác để tránh phải thừa nhận sai lầm.
Điều này sẽ làm cho:
-Ý tưởng mới khó được tiếp thu, vì bị dập tắt ngay từ đầu.
-Người có chính kiến bị cô lập, còn người hùa theo số đông thì được tung hô.
-Tranh luận không tạo ra tiến bộ, chỉ tạo ra thêm hận thù, chia rẽ.
Và đó là một thực trạng đáng buồn, khi xã hội bị mắc kẹt trong vòng xoáy của những cuộc “tranh luận” vô nghĩa.
Nơi không ai học thêm được điều gì, và tất cả kết thúc bằng một mớ chửi rủa.


AQOnDHSWtkLPC BLyNoo04j66rTo53vK8JGYqtBqKvRS4NbxCgqpS OGi6JbGt8gvilPjHLB1C4W35jMEzjNlu2gJ00gQUhOaawt
Image AQOnDHSWtkLPC BLyNoo04j66rTo53vK8JGYqtBqKvRS4NbxCgqpS OGi6JbGt8gvilPjHLB1C4W35jMEzjNlu2gJ00gQUhOaawt in private album



