Live Tâm sự của một xammer khi đi đổi xe xăng qua xe điện.

Tổng cục5

Bò lái xe
Tôi 34 tuổi, con Dream II đời bố để lại vẫn chạy ngon, tiếng nổ còn vang hơn tiếng lòng. Sáng đề phát là nổ, chiều đèo vợ đi chợ, tối đi cà phê với hội bạn. Xe không chỉ là phương tiện, nó là kỷ niệm, là một phần bản sắc. Vậy mà đem tới sự kiện “đổi xe xăng lấy xe điện”, mấy anh kỹ thuật nhìn đúng 3 giây rồi bảo: xe anh còn chạy được là tốt lắm rồi ạ, định giá khoảng 3 triệu. Tôi sốc, riêng cái yên xe tôi mới bọc lại đã gần 500 nghìn, lốp mới thay, tem dán còn bóng loáng, "biển số tứ quý", và hơn hết là mùi xe vẫn còn nguyên mùi salonpas bố tôi dán tháng trước. Tôi ngẩn người, không biết là nên buồn hay nên cười.


Xung quanh tôi, nhiều người cũng đang mang xe tới định giá. Có bác bảo: “Tôi đi con Wave này từ hồi cưới vợ. Giờ nói đổi lấy xe điện, tự dưng thấy hụt hụt.” Có chú thì hí hửng: “Tôi đổi rồi. Xe cũ hao xăng, hay dở chứng. Xe điện bấm phát là chạy, đỡ lăn tăn.” Người nọ nhìn người kia, ánh mắt bán tín bán nghi. Chỉ có mấy anh nhân viên là vui, cười như được mùa, vì xe đổi về cứ xếp thành dãy.

Về nhà kể lại, bố tôi trầm ngâm một lúc rồi bảo: xe Dream mà đổi lấy cái gì không nghe thấy tiếng nổ thì có khác gì chia tay mối tình đầu. Tôi bật cười. Không biết là bố đang tiếc xe hay tiếc luôn cái thời mà đàn ông còn đạp nổ mỗi sáng như một nghi lễ.

Nhưng công bằng mà nói, nếu bỏ qua yếu tố “tình cảm”, thì xe điện cũng có lý của nó. Chạy êm, không mùi, không phải ghé cây xăng mỗi tuần. Người trẻ bây giờ đâu cần tiếng nổ để thấy mình ngầu, họ cần sự tiện và gọn. Chỉ có điều, ai đó hãy cho tôi biết: đi xe điện, gặp trời mưa ngập thì có thích không?

Còn bạn thì sao? Nếu đang đi một chiếc xe cũ, bạn sẽ chọn giữ lại “mùi xăng và ký ức”, hay đổi lấy một chiếc xe sạch sẽ, êm ru và khởi động chỉ bằng một nút bấm?
 
Tôi 34 tuổi, con Dream II đời bố để lại vẫn chạy ngon, tiếng nổ còn vang hơn tiếng lòng. Sáng đề phát là nổ, chiều đèo vợ đi chợ, tối đi cà phê với hội bạn. Xe không chỉ là phương tiện, nó là kỷ niệm, là một phần bản sắc. Vậy mà đem tới sự kiện “đổi xe xăng lấy xe điện”, mấy anh kỹ thuật nhìn đúng 3 giây rồi bảo: xe anh còn chạy được là tốt lắm rồi ạ, định giá khoảng 3 triệu. Tôi sốc, riêng cái yên xe tôi mới bọc lại đã gần 500 nghìn, lốp mới thay, tem dán còn bóng loáng, "biển số tứ quý", và hơn hết là mùi xe vẫn còn nguyên mùi salonpas bố tôi dán tháng trước. Tôi ngẩn người, không biết là nên buồn hay nên cười.


Xung quanh tôi, nhiều người cũng đang mang xe tới định giá. Có bác bảo: “Tôi đi con Wave này từ hồi cưới vợ. Giờ nói đổi lấy xe điện, tự dưng thấy hụt hụt.” Có chú thì hí hửng: “Tôi đổi rồi. Xe cũ hao xăng, hay dở chứng. Xe điện bấm phát là chạy, đỡ lăn tăn.” Người nọ nhìn người kia, ánh mắt bán tín bán nghi. Chỉ có mấy anh nhân viên là vui, cười như được mùa, vì xe đổi về cứ xếp thành dãy.

Về nhà kể lại, bố tôi trầm ngâm một lúc rồi bảo: xe Dream mà đổi lấy cái gì không nghe thấy tiếng nổ thì có khác gì chia tay mối tình đầu. Tôi bật cười. Không biết là bố đang tiếc xe hay tiếc luôn cái thời mà đàn ông còn đạp nổ mỗi sáng như một nghi lễ.

Nhưng công bằng mà nói, nếu bỏ qua yếu tố “tình cảm”, thì xe điện cũng có lý của nó. Chạy êm, không mùi, không phải ghé cây xăng mỗi tuần. Người trẻ bây giờ đâu cần tiếng nổ để thấy mình ngầu, họ cần sự tiện và gọn. Chỉ có điều, ai đó hãy cho tôi biết: đi xe điện, gặp trời mưa ngập thì có thích không?

Còn bạn thì sao? Nếu đang đi một chiếc xe cũ, bạn sẽ chọn giữ lại “mùi xăng và ký ức”, hay đổi lấy một chiếc xe sạch sẽ, êm ru và khởi động chỉ bằng một nút bấm?
Tml nào quay tay ra bài nghe ướt át vậy :vozvn (21):
 

Có thể bạn quan tâm

Top