Nhớ hồi vợ chồng tao mua cái chung cư đầu tiên giá 1.6 tỉ. Nhà vợ tao thì ông bà đều là công chức là nhà nước, cũng có chút tiền, cho vợ chồng tao được 100tr. Còn nhà tao thì bố mẹ nông dân cả nhà, nuôi được tao ăn học đã là phúc lắm rồi, tiền đâu mà cho con. Nhưng bố tao thì tính bốc đồng, có hôm uống rượu vào, gọi vợ chồng tao ra nói chuyện:"Bố mẹ cũng ko có nhiều, nhưng 100 thì bố mẹ có! Vợ chồng con cứ nhận nhà đi, làm nội thất rồi bố mẹ đưa!". Tao ngạc nhiên vl, nghĩ bụng ông bà già mình đào đâu ra 100 triệu nhỉ?
Đến khi nhận nhà xong, thiết kế nội thất các kiểu xong xuôi, con vợ tao phổi bò, cứ hỏi tao:"Sao ông bà bảo cho 100 mà ko thấy nhỉ?". Tao đành về hỏi nhỏ mẹ tao thì bà nói:"Bố mẹ cũng đang đi vay đây, mà được có 40tr thôi! Chưa đủ!". Lúc đó, tao chảy hết cả nước mắt. Vừa thương bố mẹ, vừa thấy tủi thân vkl. Sinh ra làm con nhà nghèo đôi khi cũng buồn thật! Thế là lại bảo ông bà ko phải vay nữa, tao dốc hết quỹ đen ra, rồi đưa cho ông bà già 100tr. Ông bà già tao lại gọi con dâu đến, đưa cho con dâu. Đã chót hứa rồi thì phải đưa thôi!
Nói chung, nhiều khi cũng muốn sinh ra trong gia đình giàu có lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại tự an ủi mình:"Nhà nghèo cũng được, hoàn cảnh sống giúp mình biết phấn đấu và trưởng thành nhiều hơn!".