Mày tầm tuổi tao mà nông cạn quá, vì tí tiền mà nghĩ ngợi nhiều, ấm ức. Tình cảm anh em sứt mẻ, ông bà thì thì khổ tâm.
Lãnh nợ khoản 200tr cho anh ruột là khoản cực nhỏ, ko là một hạt cát khi mày so sánh với 50 năm cuộc đời hòa thuận với anh mày sau này. Mày chưa biết được chục năm nữa mày sẽ ra sao đâu nên giờ giúp được thì cứ giúp, ko muốn giúp nhưng chả may dính vào thì cũng cố mà thay đổi tư duy để cho tâm lý thoải mái rồi gồng lên chứ ko nên oán thán anh mày nữa.
Trừ khi nó lười biếng, ăn chơi đập phá, gái gú cờ bạc rồi nợ nần thì mày có thể không giúp nó chứ nó làm ăn ngu với quyết định ngu thì ko trách được. Nếu chỉ vì như thế mà đéo giúp thì anh em ruột thịt, tình cảm gia đình để làm đéo gì, chẳng khác gì người dưng nước lã
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Bà già tao phá gần 2 tỷ, ông già tao phải gánh. Còn tao thì phải gánh người anh hiền lành, đụt đụt của tao cả cuộc đời dài sau này. Trước đây anh tao học nhiều quá bị trầm cảm rồi hóa điên, dây thần kinh căng cứng đến mức đi đái đéo tự chủ được, may mắn là cả nhà quan tâm sớm nên chữa bệnh kịp thời nhưng vẫn bị di chứng. Giờ ko làm ăn được gì, hơn 3 sọi rồi mà chưa mảnh tình vắt vai vì hâm hâm, vợ cũng đéo hiểu lấy dc ko. Chắc phải lấy con nhà quê nào đấy nghèo hèn thì nó mới chịu được anh tao
Tao tự ngẫm chuyện gia đình tao rồi chia sẻ cho mày một góc nhìn khác. Mày vẫn có ông anh bình thường, lành lặn thì nên trân trọng, giữ hòa khí vì tao thấy 200tr quá nhỏ bé. Nhân biến cố nhỏ này mày thử con vợ sắp cưới của mày xem sao, mày giải thích tâm tư cho nó hiểu rồi 2 đứa chung ý chí, chịu khó làm ăn, chi tiêu tiết kiệm thì 200tr kiếm cái roẹt, đéo đáng để bận tâm. Cái cần bận tâm là thái độ của anh mày và con vợ sắp cưới của mày cơ