Nguyenanhdung89
Gió lạnh đầu buồi

Trích từ Nhật kí chơi xe của sếp mùa Xuân :
Tháng 11 năm 2020, một cụ ông 92 tuổi sống ở vùng biên heo hút giữa Melbourne và Adelaide bất ngờ đăng bán “báu vật” cả đời mình trên mạng.
Điện thoại reo liên tục, ai cũng tha thiết xin Facetime để xem xe, nhưng cụ từ chối thẳng thừng: “Muốn mua thì tự chạy tới. Phải đứng trước mặt tôi, nhìn tận mắt con xe, thì tôi mới cân nhắc.”
Ông cụ treo giá trên trời, chẳng cần chiều khách, ai đủ thiện chí thì bước vào cuộc chơi.
Đến một ngày nắng đẹp tháng 7 năm 2021, tôi quyết định lái hơn 400km tìm tới tận nhà cụ. Tôi đến bằng chiếc Aston Vanquish, cụ nhìn thấy, nở nụ cười, và ngay khoảnh khắc đó tôi biết hai thế hệ “đam mê tốc độ” vừa bắt được đúng tần số.
Cụ tuổi cao, thường ngồi xe lăn, đi lại bằng nạng. Ông kể đã gắn bó với chiếc xe này hơn 60 năm, lần cuối cầm vô lăng là tận năm 1992, nhưng năm nào xe cũng được bảo dưỡng chỉn chu. Cụ bà đứng bên cạnh, vừa tự hào vừa cười nói:
“Sáng nào ông ấy cũng bắt tôi đề máy chiếc xe cho ông nghe, rồi mới yên tâm bắt đầu một ngày mới.”
Rốt cuộc, tôi chính thức trở thành chủ nhân mới của chiếc Aston cổ. Hành trình phục hồi kéo dài tới 4 năm, chiếc xe từ từ lột xác để trở lại dáng vẻ nguyên bản như thuở ban đầu.
Trong thời gian đó, không ít collector có máu mặt ở Úc lẫn Mỹ đã gõ cửa, trả giá gấp 10 lần. Nhưng tôi chưa từng bán. Bởi tôi đã hứa với cụ rằng mình sẽ “take care” con xe này cho ông bằng cả tấm lòng. Tới hôm nay, xe vẫn chưa lăn bánh, tôi cũng chưa một lần lái thử.
Ngày hoàn tất xe đã rất gần. Trong niềm háo hức, tôi gọi cho cụ để báo tin mừng, nhưng cụ bà nghẹn ngào cho biết ông đã mất cách đây 8 tháng. Trước lúc ra đi, ông dặn:
“Nói với Lee tới xem nốt những chiếc còn lại trong bộ sưu tập, tôi sẽ ưu tiên cho cậu ấy.”
Câu nói ấy khiến tôi trằn trọc nhiều đêm liền, khó lòng chợp mắt.
Tháng 11 năm 2020, một cụ ông 92 tuổi sống ở vùng biên heo hút giữa Melbourne và Adelaide bất ngờ đăng bán “báu vật” cả đời mình trên mạng.
Điện thoại reo liên tục, ai cũng tha thiết xin Facetime để xem xe, nhưng cụ từ chối thẳng thừng: “Muốn mua thì tự chạy tới. Phải đứng trước mặt tôi, nhìn tận mắt con xe, thì tôi mới cân nhắc.”
Ông cụ treo giá trên trời, chẳng cần chiều khách, ai đủ thiện chí thì bước vào cuộc chơi.



Đến một ngày nắng đẹp tháng 7 năm 2021, tôi quyết định lái hơn 400km tìm tới tận nhà cụ. Tôi đến bằng chiếc Aston Vanquish, cụ nhìn thấy, nở nụ cười, và ngay khoảnh khắc đó tôi biết hai thế hệ “đam mê tốc độ” vừa bắt được đúng tần số.
Cụ tuổi cao, thường ngồi xe lăn, đi lại bằng nạng. Ông kể đã gắn bó với chiếc xe này hơn 60 năm, lần cuối cầm vô lăng là tận năm 1992, nhưng năm nào xe cũng được bảo dưỡng chỉn chu. Cụ bà đứng bên cạnh, vừa tự hào vừa cười nói:
“Sáng nào ông ấy cũng bắt tôi đề máy chiếc xe cho ông nghe, rồi mới yên tâm bắt đầu một ngày mới.”
Rốt cuộc, tôi chính thức trở thành chủ nhân mới của chiếc Aston cổ. Hành trình phục hồi kéo dài tới 4 năm, chiếc xe từ từ lột xác để trở lại dáng vẻ nguyên bản như thuở ban đầu.
Trong thời gian đó, không ít collector có máu mặt ở Úc lẫn Mỹ đã gõ cửa, trả giá gấp 10 lần. Nhưng tôi chưa từng bán. Bởi tôi đã hứa với cụ rằng mình sẽ “take care” con xe này cho ông bằng cả tấm lòng. Tới hôm nay, xe vẫn chưa lăn bánh, tôi cũng chưa một lần lái thử.
Ngày hoàn tất xe đã rất gần. Trong niềm háo hức, tôi gọi cho cụ để báo tin mừng, nhưng cụ bà nghẹn ngào cho biết ông đã mất cách đây 8 tháng. Trước lúc ra đi, ông dặn:
“Nói với Lee tới xem nốt những chiếc còn lại trong bộ sưu tập, tôi sẽ ưu tiên cho cậu ấy.”
Câu nói ấy khiến tôi trằn trọc nhiều đêm liền, khó lòng chợp mắt.