Live Tâm sự kiếp nghèo...

Lala123hihi

Đàn iem Duy Mạnh
Những ai cùng sinh ra trong nghèo khó vào tâm sự với tao đi.:vozvn (18):
Tao sinh ra ở một vùng quê nhỏ, nơi ven sông êm đềm, nhà t cạnh sông hồng, con sông gắn với cả một thời thiếu nữ của t :vozvn (1): Ngay từ nhỏ, t đã rất thấm cảnh nghèo khổ, bố say rượu hay đánh t, nên ước mơ của t là sẽ đi thật xa,có một gia đình nhỏ của riêng t, chỉ thế thôi. Và rồi t cố gắng học, cấp 3 cả huyện có mình t đỗ chuyên, mình t đi trọ xa, 3 năm t chỉ ăn bắp cải và thịt băm để sống, tới nỗi giờ thấy bắp cải là t khá ngán. Hồi đó t không biết chăm chút bản thân, không biết chăm chút ngoại hình, bị khinh miệt chế giễu hoài, và rồi thời gian cũng trôi qua, t lên đại học. Một vòng lặp vừa học vừa đi làm, mỗi tối ăn cái bánh mì nguội, t luôn tự hỏi bao giờ t thoát được ra :tire:
Giờ t là sinh viên năm cuối, thời gian cũng thế mà thấm thoắt qua. Ra trường t tính ra Quảng Ninh làm bác sĩ, lấy chút tiền thu hút rồi gửi tất cho bố mẹ, mình t làm lại cuộc đời ở nơi đất khách quê người, có lẽ t sẽ mở 1 phòng khám nhỏ, vừa làm vừa cho, tư vấn chữa bệnh cho người nghèo, đời t chắc cũng chẳng giàu có gì được, nên thôi coi như dùng tấm lòng tốt của mình để lại giá trị cho đời :vozvn (1): Giờ này năm sau có lẽ tở Quảng Ninh, thằng nào nghèo nghèo mà chưa được ăn hải sản thì t mời 1 bữa no.

Note : À cm ơi, có cao nhân nào xem tử vi hong giúp t 1 quẻ ik, t sinh 10h20p sáng nữ 22/11/2002 dương :( T nên học tiếp hay đi làm luôn, bản thân t muốn học nhưng học tiếp cao học thì đúng báo nhà khổ bố mẹ thêm nữa :((
 
Sửa lần cuối:
Phá tới mức nghèo hẳn luôn đây :sure:
M cũng nghèo như t hả, hồi t còn nhỏ, bố mẹ t chửi t nhiều lắm, cấp 3 dọa đốt sách vở t rồi chửi t là con ăn bám, tổn thương nặng nề vler, trọng nam khinh nữ, nhưng từ đợt mấy năm trước, anh t uống rượu dẫn bạn về đánh bố, mình t lo tiền viện phí, lai bố đi viện chăm bố, không ai thương bố mẹ bằng t, từ đợt đấy quý t lắm, giờ đòi sang tên hết đất đai nhà cửa cho t, mà t không muốn lấy, t ám ảnh tới nỗi chỉ muốn thoát khỏi mảnh đất ấy thôi.
 
M cũng nghèo như t hả, hồi t còn nhỏ, bố mẹ t chửi t nhiều lắm, cấp 3 dọa đốt sách vở t rồi chửi t là con ăn bám, tổn thương nặng nề vler, trọng nam khinh nữ, nhưng từ đợt mấy năm trước, anh t uống rượu dẫn bạn về đánh bố, mình t lo tiền viện phí, lai bố đi viện chăm bố, không ai thương bố mẹ bằng t, từ đợt đấy quý t lắm, giờ đòi sang tên hết đất ai nhà cửa cho t, mà t không muốn lấy, t ám ảnh tới nỗi chỉ muốn thoát khỏi mảnh đất ấy thôi.
Thằng anh mày súc vật thế
 
M cũng nghèo như t hả, hồi t còn nhỏ, bố mẹ t chửi t nhiều lắm, cấp 3 dọa đốt sách vở t rồi chửi t là con ăn bám, tổn thương nặng nề vler, trọng nam khinh nữ, nhưng từ đợt mấy năm trước, anh t uống rượu dẫn bạn về đánh bố, mình t lo tiền viện phí, lai bố đi viện chăm bố, không ai thương bố mẹ bằng t, từ đợt đấy quý t lắm, giờ đòi sang tên hết đất đai nhà cửa cho t, mà t không muốn lấy, t ám ảnh tới nỗi chỉ muốn thoát khỏi mảnh đất ấy thôi.
Lấy đất đi rồi tao sẽ cưới mày chúng ta sẽ sống hạnh fuck tới cuối đời
 
Những ai cùng sinh ra trong nghèo khó vào tâm sự với tao đi.:vozvn (18):
Tao sinh ra ở một vùng quê nhỏ, nơi ven sông êm đềm, nhà t cạnh sông hồng, con sông gắn với cả một thời thiếu nữ của t :vozvn (1): Ngay từ nhỏ, t đã rất thấm cảnh nghèo khổ, bố say rượu hay đánh t, nên ước mơ của t là sẽ đi thật xa,có một giađình nhỏ của riêng t, chỉ thế thôi. Và rồi t cố gắng học, cấp 3 cả huyện có mình t đỗ chuyên, mình t đi trọ xa, 3 năm t chỉ ăn bắp cải và thịt băm để sống, tới nỗi giờ thấy bắp cải là t khá ngán. Hồi đó t không biết chăm chút bản thân, không biết chăm chút ngoại hình, bị khinh miệt chế giễu hoài, và rồi thời gian cũng trôi qua, t lên đại học. Một vòng lặp vừa học vừa đi làm, mỗi tối ăn cái bánh mì nguội, t luôn tự hỏi bao giờ t thoát được ra :tire:
Giờ t là sinh viên năm cuối, thời gian cũng thế mà thấm thoắt qua. Ra trường t tính ra Quảng Ninh làm bác sĩ, lấy chút tiền thu hút rồi gửi tất cho bố mẹ, mình t làm lại cuộc đời ở nơi đất khách quê người, có lẽ t sẽ mở 1 phòng khám nhỏ, vừa làm vừa cho, tư vấn chữa bệnh cho người nghèo, đời t chắc cũng chẳng giàu có gì được, nên thôi coi như dùng tấm lòng tốt của mình để lại giá trị cho đời :vozvn (1): Giờ này năm sau có lẽ tở Quảng Ninh, thằng nào nghèo nghèo mà chưa được ăn hải sản thì t mời 1 bữa no.
quá đẳng cấp,
vượt lên nghịch cảnh, cá chép hóa rồng,
giờ mấy ai trải qua được những khó khăn mà nụ cười vẫn còn trên môi như em,
chúc em mãi giữ vững được phong độ như này nhé :vozvn (25)::vozvn (25)::vozvn (25):
 
Vốn dĩ giàu nghèo nó chỉ là khái niệm mà thôi, thế nào là nghèo thế nào là giàu còn tuỳ thuộc vào môi trường sống xung quanh mình, cố gắng phấn đấu và hài hoà nó thôi...
Giàu mà không tìm được một người vợ yêu thương mình, hay không tìm được 1 người bạn tri kỷ, 1 tình cảm chân thật từ gia đình họ hàng, thì giàu cũng vô nghĩa, cũng cảm thấy cuộc sống quá bon chen và giả tạo thôi...
Mà nghèo quá, không đủ điều kiện chăm sóc những thứ tình cảm chân thành (nếu có) thì sẽ cảm thấy nuối tiếc.
Nên là cứ cố gắng thôi, cứ gánh lấy gánh nặng cuộc đời 1 cách vừa đủ thôi.
Bản chất hạnh phúc là cái cực khó để định nghĩa, giàu nghèo là cái cực khó để đong đếm nên càng cố tìm càng không ra...
Tuổi trẻ mộng mơ có 1 người yêu mình chân thành lại không đủ điều kiện chăm sóc, có những người bạn tình cảm đơn thuần thì lại không đủ kinh tế, tri thức để vun đắp, có bố mẹ già yêu thương thì lại không báo hiếu được, đến khi có tiền, chịch choạc với gái xinh là đơn giản, kết giao với nhiều người là đơn giản, mua đồ đắt tiền là đơn giản thì ngoảnh lại chưa chắc đã tìm được 1 tình yêu trong trẻo, chưa chắc đã có những người bạn vô tư , cũng chưa chắc còn bố còn mẹ để báo hiếu...
Nên là cứ kiếm tiền đi, nhưng đừng coi tiền là tất cả... đời vốn không công bằng, chỉ có điều đời cho chúng ta 1 vài thứ : thời gian, cảm xúc, sinh mệnh... những cái đó giàu nghèo đều như nhau.
Hãy làm gì mình thích, thế là đủ.
Trân trọng!
 
Tao chưa hiểu nghèo ở đâu mà có thịt và bắp cải ăn

Bản thân tao những năm cấp 2, cấp 3 rau toàn ra cái mương hay ao tù gần nhà bứt rau muống nước mọc dại về ăn, hay ra đồng tìm rau dệu ở các ruộng
Bữa cơm thì nhiều khi là quả trứng vịt + thêm nước vào khuấy lên chiên cho được nhiều
Hoặc bữa thì là mấy cái đậu phụ trắng chấm muối, hoặc đậu phộng rang muối
 
Vốn dĩ giàu nghèo nó chỉ là khái niệm mà thôi, thế nào là nghèo thế nào là giàu còn tuỳ thuộc vào môi trường sống xung quanh mình, cố gắng phấn đấu và hài hoà nó thôi...
Giàu mà không tìm được một người vợ yêu thương mình, hay không tìm được 1 người bạn tri kỷ, 1 tình cảm chân thật từ gia đình họ hàng, thì giàu cũng vô nghĩa, cũng cảm thấy cuộc sống quá bon chen và giả tạo thôi...
Mà nghèo quá, không đủ điều kiện chăm sóc những thứ tình cảm chân thành (nếu có) thì sẽ cảm thấy nuối tiếc.
Nên là cứ cố gắng thôi, cứ gánh lấy gánh nặng cuộc đời 1 cách vừa đủ thôi.
Bản chất hạnh phúc là cái cực khó để định nghĩa, giàu nghèo là cái cực khó để đong đếm nên càng cố tìm càng không ra...
Tuổi trẻ mộng mơ có 1 người yêu mình chân thành lại không đủ điều kiện chăm sóc, có những người bạn tình cảm đơn thuần thì lại không đủ kinh tế, tri thức để vun đắp, có bố mẹ già yêu thương thì lại không báo hiếu được, đến khi có tiền, chịch choạc với gái xinh là đơn giản, kết giao với nhiều người là đơn giản, mua đồ đắt tiền là đơn giản thì ngoảnh lại chưa chắc đã tìm được 1 tình yêu trong trẻo, chưa chắc đã có những người bạn vô tư , cũng chưa chắc còn bố còn mẹ để báo hiếu...
Nên là cứ kiếm tiền đi, nhưng đừng coi tiền là tất cả... đời vốn không công bằng, chỉ có điều đời cho chúng ta 1 vài thứ : thời gian, cảm xúc, sinh mệnh... những cái đó giàu nghèo đều như nhau.
Hãy làm gì mình thích, thế là đủ.
Trân trọng!
@Hoàng Tử DiNa @vuacuaxam đũy máng nay đạo lí nữa nè, nay thời thiết thất thường cho koi :ah: :ah: :ah:
 
Đọc qua thì thấy bạn còn 1 hành trí khá dài để đi đến được với điều mà bản thân mong muốn, cố gắng lên bạn.
 
Vốn dĩ giàu nghèo nó chỉ là khái niệm mà thôi, thế nào là nghèo thế nào là giàu còn tuỳ thuộc vào môi trường sống xung quanh mình, cố gắng phấn đấu và hài hoà nó thôi...
Giàu mà không tìm được một người vợ yêu thương mình, hay không tìm được 1 người bạn tri kỷ, 1 tình cảm chân thật từ gia đình họ hàng, thì giàu cũng vô nghĩa, cũng cảm thấy cuộc sống quá bon chen và giả tạo thôi...
Mà nghèo quá, không đủ điều kiện chăm sóc những thứ tình cảm chân thành (nếu có) thì sẽ cảm thấy nuối tiếc.
Nên là cứ cố gắng thôi, cứ gánh lấy gánh nặng cuộc đời 1 cách vừa đủ thôi.
Bản chất hạnh phúc là cái cực khó để định nghĩa, giàu nghèo là cái cực khó để đong đếm nên càng cố tìm càng không ra...
Tuổi trẻ mộng mơ có 1 người yêu mình chân thành lại không đủ điều kiện chăm sóc, có những người bạn tình cảm đơn thuần thì lại không đủ kinh tế, tri thức để vun đắp, có bố mẹ già yêu thương thì lại không báo hiếu được, đến khi có tiền, chịch choạc với gái xinh là đơn giản, kết giao với nhiều người là đơn giản, mua đồ đắt tiền là đơn giản thì ngoảnh lại chưa chắc đã tìm được 1 tình yêu trong trẻo, chưa chắc đã có những người bạn vô tư , cũng chưa chắc còn bố còn mẹ để báo hiếu...
Nên là cứ kiếm tiền đi, nhưng đừng coi tiền là tất cả... đời vốn không công bằng, chỉ có điều đời cho chúng ta 1 vài thứ : thời gian, cảm xúc, sinh mệnh... những cái đó giàu nghèo đều như nhau.
Hãy làm gì mình thích, thế là đủ.
Trân trọng!
đụ sư nay triết lý thành giảng sư ak
 
Những ai cùng sinh ra trong nghèo khó vào tâm sự với tao đi.:vozvn (18):
Tao sinh ra ở một vùng quê nhỏ, nơi ven sông êm đềm, nhà t cạnh sông hồng, con sông gắn với cả một thời thiếu nữ của t :vozvn (1): Ngay từ nhỏ, t đã rất thấm cảnh nghèo khổ, bố say rượu hay đánh t, nên ước mơ của t là sẽ đi thật xa,có một giađình nhỏ của riêng t, chỉ thế thôi. Và rồi t cố gắng học, cấp 3 cả huyện có mình t đỗ chuyên, mình t đi trọ xa, 3 năm t chỉ ăn bắp cải và thịt băm để sống, tới nỗi giờ thấy bắp cải là t khá ngán. Hồi đó t không biết chăm chút bản thân, không biết chăm chút ngoại hình, bị khinh miệt chế giễu hoài, và rồi thời gian cũng trôi qua, t lên đại học. Một vòng lặp vừa học vừa đi làm, mỗi tối ăn cái bánh mì nguội, t luôn tự hỏi bao giờ t thoát được ra :tire:
Giờ t là sinh viên năm cuối, thời gian cũng thế mà thấm thoắt qua. Ra trường t tính ra Quảng Ninh làm bác sĩ, lấy chút tiền thu hút rồi gửi tất cho bố mẹ, mình t làm lại cuộc đời ở nơi đất khách quê người, có lẽ t sẽ mở 1 phòng khám nhỏ, vừa làm vừa cho, tư vấn chữa bệnh cho người nghèo, đời t chắc cũng chẳng giàu có gì được, nên thôi coi như dùng tấm lòng tốt của mình để lại giá trị cho đời :vozvn (1): Giờ này năm sau có lẽ tở Quảng Ninh, thằng nào nghèo nghèo mà chưa được ăn hải sản thì t mời 1 bữa no.
iu em :sweet_kiss:

Tụi mầy thấy ai học y mà nghèo k
Tin người vkl :vozvn (19):
Công tử tuyệt đối tin em iu @Lala123hihi
 
Đọc qua thì thấy bạn còn 1 hành trí khá dài để đi đến được với điều mà bản thân mong muốn, cố gắng lên bạn.
T luôn suy nghĩ, là t cần sống để phấn đấu hay sống để hạnh phúc, t luôn cố gắng nhưng cảm giác càng cố càng không có hạnh phúc mà mình mong, phải chăng t nên học cách dừng lại và chấp nhận hạnh phúc...
 
Tao chưa hiểu nghèo ở đâu mà có thịt và bắp cải ăn

Bản thân tao những năm cấp 2, cấp 3 rau toàn ra cái mương hay ao tù gần nhà bứt rau muống nước mọc dại về ăn, hay ra đồng tìm rau dệu ở các ruộng
Bữa cơm thì nhiều khi là quả trứng vịt + thêm nước vào khuấy lên chiên cho được nhiều
Hoặc bữa thì là mấy cái đậu phụ trắng chấm muối, hoặc đậu phộng rang muối
Ừ thế chắc m nghèo hơn t rồi :((
Vốn dĩ giàu nghèo nó chỉ là khái niệm mà thôi, thế nào là nghèo thế nào là giàu còn tuỳ thuộc vào môi trường sống xung quanh mình, cố gắng phấn đấu và hài hoà nó thôi...
Giàu mà không tìm được một người vợ yêu thương mình, hay không tìm được 1 người bạn tri kỷ, 1 tình cảm chân thật từ gia đình họ hàng, thì giàu cũng vô nghĩa, cũng cảm thấy cuộc sống quá bon chen và giả tạo thôi...
Mà nghèo quá, không đủ điều kiện chăm sóc những thứ tình cảm chân thành (nếu có) thì sẽ cảm thấy nuối tiếc.
Nên là cứ cố gắng thôi, cứ gánh lấy gánh nặng cuộc đời 1 cách vừa đủ thôi.
Bản chất hạnh phúc là cái cực khó để định nghĩa, giàu nghèo là cái cực khó để đong đếm nên càng cố tìm càng không ra...
Tuổi trẻ mộng mơ có 1 người yêu mình chân thành lại không đủ điều kiện chăm sóc, có những người bạn tình cảm đơn thuần thì lại không đủ kinh tế, tri thức để vun đắp, có bố mẹ già yêu thương thì lại không báo hiếu được, đến khi có tiền, chịch choạc với gái xinh là đơn giản, kết giao với nhiều người là đơn giản, mua đồ đắt tiền là đơn giản thì ngoảnh lại chưa chắc đã tìm được 1 tình yêu trong trẻo, chưa chắc đã có những người bạn vô tư , cũng chưa chắc còn bố còn mẹ để báo hiếu...
Nên là cứ kiếm tiền đi, nhưng đừng coi tiền là tất cả... đời vốn không công bằng, chỉ có điều đời cho chúng ta 1 vài thứ : thời gian, cảm xúc, sinh mệnh... những cái đó giàu nghèo đều như nhau.
Hãy làm gì mình thích, thế là đủ.
Trân trọng!
Vét máng k?
quá đẳng cấp,
vượt lên nghịch cảnh, cá chép hóa rồng,
giờ mấy ai trải qua được những khó khăn mà nụ cười vẫn còn trên môi như em,
chúc em mãi giữ vững được phong độ như này nhé :vozvn (25)::vozvn (25)::vozvn (25):
Giờ còn nụ cười dọc thôi...Nụ cười trên môi t tắt từ lâu rồi
Thằng anh mày súc vật thế
Anh t 30 tuổi ăn bám mẹ 30 năm...pó tay
 
Ừ thế chắc m nghèo hơn t rồi :((

Vét máng k?

Giờ còn nụ cười dọc thôi...Nụ cười trên môi t tắt từ lâu rồi

Anh t 30 tuổi ăn bám mẹ 30 năm...pó tay
PmONvbv.jpg
 
Có bao giờ nghĩ đến việc trap đại gia chưa e ?
 
Những ai cùng sinh ra trong nghèo khó vào tâm sự với tao đi.:vozvn (18):
Tao sinh ra ở một vùng quê nhỏ, nơi ven sông êm đềm, nhà t cạnh sông hồng, con sông gắn với cả một thời thiếu nữ của t :vozvn (1): Ngay từ nhỏ, t đã rất thấm cảnh nghèo khổ, bố say rượu hay đánh t, nên ước mơ của t là sẽ đi thật xa,có một gia đình nhỏ của riêng t, chỉ thế thôi. Và rồi t cố gắng học, cấp 3 cả huyện có mình t đỗ chuyên, mình t đi trọ xa, 3 năm t chỉ ăn bắp cải và thịt băm để sống, tới nỗi giờ thấy bắp cải là t khá ngán. Hồi đó t không biết chăm chút bản thân, không biết chăm chút ngoại hình, bị khinh miệt chế giễu hoài, và rồi thời gian cũng trôi qua, t lên đại học. Một vòng lặp vừa học vừa đi làm, mỗi tối ăn cái bánh mì nguội, t luôn tự hỏi bao giờ t thoát được ra :tire:
Giờ t là sinh viên năm cuối, thời gian cũng thế mà thấm thoắt qua. Ra trường t tính ra Quảng Ninh làm bác sĩ, lấy chút tiền thu hút rồi gửi tất cho bố mẹ, mình t làm lại cuộc đời ở nơi đất khách quê người, có lẽ t sẽ mở 1 phòng khám nhỏ, vừa làm vừa cho, tư vấn chữa bệnh cho người nghèo, đời t chắc cũng chẳng giàu có gì được, nên thôi coi như dùng tấm lòng tốt của mình để lại giá trị cho đời :vozvn (1): Giờ này năm sau có lẽ tở Quảng Ninh, thằng nào nghèo nghèo mà chưa được ăn hải sản thì t mời 1 bữa no.

Note : À cm ơi, có cao nhân nào xem tử vi hong giúp t 1 quẻ ik, t sinh 10h20p sáng nữ 22/11/2002 :( T nên học tiếp hay đi làm luôn, bản thân t muốn học nhưng học tiếp cao học thì đúng báo nhà khổ bố mẹ thêm nữa :((
Túm lại là huynh đài nghèo, xấu, bị đối xử ngược đãi, bác sỹ cũng ko tốt hơn đâu. Nam vote reset. :vozvn (19)::vozvn (19)::vozvn (19):
 
Những ai cùng sinh ra trong nghèo khó vào tâm sự với tao đi.:vozvn (18):
Tao sinh ra ở một vùng quê nhỏ, nơi ven sông êm đềm, nhà t cạnh sông hồng, con sông gắn với cả một thời thiếu nữ của t :vozvn (1): Ngay từ nhỏ, t đã rất thấm cảnh nghèo khổ, bố say rượu hay đánh t, nên ước mơ của t là sẽ đi thật xa,có một gia đình nhỏ của riêng t, chỉ thế thôi. Và rồi t cố gắng học, cấp 3 cả huyện có mình t đỗ chuyên, mình t đi trọ xa, 3 năm t chỉ ăn bắp cải và thịt băm để sống, tới nỗi giờ thấy bắp cải là t khá ngán. Hồi đó t không biết chăm chút bản thân, không biết chăm chút ngoại hình, bị khinh miệt chế giễu hoài, và rồi thời gian cũng trôi qua, t lên đại học. Một vòng lặp vừa học vừa đi làm, mỗi tối ăn cái bánh mì nguội, t luôn tự hỏi bao giờ t thoát được ra :tire:
Giờ t là sinh viên năm cuối, thời gian cũng thế mà thấm thoắt qua. Ra trường t tính ra Quảng Ninh làm bác sĩ, lấy chút tiền thu hút rồi gửi tất cho bố mẹ, mình t làm lại cuộc đời ở nơi đất khách quê người, có lẽ t sẽ mở 1 phòng khám nhỏ, vừa làm vừa cho, tư vấn chữa bệnh cho người nghèo, đời t chắc cũng chẳng giàu có gì được, nên thôi coi như dùng tấm lòng tốt của mình để lại giá trị cho đời :vozvn (1): Giờ này năm sau có lẽ tở Quảng Ninh, thằng nào nghèo nghèo mà chưa được ăn hải sản thì t mời 1 bữa no.

Note : À cm ơi, có cao nhân nào xem tử vi hong giúp t 1 quẻ ik, t sinh 10h20p sáng nữ 22/11/2002 :( T nên học tiếp hay đi làm luôn, bản thân t muốn học nhưng học tiếp cao học thì đúng báo nhà khổ bố mẹ thêm nữa :((
Copy đâu về đấy bạng
 

Có thể bạn quan tâm

Top