Mr deva3
Trẻ trâu
Cái nghề của tao cũng không có gì đáng nói . Chỉ là tao muốn tâm sự với chúng mày về tất cả ngành nghề . Tao là 1 thằng chụp ảnh . Biết đến máy và cầm máy cũng được 7 năm . Cuộc đời làm nháy đứa nào sướng thì tao không biết . Chứ đối với tao nếu không yêu và đam mê cái nghề này chắc tao bỏ lâu rồi . Khoảng thời gian tao thành nháy có tí tiếng tăm cũng nhanh lúc đó show tao khá đều . Có anh em cọc chèo tao gọi tắt là anh a . Tao coi nhƯ anh em ruột . Chưa bao giờ tao từ chối 1 thứ gì bất kể khó khăn . Bất kể thời gian chỉ cần nói tao , tao sẽ làm . Thời gian mới đi làm như thiên đường với tao vậy
. Tao có tiền không nhiều nhưng tao vui . Rồi trải qua 1 thời gian lúc tao tìm được 1 cái tiệm khác và làm song song 2 chỗ . Tao cứ nghĩ cuộc đời làm nháy ít ra tao cũng có thể cống hiến rồi vì ông a không có tiệm . Nên tao làm cho 1 người anh khác tao tạm gọi là b . Ông này thì chỉ gọi tao đơn giản là đi làm cho anh . Tao đồng ý . Nhưng sau đó là những tháng ngày vl chúng mày ạ
. Và đôi lúc tao nghĩ cũng có thể do cái nghiệp nó dính lấy tao . Lúc tao làm cho ông b này . Về chuyện tiền bạc hàng tháng . Tao ko có đề cập lúc đó tao còn trẻ và cũng ngại mất tình cảm . Tao công nhận tao ngu và 1 thằng sống hết lòng . Nên chúng mày đừng đọc xong rồi chửi tao . Tao chấp nhận 3 tháng ko đề cập lương
. Tao cứ miệt mài hăng say làm . Vì tiệm khâu tư vấn váy cưới và concept rất yếu . Nên tao thầu luôn vụ đó . Cái này tao ko lấy lương . Vì giúp tiệm . Nhưng chúng mày hiểu đấy có những thứ tao thấy tao nghĩ ra mà tao vẫn u mê là ông kia không sòng phẳng chuyện tiền bạc . 1 tháng tao kéo khách về đủ 30 ngày . Những tháng sau khách cũng khá . Rồi đến 1 ngày như tao nói là tao làm song song 2 chỗ . Tao đi làm cho ông a . Tao bị tai nạn . Máy móc tao hư hết . Ông a tối đó nói bay Đi hà nội cứu đồ cho tao . Tao cảm kích và cảm thấy tao ko tin lầm người
. 2 tuần sau đồ của tao về ko sửa được . Tao buồn lắm nhưng vẫn phải vay để có đồ làm . Rồi tao chán nản . Tao cần tiền mà tụi mày . Nhưng đến khi tính lương bên b . Tao bàng hoàng là tao chỉ nhận được có 6tr
4 tháng . Tao cũng ok . Vì tao nghĩ giá trị mình chắc họ coi ngang đó . Nên tao ko nói gì cả . Lần đầu tiên tao cầm tiền mà tao khóc .
. Rồi tao nghĩ đến sẽ bán xác 2 cái máy kiếm thêm ít đồng nữa . Rồi tao mới vỡ lẽ ra . Là ông a không hề đi sửa máy cho tao . Vì ông anh thân ruột sửa máy bảo “ nếu nó đem máy đi sửa và thơ đã bung ra sửa , anh sẵn sàng bỏ nghề “ . Cái máy còn nguyên chưa đụng chạm . Lúc đó chúng mày ngĩ thế nào .
.
tao bỏ nghề đi làm phụ hồ . Làm việc gì cũng làm . Được cái tao chăm chỉ nên làm cái j cũng nghiêm túc .
rồi tao gặp anh c là 1 người anh đã quen biết ổng thấy tao con đam mê ông kêu tao về phụ ổng . Lúc đó tao coi ổng như quý nhân . Đi đâu tao với ổng như hình với bóng . Vì tao nghĩ chắc cuộc đời tao chắc đến đây sẽ lên được chút . Ổng cho tao mượn lại cái máy cũ để có thể nhận Khách thêm . Nhưng cuộc đời đâu ai có cho ai thư gì đâu chúng mày . Đổi lại tao làm việc vặt cho ổng . Tao ngây thơ . Có đồ j mới còn sót lại liên quan đến công việc . Tao tặng cho ổng . Ổng trả tiền mà tao ko lấy . Tao nghĩ cuộc đời nên có ơn có trả .Đỉnh điểm là khi tao chịu không nổi vì chạy việc vặt những thứ không đáng . Tao hỏi thằng nào làm nháy chạy 60 km đi chụp về nhận 100 ngàn ko
. Rồi tao vay mượn quyết sẽ mua cái máy ảnh ổng cho mượn . 1 cái máy nát bươm nát bét . Vì anh em tao sẵn sàng trả 1 cái giá mà với số tiền đó tao đã có 1 con máy ngon hơn . Tươm tất hơn . rồi chúng mày biết ổng tl sao không “ giá chừng đó thôi anh để lại xài “ . Tao im lặng . Cuộc đời làm nháy của tao nó gian truân mà tao ko thể kể hết được . Lúc thuê được mảnh đất . Mở tiệm thì cầm trong tay được 20 triệu . Nhưng tao có biết phụ hồ . Nên tao tự xây . Tự cất nhà . Để tiết kiệm . Tao tận dụng lại vật liệu của họ . Rồi thằng làm hợp đồng thuê nhà lừa tao . Ôm tiền chạy . Đất tao bị thu hồi . Tao khóc cạn nước mắt . Nhưng tao vẫn yêu nghề Và không bỏ . H tao đã có gia đình và có con . Tao cũng muốn đi xin 1 cái tiệm nào đó . Nhưng quả thực là giờ tao rất sợ . Tao sợ tao lại bị như xưa . Xưa tao có 1 mình tao còn có thể chống chọi được . Nhưng giờ tao có gia đình tao lại sợ ảnh hưởng . Nên tao chưa có dám đi đâu cả . Nhưng qua 1 thời gian vợ tao động viên . Thì tao cũng mạnh dạn hơn . Tao viết cái mày muốn tâm sự . Nên thằng nào có tâm sự . Cứ viết dưới cái topic của tao . Và tao cũng nói luôn . Nếu là member của xam . Nếu chúng mày khó khăn . Nhưng sắp cưới vợ . Hoặc chúng mày bệnh tật . Muốn chụp hình cưới . Liên hệ tao . Tao sẵn sàng chụp free cho chúng mày . Tụi mày chỉ cần tự đi thuê xe . Và makeup trang điểm . Váy vóc . Tao cam đoan là giá không cao . Và ta ko ăn 1 đồng lời nào cả . Tao ngay thẳng
. Tao sẽ chụp mà ko lấy tiền công . Cuộc đời tao vẫn đang khổ và khó khĂn . Nhưng nếu làm chúng mày bớt đi phần nào đó . Tao sẵn sàng đem tâm huyết tao ra làm . Với lại tiện đây anh em nào cần thợ . Cần người làm trong tiệm . cần cộng tác viên báo chí hình ảnh tin bài cứ liên hệ tao . Nếu chúng mày ko tin tao có thể gửi info . Cũng như các bài báo tao được đăng







tao bỏ nghề đi làm phụ hồ . Làm việc gì cũng làm . Được cái tao chăm chỉ nên làm cái j cũng nghiêm túc .
rồi tao gặp anh c là 1 người anh đã quen biết ổng thấy tao con đam mê ông kêu tao về phụ ổng . Lúc đó tao coi ổng như quý nhân . Đi đâu tao với ổng như hình với bóng . Vì tao nghĩ chắc cuộc đời tao chắc đến đây sẽ lên được chút . Ổng cho tao mượn lại cái máy cũ để có thể nhận Khách thêm . Nhưng cuộc đời đâu ai có cho ai thư gì đâu chúng mày . Đổi lại tao làm việc vặt cho ổng . Tao ngây thơ . Có đồ j mới còn sót lại liên quan đến công việc . Tao tặng cho ổng . Ổng trả tiền mà tao ko lấy . Tao nghĩ cuộc đời nên có ơn có trả .Đỉnh điểm là khi tao chịu không nổi vì chạy việc vặt những thứ không đáng . Tao hỏi thằng nào làm nháy chạy 60 km đi chụp về nhận 100 ngàn ko

