Ván Bài Thứ 7
Bò lái xe
Tao sống ở lừa bao nhiêu năm rồi, và cái cảm giác bị dí, bị đè, bị ép nó ăn vào người tao lúc nào không hay.
Ngày nào cũng mở mắt ra là lao vào kiếm sống như con chó: làm quần quật, tăng ca triền miên mà tiền thì ít ỏi, chi phí thì cứ đội lên.
Đi làm thì sếp ép việc, khách chửi, đồng nghiệp cạnh tranh, sai một chút là bị dí trách nhiệm.
Ra đường thì khói bụi, kẹt xe, trời nóng muốn xỉu.
Về nhà thì cha mẹ bệnh, họ hàng hỏi cưới, hỏi lương, hỏi bao giờ có con.
Tương lai thì mù mịt: làm hoài không mua nổi nhà, sống hoài không thấy ánh sáng phía trước, chỉ thấy mình đang bơi trong cái hồ không có bờ.
Ngày nào tao cũng mang cảm giác đó: nghẹt thở, lầm lũi, cố gồng để tồn tại, chứ không phải sống.
Và rồi đến chuyện cưới xin.
Tao đã nói tao không muốn có con, vì tao biết rõ tao đã phải lớn lên trong cái cuộc đời ngột ngạt như vậy, tao không muốn con tao bị cuốn vào cái vòng xoáy này.
Tao hiểu cái nỗi sợ khi mỗi ngày thức dậy là một cuộc chiến, khi kiếm tiền khó hơn thở, khi tương lai mờ như sương.
Tao lớn lên với cái cảm giác mình lúc nào cũng thấp lại, bé lại, mệt lại.
Tao không muốn tái tạo cái số phận đó cho một đứa nhỏ chưa mở mắt đã mang gánh nặng cuộc đời trên vai.
Nhưng vợ tao lại muốn có bằng được.
Và cuối cùng tao đã tạo ra một sinh linh vô tội — một đứa trẻ sẽ phải bước vào cái đời mà tao đã vật lộn bấy lâu nay.
Nghĩ tới đó, tim tao thắt lại.
Tao thương nó, thương tao của ngày xưa, và tao thấy mình giống như kẻ đẩy con vào chính cái con đường đau khổ mà tao đã từng gào thét muốn thoát.
Cảm giác tội lỗi đó… nó nặng đến mức tao sợ nhìn thẳng vào chính mình.
Ngày nào cũng mở mắt ra là lao vào kiếm sống như con chó: làm quần quật, tăng ca triền miên mà tiền thì ít ỏi, chi phí thì cứ đội lên.
Đi làm thì sếp ép việc, khách chửi, đồng nghiệp cạnh tranh, sai một chút là bị dí trách nhiệm.
Ra đường thì khói bụi, kẹt xe, trời nóng muốn xỉu.
Về nhà thì cha mẹ bệnh, họ hàng hỏi cưới, hỏi lương, hỏi bao giờ có con.
Tương lai thì mù mịt: làm hoài không mua nổi nhà, sống hoài không thấy ánh sáng phía trước, chỉ thấy mình đang bơi trong cái hồ không có bờ.
Ngày nào tao cũng mang cảm giác đó: nghẹt thở, lầm lũi, cố gồng để tồn tại, chứ không phải sống.
Và rồi đến chuyện cưới xin.
Tao đã nói tao không muốn có con, vì tao biết rõ tao đã phải lớn lên trong cái cuộc đời ngột ngạt như vậy, tao không muốn con tao bị cuốn vào cái vòng xoáy này.
Tao hiểu cái nỗi sợ khi mỗi ngày thức dậy là một cuộc chiến, khi kiếm tiền khó hơn thở, khi tương lai mờ như sương.
Tao lớn lên với cái cảm giác mình lúc nào cũng thấp lại, bé lại, mệt lại.
Tao không muốn tái tạo cái số phận đó cho một đứa nhỏ chưa mở mắt đã mang gánh nặng cuộc đời trên vai.
Nhưng vợ tao lại muốn có bằng được.
Và cuối cùng tao đã tạo ra một sinh linh vô tội — một đứa trẻ sẽ phải bước vào cái đời mà tao đã vật lộn bấy lâu nay.
Nghĩ tới đó, tim tao thắt lại.
Tao thương nó, thương tao của ngày xưa, và tao thấy mình giống như kẻ đẩy con vào chính cái con đường đau khổ mà tao đã từng gào thét muốn thoát.
Cảm giác tội lỗi đó… nó nặng đến mức tao sợ nhìn thẳng vào chính mình.
