Sao lại đéo khác

Simp là việc m sợ nó đ thích m, làm tất cả vì nó. Còn việc quan tâm là việc để ý tới khả năng cùng sóng, dễ vào bài hay không. Chả liên quan đ gì cả.
Tán gái là nghệ thuật

Trong chăn rau nói riêng, Vs t nó chỉ là m mang lại lợi ích gì cho các e nó và các em nó đồng ý trao đổi lại lợi ích hay không thôi. Việc cảm xúc là thứ tự nhiên trong quá trình ấy. Còn bản thân m đ có gì cho nó cảm thấy được lợi thì nghệ đến cỡ vĩ nhân cũng đéo tán được.
T từng đi ăn vs các em nhà quan chức, làm to rồi. Địa điểm ăn nó chả là cái cc gì nếu e nó k phải là 1 con dở bị bệnh sạch sẽ hay sĩ diện gì đấy. Quan trọng là bản thân m là người thế nào thôi. Ngồi quán phở cầm cái vơ tu, mặc sơ mi đi pót chơ và toát lên vẻ học thức thì ở đ đâu cũng là ghi điểm trong mắt bọn thích người có tiền + học thức cả.
Cái này m nói chuyện vài buổi là biết. Đến khi gặp m cũng biết. Ở đời đứa càng có nhiều cái này càng thích kín kẽ, nhưng nếu đụng vào là sẽ thể hiện sự am hiểu có lễ nghĩa nhất định. Bọn Gen Z ngày nay, được mấy đứa? Và mấy đứa đấy đa phần t biết cũng k chơi mấy thể loại hẹn hò kiểu này, hoặc có chơi cũng sủi cực nhanh. Còn m đặt lên bàn cân kiểu sòng phẳng thì t chịu r

tương đối thôi.