Gần đây, mấy chuồng bò lại mở lớp kinh tế vỡ lòng, chuyên dọa thiên hạ rằng nợ công Mỹ cao hơn GDP, chính phủ Mỹ sắp vỡ nợ, nợ công Mỹ sắp chạm 200% GDP. Rồi chúng còn ngồi nhẩm tính kiểu mẫu giáo: thu 5 nghìn tỷ, nợ 38 nghìn tỷ, 8 năm Mỹ mới trả hết nợ công nếu chỉ thu không tiêu gì. Dĩ nhiên, đó không phải là phân tích tài chính mà là toán lớp ba cộng thêm sự ngusi kinh tế. Không hiểu nợ công là gì, không hiểu đồng tiền dự trữ là gì, và càng không biết hệ thống tín dụng toàn cầu vận hành ra sao.
Muốn bớt ngv thì nhìn sang Nhật một chút cho sáng đầu ra. Nợ công Nhật Bản đã vượt 250% GDP suốt hơn 12 năm, mà họ vẫn là nền kinh tế lớn thứ ba thế giới, vẫn sống khỏe re. Trong khi đó, đàn bò đỏ thì vẫn mơ được sang Tokyo làm thuê. Cái mà bò không hiểu, là vấn đề không nằm ở nợ bao nhiêu, mà nằm ở nợ dùng để làm gì, vay bằng đồng tiền nào, ai là chủ nợ và chi phí vay ra sao.
MỸ KHÔNG CÓ Ý ĐỊNH TRẢ HẾT NỢ VÀ CHỦ NỢ CŨNG KHÔNG MUỐN MỸ NGỪNG VAY TIỀN
Trước hết, bò cần ngừng hỏi câu ngudot: Bao giờ Mỹ trả hết nợ công. Câu trả lời đơn giản là không bao giờ. Bởi vì nợ công Mỹ chính là huyết mạch của nền tài chính. Nếu Mỹ trả hết nợ, thì chủ nợ sẽ không biết cất tiền ở đâu. Thảm họa sẽ không phải là Mỹ vỡ nợ, mà là cả hệ thống tài chính toàn cầu mất tài sản an toàn.
Chủ nợ của Mỹ không phải bọn cho vay nặng lãi, mà là Fed, ngân hàng, quỹ hưu trí, nhà đầu tư, doanh nghiệp Mỹ... những người không bao giờ muốn tiền nằm yên trong két sắt mà không sinh lời. Dù Mỹ có trả hết nợ thì họ cũng sẽ lại dùng tiền đó để mua lại trái phiếu Mỹ để sinh lời theo thời gian. Tức là, Mỹ vừa là người vay, vừa là người cho vay, tiền lãi trả ra lại chảy ngược vào nền kinh tế Mỹ.
Còn cái tư duy bao nhiêu năm trả hết nợ, dĩ nhiên đó là năng lực tài chính cấp mẫu giáo. Mỹ không trả hết nợ, họ xoay vòng nợ, tái phát hành trái phiếu mới để trả trái phiếu cũ, trong khi nền kinh tế vẫn tăng trưởng, tài sản vẫn sinh lời, và đồng USD vẫn thống trị toàn cầu. Nếu sợ vay nợ, thì hãy học Triều Tiên: không vay, không nợ, và không có gì để mất ngoài đói.
Người giầu người ta đi vay tiền để làm đòn bẩy tài chính, chỉ có người nghèo đi vay mới là gánh nặng.
NỢ CÔNG CÓ NÃO VÀ NỢ CÔNG NGUSI
Điều đáng nói không phải là nợ bao nhiêu, mà là nợ dùng để làm gì. Nợ của Mỹ là nợ công có não, tiền đi vay chảy vào các lĩnh vực của tương lai: AI, bán dẫn, năng lượng sạch, hàng không vũ trụ, công nghệ sinh học, giáo dục và y học. Mỗi USD chi ra lại sinh ra thêm việc làm, năng suất, tri thức và công nghệ. Nợ Mỹ không tạo ra gánh nặng, nó tạo ra Nobel, tạo ra SpaceX, tạo ra Apple, google, tạo ra tương lai.
Nhờ vậy, Mỹ nợ lớn mà vẫn giữ lạm phát 2,8%, tăng trưởng ổn định, còn những kẻ mơ Mỹ sụp vẫn phải cắm mặt dùng iPhone sáng chế từ Thung lũng Silicon.
Còn Trung Quốc thì sao? Trung Quốc vay để xây thành phố ma, cao tốc ma, sân bay ma, bơm tiền cho doanh nghiệp nhà nước thua lỗ, rồi lấy bê tông đắp lên bong bóng bất động sản. Mỗi một nhân dân tệ vay thêm tạo ra ngày càng ít GDP hơn, nợ không sinh sản, chỉ sinh phiền. Nga còn tệ hơn: nợ đổ vào đạn pháo, mỗi phát bắn là một khoản nợ bay lên trời, không tạo ra giá trị, chỉ tạo ra hố bom. Đó là nợ công ngu si, nợ hôm nay để mất tương lai ngày mai.
VAY BẰNG ĐỒNG TIỀN NÀO MỚI LÀ VẤN ĐỀ SỐNG CÒN
Mỹ vay bằng USD, đồng tiền mà chính họ phát hành và cũng là đồng tiền mà toàn cầu phải dùng. Vì thế, Mỹ không thể vỡ nợ thật sự, họ nợ bằng chính máy in tiền của mình.
Còn những nước khác thì sao? Vay bằng USD, trong khi đồng nội tệ của họ năm nào cũng mất giá. Vay hôm nay, mai trả thêm vài % vì tỷ giá phình to như bóng bay. Đó là khác biệt giữa kẻ vay bằng sức mạnh và kẻ vay bằng rủi ro. Và khi không trả được nợ, họ phải bán tài sản quốc gia, nhượng quyền khai thác, hoặc chịu điều kiện chính trị – đó mới là thật sự mất chủ quyền tài chính.
AI LÀ CHỦ NỢ CỦA MỸ
Gần 70% nợ công Mỹ do người Mỹ nắm giữ gồm Fed, ngân hàng, quỹ hưu trí, doanh nghiệp, nhà đầu tư cá nhân. Tức là Mỹ vay của chính mình. Tiền lãi trả ra lại chảy vòng về nước Mỹ, nuôi chính quỹ hưu trí của dân Mỹ. Đây là nợ nội bộ của quốc gia mạnh, hoàn toàn khác với những nước yếu phải vay bằng ngoại tệ rồi run rẩy sợ bị siết nợ.
Còn với Nhật thì sao? Họ vay dân họ, bằng đồng tiền họ, với lãi suất khoảng 1%. Vậy nên họ nợ 250% GDP mà vẫn giàu. Đấy gọi là vay bằng niềm tin, không phải vay bằng sợ hãi.
Chính vì thế, các tổ chức như S&P, Moody’s, Fitch đều xếp nợ công Mỹ ở mức AAA (dạng tài sản an toàn nhất hành tinh). Trong khi Trung Quốc và Nga dù nợ ít hơn nhiều, vẫn chỉ ở mức A hoặc junk. Có con bò đỏ từng cãi tôi, các tổ chức kia sinh ra để phục vụ lợi ích cho Mỹ. Ấy thế là chúng nó khôn hơn cả chính phủ Trung Quốc à? Trung Quốc miệng hô chống Mỹ to nhất mà vẫn xếp hàng mua trái phiếu Mỹ để giữ tiền cho an toàn. Bò đỏ biết nợ công Mỹ rủi ro mà Chính Phủ Trung Quốc không biết, lại cứ mang tiền đưa cho Mỹ vay.
Nên bò đỏ bớt lo Mỹ vỡ nợ đi. Khi nào Mỹ thật sự lo nợ, họ sẽ cắt viện trợ cho những nước như Việt Nam. Năm ngoái VN vừa nhận hơn 300 triệu USD từ Mỹ. Lúc đó, cá là bò đỏ sẽ còn hoảng hơn cả người Mỹ.
Muốn bớt ngv thì nhìn sang Nhật một chút cho sáng đầu ra. Nợ công Nhật Bản đã vượt 250% GDP suốt hơn 12 năm, mà họ vẫn là nền kinh tế lớn thứ ba thế giới, vẫn sống khỏe re. Trong khi đó, đàn bò đỏ thì vẫn mơ được sang Tokyo làm thuê. Cái mà bò không hiểu, là vấn đề không nằm ở nợ bao nhiêu, mà nằm ở nợ dùng để làm gì, vay bằng đồng tiền nào, ai là chủ nợ và chi phí vay ra sao.
MỸ KHÔNG CÓ Ý ĐỊNH TRẢ HẾT NỢ VÀ CHỦ NỢ CŨNG KHÔNG MUỐN MỸ NGỪNG VAY TIỀN
Trước hết, bò cần ngừng hỏi câu ngudot: Bao giờ Mỹ trả hết nợ công. Câu trả lời đơn giản là không bao giờ. Bởi vì nợ công Mỹ chính là huyết mạch của nền tài chính. Nếu Mỹ trả hết nợ, thì chủ nợ sẽ không biết cất tiền ở đâu. Thảm họa sẽ không phải là Mỹ vỡ nợ, mà là cả hệ thống tài chính toàn cầu mất tài sản an toàn.
Chủ nợ của Mỹ không phải bọn cho vay nặng lãi, mà là Fed, ngân hàng, quỹ hưu trí, nhà đầu tư, doanh nghiệp Mỹ... những người không bao giờ muốn tiền nằm yên trong két sắt mà không sinh lời. Dù Mỹ có trả hết nợ thì họ cũng sẽ lại dùng tiền đó để mua lại trái phiếu Mỹ để sinh lời theo thời gian. Tức là, Mỹ vừa là người vay, vừa là người cho vay, tiền lãi trả ra lại chảy ngược vào nền kinh tế Mỹ.
Còn cái tư duy bao nhiêu năm trả hết nợ, dĩ nhiên đó là năng lực tài chính cấp mẫu giáo. Mỹ không trả hết nợ, họ xoay vòng nợ, tái phát hành trái phiếu mới để trả trái phiếu cũ, trong khi nền kinh tế vẫn tăng trưởng, tài sản vẫn sinh lời, và đồng USD vẫn thống trị toàn cầu. Nếu sợ vay nợ, thì hãy học Triều Tiên: không vay, không nợ, và không có gì để mất ngoài đói.
Người giầu người ta đi vay tiền để làm đòn bẩy tài chính, chỉ có người nghèo đi vay mới là gánh nặng.
NỢ CÔNG CÓ NÃO VÀ NỢ CÔNG NGUSI
Điều đáng nói không phải là nợ bao nhiêu, mà là nợ dùng để làm gì. Nợ của Mỹ là nợ công có não, tiền đi vay chảy vào các lĩnh vực của tương lai: AI, bán dẫn, năng lượng sạch, hàng không vũ trụ, công nghệ sinh học, giáo dục và y học. Mỗi USD chi ra lại sinh ra thêm việc làm, năng suất, tri thức và công nghệ. Nợ Mỹ không tạo ra gánh nặng, nó tạo ra Nobel, tạo ra SpaceX, tạo ra Apple, google, tạo ra tương lai.
Nhờ vậy, Mỹ nợ lớn mà vẫn giữ lạm phát 2,8%, tăng trưởng ổn định, còn những kẻ mơ Mỹ sụp vẫn phải cắm mặt dùng iPhone sáng chế từ Thung lũng Silicon.
Còn Trung Quốc thì sao? Trung Quốc vay để xây thành phố ma, cao tốc ma, sân bay ma, bơm tiền cho doanh nghiệp nhà nước thua lỗ, rồi lấy bê tông đắp lên bong bóng bất động sản. Mỗi một nhân dân tệ vay thêm tạo ra ngày càng ít GDP hơn, nợ không sinh sản, chỉ sinh phiền. Nga còn tệ hơn: nợ đổ vào đạn pháo, mỗi phát bắn là một khoản nợ bay lên trời, không tạo ra giá trị, chỉ tạo ra hố bom. Đó là nợ công ngu si, nợ hôm nay để mất tương lai ngày mai.
VAY BẰNG ĐỒNG TIỀN NÀO MỚI LÀ VẤN ĐỀ SỐNG CÒN
Mỹ vay bằng USD, đồng tiền mà chính họ phát hành và cũng là đồng tiền mà toàn cầu phải dùng. Vì thế, Mỹ không thể vỡ nợ thật sự, họ nợ bằng chính máy in tiền của mình.
Còn những nước khác thì sao? Vay bằng USD, trong khi đồng nội tệ của họ năm nào cũng mất giá. Vay hôm nay, mai trả thêm vài % vì tỷ giá phình to như bóng bay. Đó là khác biệt giữa kẻ vay bằng sức mạnh và kẻ vay bằng rủi ro. Và khi không trả được nợ, họ phải bán tài sản quốc gia, nhượng quyền khai thác, hoặc chịu điều kiện chính trị – đó mới là thật sự mất chủ quyền tài chính.
AI LÀ CHỦ NỢ CỦA MỸ
Gần 70% nợ công Mỹ do người Mỹ nắm giữ gồm Fed, ngân hàng, quỹ hưu trí, doanh nghiệp, nhà đầu tư cá nhân. Tức là Mỹ vay của chính mình. Tiền lãi trả ra lại chảy vòng về nước Mỹ, nuôi chính quỹ hưu trí của dân Mỹ. Đây là nợ nội bộ của quốc gia mạnh, hoàn toàn khác với những nước yếu phải vay bằng ngoại tệ rồi run rẩy sợ bị siết nợ.
Còn với Nhật thì sao? Họ vay dân họ, bằng đồng tiền họ, với lãi suất khoảng 1%. Vậy nên họ nợ 250% GDP mà vẫn giàu. Đấy gọi là vay bằng niềm tin, không phải vay bằng sợ hãi.
Chính vì thế, các tổ chức như S&P, Moody’s, Fitch đều xếp nợ công Mỹ ở mức AAA (dạng tài sản an toàn nhất hành tinh). Trong khi Trung Quốc và Nga dù nợ ít hơn nhiều, vẫn chỉ ở mức A hoặc junk. Có con bò đỏ từng cãi tôi, các tổ chức kia sinh ra để phục vụ lợi ích cho Mỹ. Ấy thế là chúng nó khôn hơn cả chính phủ Trung Quốc à? Trung Quốc miệng hô chống Mỹ to nhất mà vẫn xếp hàng mua trái phiếu Mỹ để giữ tiền cho an toàn. Bò đỏ biết nợ công Mỹ rủi ro mà Chính Phủ Trung Quốc không biết, lại cứ mang tiền đưa cho Mỹ vay.
Nên bò đỏ bớt lo Mỹ vỡ nợ đi. Khi nào Mỹ thật sự lo nợ, họ sẽ cắt viện trợ cho những nước như Việt Nam. Năm ngoái VN vừa nhận hơn 300 triệu USD từ Mỹ. Lúc đó, cá là bò đỏ sẽ còn hoảng hơn cả người Mỹ.