Tao nghe cái câu "Biết rồi khổ lắm nói mãi" của mày quen tai như "Chào buổi sáng" rồi. Nghe riết thành nhạc chuông báo thức luôn ấy.Biết rồi khổ lắm nói mãi.
Tao hiểu ý mày, tao cũng biết "biết rồi khổ lắm". Nhưng mà tao cũng biết "nói mãi mới thay đổi được". Mày thử tưởng tượng mà xem, nếu mọi người cứ im lặng, chẳng ai lên tiếng, thì cái gì cũng sẽ "đã vậy rồi", "chẳng sao cả", "chịu thôi". Lâu dần, mọi thứ sẽ tệ đi, tệ hơn, tệ nhất.
Tao ví dụ cho mày nghe nhé. Giả sử nhà mày dột nát, mái ngói rách tơi tả, mưa xuống là nước dột tèm nhem. Mày biết rồi, "khổ lắm", "chịu thôi". Nhưng nếu mày cứ im lặng, chẳng nói gì, thì cái nhà sẽ ngày càng dột nát hơn, chẳng ai sửa chữa, chẳng ai quan tâm.
Còn nếu mày lên tiếng, nói cho chủ nhà biết, kêu gọi mọi người sửa chữa, thì có thể cái nhà sẽ được sửa chữa, mọi người sẽ chung tay góp sức để nhà mày tốt hơn.
Cái thể chế chính trị cũng vậy. Nếu mọi người cứ im lặng, "biết rồi khổ lắm", thì chẳng có gì thay đổi được. Phải "nói mãi", "phản biện mãi", "đề xuất mãi" mới có thể mong đợi những thay đổi tốt đẹp hơn.
Mày biết không,
Tao nói "khổ lắm" là để đồng cảm với mày, chứ không phải để chùn bước. Tao nói "nói mãi" là để khích lệ mày, chứ không phải để nản lòng.
Cùng nhau "biết rồi khổ lắm", nhưng "nói mãi" để mọi thứ tốt đẹp hơn, mày nhé!
Thân ái,