Câu "Dụng chi tắc hành, xá chi tắc tàng" là lời Khổng Tử nói với Nhan Uyên trong chương Thư Nhi của "Luận Ngữ", có nghĩa là "Khi có người hiểu ta, ta sẽ dùng trí tuệ để làm sự nghiệp; khi bị bỏ rơi, ta cất giấu trí tuệ đó". Câu này thể hiện triết lý về sự ứng xử với tài năng và trí tuệ của bản thân, tùy thuộc vào hoàn cảnh xã hội và sự đón nhận của người đời.
Ý nghĩa:
- Sự chủ động trong ứng dụng tài năng:
Khổng Tử khuyên Nhan Uyên, và bản thân mình, phải biết tùy thời mà sử dụng tài năng. Khi hoàn cảnh thuận lợi, có người đón nhận, thì hãy dùng hết khả năng.
- Giữ gìn và bảo tồn tài năng:
Khi thời thế không thuận, không được trọng dụng, thì không nên cố gắng phô bày tài năng hay cố gắng tham gia vào việc vô ích. Thay vào đó, hãy cất giấu, bảo tồn và chờ đợi thời cơ tốt hơn.
- Sự khiêm nhường và khôn ngoan:
Câu nói thể hiện sự khiêm nhường của bậc trí giả, không tham vọng, không cố gắng chứng tỏ bản thân khi không có cơ hội. Nó cũng là một triết lý khôn ngoan, giúp tránh bị lợi dụng hoặc làm những điều không mang lại kết quả tốt đẹp.