Kiến Ba Khoang
Thôi vậy thì bỏ
:
Tháng Giêng xưa mở hội
Khai mạc mùa lứa đôi
Em yêu kiều váy mỏng
Anh hững hờ... liếm môi
Tháng Giêng mùa ăn chơi
Đông Đoài đều rất vội
Bãi dâu làng xơ xác
Gái trai cùng rã rời
Tuổi xuân nào nông nổi
Biên câu thơ ơi à
Tôi trao nàng thắc thỏm
Mơ cuộc tình la đà
Cái địt cụ cuộc đời
Đâu như mình mong đợi
Em môi hồng chúm chím:
“Mả bố thằng dở hơi!”
Tim non rụng tơi bời
Không để lệ tuôn rơi
Anh xé tình trăm mảnh
Tung bài thơ lên trời
Quên cơn đau đầu đời
Tôi đi vào bộ đội )
Sao vàng vênh vành mũ
Bao năm dằng dặc trôi
Ngày vui cùng nắng dội
Đêm gác đùa sương rơi
Tay buồn quay súng nhỏ
Tình non nào khôn nguôi
Mẹ biên thư kể tội
Mách đời bạc như vôi
Em không chồng vẫn đẻ
Ru con bằng thơ tôi
Lòng trai tơ bùi ngùi
Mắt chớp nhìn xa xôi
Tháng Giêng đâu còn nữa
Nhắc chi thơ ngậm ngùi
Tình xưa giờ hấp hối
Tình sau liền lên ngôi
Trĩu vai tình lính trẻ
Yêu như thể thù đời
Đời chìm trong tóc rối
Đời lặn trong thơm môi
Niềm vui chờ phía trước
Sau lưng là lệ rơi
Tháng Giêng dần xa xôi
Nhường cho mùa gian dối
Sông trôi như tình nhỏ
Bài thơ xưa quên rồi...
Thì gian chầm chậm trôi
Qua bên dốc cuộc đời
Bùn tênh dài tiếng thở
Quên sao thời ăn chơi?
Anh bây giờ gối mỏi
Tóc bạc lại da mồi
Tìm về thăm quê cũ
Nơi ruộng mật bờ xôi
Gặp nhau luống bùi ngùi
Cười run run bờ môi
Ơ kìa như trẻ lại
Chúng mình thời đôi mươi
Tình chẳng cần lắm lời
Mắt nhìn nhau đắm đuối
Bàn tay nào nắm khẽ
Bấy nhiêu là lả lơi
Ngoài trời mưa bụi rơi
Cậu trai nào đọc vội
Dòng thơ tôi năm nào
Giọng gái gào: “Dở hơi!”
Lại tiếp một vòng đời
Giêng nay lại đến rồi
Muôn đời Giêng vẫn vậy
Xuân là phải yêu thôi
Tháng Giêng xưa mở hội
Khai mạc mùa lứa đôi
Em yêu kiều váy mỏng
Anh hững hờ... liếm môi
Tháng Giêng mùa ăn chơi
Đông Đoài đều rất vội
Bãi dâu làng xơ xác
Gái trai cùng rã rời
Tuổi xuân nào nông nổi
Biên câu thơ ơi à
Tôi trao nàng thắc thỏm
Mơ cuộc tình la đà
Cái địt cụ cuộc đời
Đâu như mình mong đợi
Em môi hồng chúm chím:
“Mả bố thằng dở hơi!”
Tim non rụng tơi bời
Không để lệ tuôn rơi
Anh xé tình trăm mảnh
Tung bài thơ lên trời
Quên cơn đau đầu đời
Tôi đi vào bộ đội )
Sao vàng vênh vành mũ
Bao năm dằng dặc trôi
Ngày vui cùng nắng dội
Đêm gác đùa sương rơi
Tay buồn quay súng nhỏ
Tình non nào khôn nguôi
Mẹ biên thư kể tội
Mách đời bạc như vôi
Em không chồng vẫn đẻ
Ru con bằng thơ tôi
Lòng trai tơ bùi ngùi
Mắt chớp nhìn xa xôi
Tháng Giêng đâu còn nữa
Nhắc chi thơ ngậm ngùi
Tình xưa giờ hấp hối
Tình sau liền lên ngôi
Trĩu vai tình lính trẻ
Yêu như thể thù đời
Đời chìm trong tóc rối
Đời lặn trong thơm môi
Niềm vui chờ phía trước
Sau lưng là lệ rơi
Tháng Giêng dần xa xôi
Nhường cho mùa gian dối
Sông trôi như tình nhỏ
Bài thơ xưa quên rồi...
Thì gian chầm chậm trôi
Qua bên dốc cuộc đời
Bùn tênh dài tiếng thở
Quên sao thời ăn chơi?
Anh bây giờ gối mỏi
Tóc bạc lại da mồi
Tìm về thăm quê cũ
Nơi ruộng mật bờ xôi
Gặp nhau luống bùi ngùi
Cười run run bờ môi
Ơ kìa như trẻ lại
Chúng mình thời đôi mươi
Tình chẳng cần lắm lời
Mắt nhìn nhau đắm đuối
Bàn tay nào nắm khẽ
Bấy nhiêu là lả lơi
Ngoài trời mưa bụi rơi
Cậu trai nào đọc vội
Dòng thơ tôi năm nào
Giọng gái gào: “Dở hơi!”
Lại tiếp một vòng đời
Giêng nay lại đến rồi
Muôn đời Giêng vẫn vậy
Xuân là phải yêu thôi

