THẦN CHIẾN: KHI CÁC VỊ THẦN “VA CHẠM” VÀ CÁI GIÁ MÀ LOÀI NGƯỜI PHẢI TRẢ!

TieuBachLong23

Thanh niên hoi


(Theogony) của Hesiod và tra cứu lại các biên bản chiến tranh của Thiên đàng. Trước khi chúng ta bước vào bãi chiến trường đẫm máu của các đấng toàn năng, xin phép được nêu lại câu hỏi: “Liệu có tồn tại cuộc chiến giữa Thần và Thần không? Và nếu cuộc chiến đó xảy ra, nó có tác động đến con người giống như các cuộc chiến tranh tôn giáo hay không?”


Một câu hỏi chạm đến cốt lõi của Thần học Chính trị và Phân tâm học Tôn giáo.


Nếu bạn hỏi: Có “thần chiến” không? Câu trả lời ngắn gọn: Có. Và họ đánh nhau tàn bạo hơn con người nhiều.


Nếu bạn nghĩ Thiên giới là nơi các vị thần ngồi uống trà, đánh cờ và mỉm cười hiền hậu, thì bạn đã xem quá nhiều phim hoạt hình Disney rồi. Lịch sử tôn giáo nhân loại là một cuốn biên niên sử về bạo lực thần thánh (Theomachies).


Hy-lạp: Cuộc chiến Titanomachy kéo dài 10 năm giữa phe thần Zeus (Olympians) và phe cha mình là Cronus (Titans). Kết quả? Núi lở, biển động, và phe thua cuộc bị tống xuống ngục Tartarus.


Ấn-độ: Đây là “võ đài” đẫm máu nhất. Phe Deva (Thiên thần) và phe Asura (A-tu-la) đánh nhau như cơm bữa. Họ tranh giành thuốc trường sinh (Amrita), tranh giành lãnh thổ, thậm chí tranh giành... vợ của nhau. Đỉnh điểm là trận chiến được mô tả trong sử thi Mahabharata, nơi các vị thần tham chiến gián tiếp qua các anh hùng.


Do-thái–Ki-tô giáo: Cuộc “nội chiến” đầu tiên và lớn nhất: Michael vs. Lucifer. Một phần ba thiên thần bị đá khỏi Thiên đàng. Đây là cuộc đảo chính chính trị quy mô vũ trụ đầu tiên được ghi nhận.


Như vậy, thần thánh không hòa bình. Họ đầy tham vọng, kiêu hãnh và sẵn sàng “động thủ”.


Nhưng phải đặt câu hỏi tiếp theo: Liệu những cuộc chiến đó có thật trên cõi trời hay trong đầu óc tưởng tượng của loài người? Đây là phần “xoắn não” nhất. Liệu họ thực sự cầm sấm sét ném nhau trên tầng mây, hay đó là sự phóng chiếu của chúng ta? Theo nhà triết học Feuerbach và sau này là Freud là những đại sư ngành Phân tâm học, thần thánh là sự phóng chiếu những khát vọng và xung đột của con người lên bầu trời. Khi bộ tộc A đánh bộ tộc B, họ sẽ kể câu chuyện rằng Thần của A đang đánh nhau với Thần của B. Ví dụ: Khi người Aryan (da trắng) xâm lược Ấn-độ và đánh bại người Dravidian (da màu), họ viết nên kinh Vệ-đà kể rằng Thần Indra (thần sấm của Aryan) đã đánh bại con rồng Vritra (biểu tượng của dân bản địa). Do đó, “Thần chiến” thực chất là “Sử thi hóa” các cuộc chiến tranh giành đất đai và tài nguyên của con người.


Trong Huyền học có một thuyết gọi là Egregore (Tư tưởng thể), khi hàng triệu người cùng tin vào một vị thần, họ tạo ra một thực thể năng lượng khổng lồ gọi là Egregore. Khi hai tôn giáo xung đột, hai khối năng lượng Egregore này thực sự “va chạm” nhau ở cõi trung giới (Astral Plane). Cuộc chiến này là thật về mặt năng lượng.


Bạn hỏi nó có tác động như chiến tranh tôn giáo không? Thực ra, chiến tranh tôn giáo CHÍNH LÀ sự hiện thực hóa của Thần chiến trên mặt đất. Theo nguyên lý Hermetic lý giải rằng: “Trên sao, dưới vậy”. Khi các vị thần (hoặc các Egregore) xung đột về mặt ý thức hệ, con người dưới trần gian sẽ cầm gươm giáo lên để “bảo vệ chánh pháp” hoặc “thánh chiến”.


Thần chiến tạo ra một làn sóng năng lượng cuồng tín gọi là “tâm lý đám đông”. Những người hiền lành bỗng dưng trở nên hung hãn vì họ tin rằng mình đang là “chiến binh của Chúa/Phật”. Kẻ thù không còn là con người nữa, mà là “Quỷ dữ”, là “Tà đạo” (tức là “phi nhân cách hóa” một nhóm người thuộc phe đối thủ). Giết họ không phải là tội ác (giết người), mà là công đức (hàng yêu phục ma). Đây là tác động đáng sợ nhất. Điều đó gây ra hệ quả địa chính trị như thế nào? Hãy nhìn vào Trung Đông hay các cuộc Thập Tự Chinh. Đó là nơi Thần Yahweh và Thần Allah “tranh luận” thông qua súng đạn của con người.


Ngày nay, Thần chiến không diễn ra trên đỉnh Olympus nữa. Nó diễn ra trên Facebook, TikTok và Twitter. Khi fan của một “Thần tượng” (Idol - nghĩa đen là tượng thần) này tấn công fan của “Thần tượng” kia. Khi phe “Hữu thần” chửi nhau với phe “Vô thần”. Đó chính là Memetic Warfare (Chiến tranh Thông tin). Các vị thần hiện đại (Tiền bạc, Danh vọng, Ý thức hệ) đang điều khiển các con rối con người gõ phím để tiêu diệt lẫn nhau.


À, sau đó bạn Nho Nhi lại hỏi: “Ad ui cho em hỏi một chút, ngoài sự bảo hộ cống hiến cho một tập thể và niềm tin của đám đông ra thì còn điều kiện nào để khiến một thực thể trở thành thần vậy ạ?” Câu hỏi của em lại một lần nữa chứng minh rằng em có tố chất của một nhà Thần học tiềm năng (hoặc một kẻ đang âm mưu lập giáo phái riêng, ai biết được?). Em hỏi rất đúng trọng tâm: Nếu chỉ cần “sự cống hiến” và “niềm tin đám đông” (tức là hiệu ứng Egregore), thì chẳng phải các Idol K-pop, các tỷ phú công nghệ hay một ông Chủ tịch phường mẫn cán đều đã thành Thần hết rồi sao? Họ có fan cuồng (tín đồ), họ có cống hiến (nhạc hay, đường sạch), nhưng họ chưa phải là Thần. Tại sao? Vì họ thiếu những “nguyên liệu bí mật” của vũ trụ.


Đầu tiên, phải có yếu tố “Huyền nhiệm kinh hoàng” (Mysterium Tremendum). Đây là tiêu chuẩn vàng. Một thực thể muốn thành Thần, nó không thể chỉ dễ thương hay tốt bụng. Nó phải ĐÁNG SỢ. Rudolf Otto gọi đây là Numinous (tính thiêng). Nó bao gồm sự hấp dẫn mê hoặc (Fascinans) nhưng đồng thời phải có sự rùng rợn kinh hãi (Tremendum). Chẳng hạn, một ông bác sĩ cứu người là người tốt. Nhưng một ông bác sĩ vừa cứu người, vừa có thể búng tay làm người ta lăn đùng ra chết, vừa biết bay lơ lửng, thì mới thành Thần Y. Do đó, thực thể kia phải có khả năng gieo rắc nỗi sợ hãi hiện sinh. Thần phải là một thế lực mà con người cảm thấy mình nhỏ bé, bất lực trước nó. Idol K-pop có thể làm bạn khóc vì sung sướng, nhưng không làm bạn quỳ xuống run rẩy vì sợ bị trừng phạt linh hồn.


Thứ hai, Thần phải biết “tiêu hóa” hương hỏa. Đây là sự khác biệt sinh học (nói theo nghĩa bóng) giữa Người và Thần. Người sống ăn cơm, uống nước. Thần ăn Hương hỏa (Incense), Máu (Blood – trong tà đạo) và Năng lượng Đức tin (Faith Energy). Điều kiện để thành Thần là thực thể đó phải chuyển đổi trạng thái tồn tại từ Vật chất (Physical) sang Năng lượng (Astral/Ethereal). Nếu bạn thắp nhang cho một người sống, họ sẽ bị ho sặc sụa (và có thể đấm bạn). Nhưng thắp cho Thần, họ “hấp thụ” được. Minh chứng là những vị anh hùng dân tộc (như Trần Hưng Đạo) khi sống là người, nhưng khi chết họ phải trải qua quá trình “hóa” (transformation) để có thể nhận lễ vật phi vật chất. Nếu không có khả năng này, họ chỉ là vong linh vất vưởng, không phải Thần.


Thứ ba, vị thần phải có quyền năng và phô diễn nó như là “danh mục đầu tư” của mình. Trong thế giới tâm linh, không có vị thần nào là “Thần chung chung”. Bạn phải là Thần của một cái gì đó cụ thể. Đây gọi là chức năng (function). Vị thần phải được chuyên môn hóa, ví dụ:


Thần Tài: Quản lý tiền tệ (Bộ trưởng Tài chính).


Thần Y: Quản lý sức khỏe (Bộ trưởng Y tế).


Thổ Địa: Quản lý bất động sản (Cục trưởng Cục quản lý đất đai).


Quy tắc mà một thực thể muốn thành Thần phải chứng minh được quyền lực tuyệt đối lên một khía cạnh của tự nhiên hoặc xã hội. Nếu anh cống hiến cho tập thể nhưng anh không kiểm soát được nắng mưa, không ban được phước lộc, không trừ được tà ma, thì anh chỉ là “Liệt sĩ” hoặc “Thành hoàng danh dự” thôi, chứ chưa đạt tầm “Linh ứng” (Efficacy).


Thứ tư, thần phải được “bất tử hóa” qua truyền tụng thần thoại của con người, có thể qua sử thi truyền miệng hoặc là thần phả được chép thành văn. Đây là công đoạn PR (Marketing) của tôn giáo. Lý thuyết cổ đại cho rằng các vị thần vốn là những con người xuất chúng, sau khi chết, câu chuyện của họ được thổi phồng lên thành huyền thoại. Để thành Thần, tiểu sử của thực thể đó phải được viết lại.


Người thường: Sinh ra -> Làm việc -> Chết.


Thần: Sinh ra có điềm lạ (hào quang, rồng bay) -> Làm việc phi thường (chém rắn, đi mây) -> Chết nhưng không gọi là chết (gọi là hóa, thăng thiên, viên tịch) và thường để lại dấu tích linh thiêng (xá-lợi, mối đùn thành mộ).


Và yếu tố quyết định là phải có câu chuyện (narrative) vượt thoát khỏi logic trần tục. Không có huyền thoại, không có thần thánh.


Cuối cùng, Thần phải có giấy tờ hợp pháp. Muốn hợp pháp hóa, vị Thần phải được hệ thống nhà nước (thế quyền) sắc phong (royal ordination) hoặc là được hệ thống tôn giáo (thần quyền) cho phép nhập tịch vào “danh sách được thờ cúng”. Ở Việt Nam và Trung Hoa xưa, một thực thể muốn làm Thần (Thành hoàng) phải được Nhà Vua ban sắc phong (“Thượng đẳng thần”, “Trung đẳng thần”). Nếu không có tờ giấy này của triều đình, anh chỉ là “dâm từ” (đền thờ chui, tà đạo). Trong Công giáo, muốn thành Thánh phải qua quy trình điều tra phong thánh (canonization) cực gắt của Vatican (chứng minh phép lạ). Như vậy, điều kiện này biến một “linh hồn tự do” thành một “quan chức tâm linh” có biên chế.


Thưa bạn Nho Nhi đáng mến, có chiến tranh giữa các vị thần. Nhưng đừng lo lắng về việc một tia sét lạc từ Zeus rơi trúng đầu bạn. Hãy lo lắng về những “Người đại diện” của các vị thần đó dưới trần gian. Khi các vị thần rút gươm, kẻ chảy máu luôn là con người. Chiến tranh tôn giáo không phải là sự phục vụ thần linh, mà là sự bắt cóc thần linh để phục vụ cho tham vọng chính trị của con người. Để “cook” (nấu) ra một vị Thần, công thức không đơn giản là: Người tốt + Fan đông = Thần.


Mà công thức chuẩn (theo tiêu chuẩn ISO Tâm linh) phải là: (Năng lực Gây sợ hãi + Khả năng ăn Hương hỏa + Chuyên môn quản lý + Huyền thoại phi thường) x Sự thừa nhận của Thể chế = THẦN.


Vậy nên, nếu em thấy ai đó được tung hô trên mạng là “Thần thánh”, hãy cười khẩy và áp dụng công thức này. Nếu họ không thể làm cho em rùng mình sợ hãi vào ban đêm hay không thể “độ” cho em trúng số, thì họ chỉ là người nổi tiếng thôi.


Lời khuyên: Hãy kính trọng các vị thần, nhưng giữ một khoảng cách an toàn (“Kính nhi viễn chi” – như Khổng Tử đã dạy). Đừng để mình trở thành con tốt thí trong bàn cờ của những thực thể quyền năng, dù họ ở trên trời hay đang ngồi trong các tòa nhà chọc trời.


Chúc bạn bình an giữa làn đạn của các đấng toàn năng.


Nếu quý vị và các bạn nào cũng đang bị mắc kẹt trong những thắc mắc về tâm linh khiến cuộc sống bế tắc, hãy comment và share trên xam để ae được giải thoát...à nhầm..Giải đáp.
 
Mày biên bài dài thế không xamer nào đọc hết nổi đâu. Toàn anh em bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, đánh vần cái văn bản hết giờ làm thì đọc sao nổi :what:
 

Có thể bạn quan tâm

Top