Nhiệt đới cây cối cảnh vật phát triển hơn chứ nhỉ
Ngày xưa tao đi qua Trung quốc một thời gian.
T có quen một em người Trung lâu rồi cách đây 10 năm.
Tao có viết một cuốn tiểu thuyết mà giờ để lạc đâu mất tiêu rồi.
Đại khái mở đầu có câu ntn.
""Dưới gốc cây Sồi xa xa cuối làng quê nhỏ.
Chiều thu vàng toả ánh nắng mờ nhạt trên thảo nguyên xanh ngát.
Xa xa cuối làng quê nhỏ ánh chiều tà xuyên qua những tán cây.
Tôi và em , tựa lưng vào nhau vào gốc cây nhìn những đàn chim bay vội vả về phương nam để tránh đi cái giá lạnh mùa Đông xắp về.
Bất chợt em quay mặt lại tôi nhìn tôi với anh mắt trìu mến.
Khuôn mặt đỏ hồng,làn môi căn mọng,đôi mắt em trong veo tựa như một ao nước mùa Thu.mái tóc em mượt mà thơm ngát hương lúa chín.
Với cái ánh Nắng Vàng lang toả xuống ,toát lên một vẻ kiêu sa ngọt ngào của một cô thiếu nữ tròn tuổi 20,mà có lẻ may mắn lắm tôi mới gặp được.lúc ấy tôi nghĩ rằng em sẽ là cuộc đời của tôi....
Tôi nhìn em,lúc đó thật đẹp,bờ môi hồng hào căn mọng hoà quyện trong nắng.
Tôi đưa tay lên mặt em,vút ve đôi bờ má láng mịn ấy.em không nói gì chỉ nhìn lại tôi bằng đôi mắt triều mến rồi khẻ mĩm cười.
Tôi nhìn em thật lâu rồi từ từ đưa đôi môi của mình lên đôi môi em.
Một cách nhẹ nhàng,nhẹ nhàng.
Hơi ấm từ đôi môi chúng tôi truyền qua lại cho nhau như góp phần xua đi cái giá lạnh ngày Thu.
Chúng tôi trao cho nhau những nụ hôn nhau thật lâu và thật sâu,hai chiếc lưỡi cứ hoà quyện quấn quít mãi không rời.
Có lẽ ngày hôm ấy,nhường chúng tôi là người hạnh phúc nhật trên thế gian này.
Rồi trong cơn phê phê ,tôi đưa tay luồng qua khe áo em.""......
Tao quên mịa rồi.