BỮA TỐI ... NGHẸN, 20 NĂM RỒI KẾT THÚC?
Bài viết thú vị và nhiều cảm xúc từ người bạn của mình Steven Binh Nguyen
Mỗi người đều có một cơn bão trong lòng. Có người che giấu, có người gồng mình, và có người chọn... lặng thinh bước qua. Tôi không ngoại lệ. Những lúc lòng mỏi mệt, tôi thường ghé lại một nơi rất quen: không phải nhà, không phải quán xá sang trọng, mà là một "góc ký ức" trên đường Nguyễn Trãi, Quận 5, gọi 2 món quen thuộc đã ăn 20 năm nay, 1 tô mì phá lấu nghi ngút khói, 1 dĩa cá viên cà ri nóng hổi, 1 ly la hán quả ngọt thanh.
Tôi thường là người hay quan sát, suy nghĩ, nhưng khi buông hết xuống thì sẽ là người không quan tâm gì nữa, chỉ tập trung tận hưởng trọn vẹn với thứ mình thích mà thôi. Cuối ngày tính tiền, một cuộc hội thoại ngắn:
- anh chủ quán (người Hoa): hôm nay lên 5.000đ nha anh
- tôi: sao anh lên ít vậy, sao đủ chi phí
- anh: nên cuối tháng em đóng anh ạ
- tôi (bất ngờ cảm xúc lẫn lộn): thật hả anh
- anh: giờ thuế áp lên nữa, khó khăn quá anh ạ, mình không hiểu thuế
- tôi: anh không hiểu gì anh, em có thể giúp giải thích cho anh
- anh: kinh doanh giờ khó, ngày bán có vài chục tô, doanh thu thì bị áp thuế 4.5%, 1 tháng mà đóng thuế thêm 4-5 triệu thì khó quá. mặt bằng thì 20 triệu, tháng nào cũng bù lỗ, mà gồng cả 1 năm rồi.
- tôi: quán anh, em ăn cả 20 năm rồi, rất nổi tiếng ở Sài Gòn, thế hệ tụi em đều biết tới hết.
- anh: dạ nhưng giờ khó khăn quá anh. Sức khỏe không còn đảm bảo, sáng cũng phải chạy xe kiếm thêm.
- tôi: anh có thể làm bán hàng online, bán app cũng được, giờ thuế sẽ áp luôn trên đơn hàng.
- anh: Mà có ai chỉ đường đâu. Thuế thì người Việt còn phải đọc mấy lần mới hiểu, huống gì tôi là người Hoa, học nghề từ thuở nhỏ, chẳng rành chữ nghĩa, chẳng rành công nghệ.
- tôi: anh đóng cũng được, nhưng đừng bỏ luôn nha anh, anh làm online đi, em giới thiệu cho mọi người giúp. em chỉ anh luôn cách tính toán để lên app được luôn. a add zalo em đi.
- anh: cảm ơn anh nhiều.
Hôm qua lên một bài long form về thuế, nay gặp cảnh vậy mà chạnh lòng, xót xa, cảm xúc lẫn lộn. Tôi bước ra khỏi quán, lòng nghẹn lại. Không phải vì món ăn, mà vì những con người phía sau bếp lửa ấy, những người chọn làm nghề bằng tâm, mà lại đứng trước nguy cơ bị cuốn đi bởi guồng quay kinh tế, quy định, và cả sự thờ ơ.
20 năm, bao nhiêu lần mình ăn tô mì này để vượt qua giông bão riêng mình. Giờ thì chính người nấu tô mì ấy, lại đang chới với giữa cơn bão của đời.
Với tôi, phá lấu không hôi. Vì cái tâm trong từng miếng thịt mới là thứ làm nên vị. Tôi ăn vì đó là ký ức, là sự tử tế, là một phần Sài Gòn còn giữ lại hồn phố cũ. Nhưng rồi, nếu một ngày nào đó quán đóng cửa, món ăn này biến mất, thì có ai còn nhớ? Có ai kể lại cho thế hệ sau? Rồi sẽ bao nhiêu chiếc quán 20 năm biến mất nữa? Rồi còn gì nữa cho chúng ta bảo tồn?
Tôi không kêu gọi, không quảng bá, cũng là 1 tuyến bài tôi không hay viết. Chỉ là một đoạn ghi chép cho lòng mình, và nếu bạn đọc được đến đây, có lẽ bạn cũng từng có một quán quen, nơi món ăn không chỉ là thức ăn, mà là một phần tuổi trẻ, một phần ký ức.
Địa chỉ Bang Ký Mì Gia - 436 Đ. Nguyễn Trãi, Phường 3, Quận 5, Hồ Chí Minh. Chỉ là một địa chỉ nhỏ. Nhưng với mình là cả một bầu trời thân thuộc.