Lịch sử phải nge những người trong cuộc kể mới vãi Lồn, vừa nge vừa buồn, vừa thương, vừa thấy lí tưởng của những người lính lúc ấy nó cao cả lắm, nge các bác kể chuyện về những người đồng đội đã khuất, những dự cảm trc lúc ra trận mà xúc động bồi hồi. Có những lúc 1 người kể mà cả phòng lặng im ko nói 1 điều j.
Xã hội này theo tao ngĩ thì bọn mày hỗn với ai, tục với ai cũng đc, nhưng với các anh hùng thương binh liệt sỹ thì nên tôn trọng tuyệt đối, trong cõi nhân sinh âm dương cách biệt này, những anh hùng liệt sỹ luôn được tôn trọng cả phần âm và phần dương (những tml nào có việc vào đền chùa mà gặp những gia đình đang làm viedjc j đó liên quan đến thương binh liệt sỹ thì gia đình ấy đều được ưu tiên làm trc, người dương ưu tiên và phần âm cũng ưu tiên).
Với tao chứng kiến rất nhiều tình bạn, tình ae nhưng ko có tình nào bằng tình đồng đội, những ngày gần đến ngày 27/7 này thấy các bác, các chú đi họp với nhau, nó xucs động và hào hùng lắm, dù kinh tế của đa số thương bệnh binh là khó khăn nhưng được chứng kiến những câu chuyện họ kể khi hội ngộ mới thấm. Số lượng thương bệnh binh cũng ko còn nhiều, ngày càng giảm đi, và tình cảm họ dành cho nhau lúc có 1 người đồng đội mất trong thời bình cũng rất đặc biệt.
Riêng tao ngày 27/7 hàng năm pải mua 1 bó hoa, hương, mấy lon bia, mấy gói thuốc đến 1 nghĩ trang liệt sỹ bất kì để thắp hương, châm thuốc cho các bác, các cô. Đó là việc tao cũng thể làm để tưởng nhớ đến công ơn, và tao cũng sẽ dạy con tao nvay.
Còn nếu bây giờ có xảy ra chiến tranh, thì có chết thì cungz đẽo bao giờ đi lính rồi, để dành cho tầng lớp Đoàn đội đi trc bọn mày ah.