ntsu
Gió lạnh đầu buồi
Thực tiễn cho thấy ní nuận suông vô ích. Nên t coi 3 năm thực hành vừa rồi mới thực sự là tu học. Trước đó có trăn trở, tìm tòi, nhưng chỉ là ní nuận.
Khi vào đời sống, thực nghiệm sẽ lập tức cho kết quả, không phải chờ đợi hay mong cầu rằng sẽ đạt tới đắc ngộ hay gì.
Những ng t tham khảo: Thích Nhất Hạnh, Thích Giác Khang, Osho.
Những vị này ngoài ní nuận còn nêu ví dụ, cách thực tập, kể chuyện. Kể chuyện là cảnh giới cao nhất của truyền pháp.
Mỗi ng có 1 khía cạnh riêng về chân lý, cách thực tập riêng. Ai cũng đều hay.
Thích Nhất Hạnh: niệm định tuệ an, thiền thở, bước chân, đi đứng nằm ngồi ăn uống; cách quan sát luân hồi của vật, tề gia, sống thuận nhân duyên, hoà hợp thiên nhiên,…
Thích Giác Khang: Nhìn những nghiệp của cuộc sống hiện đại, cách sống giản đơn, tối thiểu, tự nhiên
Osho: Thiền động, cách sống tự do kiểu hiện đại, đi vào bản chất sự tồn tại, so sánh đối chiếu giữa các tôn giáo, kể chuyện nhiều
Osho giảng để Tây lông thực dụng hiểu, sẽ hợp với lớp trẻ hội nhập hơn. Hai vị kia đội trẻ phải thực sự có duyên lớn lắm mới tu học theo.
Cảm nhận của t sau tu học:
- An lạc trong hoàn cảnh có thể an lạc. Thầy Nhất Hạnh muốn an lạc trong mọi hoàn cảnh, nhưng với t là không tưởng, vì phải chánh niệm full time. Nhưng cuộc sống phức tạp làm mình bị cuốn, nên đôi khi sực nhận ra mới buông lỏng. Thường t thở hết ra, giữ cho ngực bụng lỏng. Tâm trí t theo dõi sự nín thở ấy trong vài giây, rồi lại thở chậm.
- Chất lượng công việc có giảm nhưng k nhiều. Trong công việc luôn có khoảng căng và khoảng lặng. Tranh thủ khoảng lặng ấy để thực tập và thư giãn. Ví dụ đi từng bước lên xuống cầu thang, lúc ngồi 1 mình, ăn trưa, lúc chờ công đoạn ngkhac.
- Chánh niệm đúng thì m sẽ nhớ rõ khoảnh khắc ấy, dù rất bình thường kiểu như đi bộ, tắm, sinh hoạt. Chánh niệm sai thì m sẽ dễ quên, và chỉ nhớ những lúc đặc biệt (đi chơi, tiêu tiền)
- Niết bàn là trạng thái không cầu mà đạt, cũng là tính không tuyệt đối. K có cách nào để biết mình đạt hay chưa. Quan điểm của t nếu m có mường tượng, linh cảm về thân tâm mình trong trạng thái niết bàn. Tức là đã có thể đạt Niết bàn được.
- Sống càng đơn giản càng dễ tu (Minh Tuệ) và ngược lại, càng phức tạp thì thậm chí là k có duyên chứ chưa nói tu được hay k (Putin)
- Dễ ngủ hơn, ít mệt hơn. Ngủ k ác mộng hay bóng đè.
Trên đây là những kinh nghiệm. Những điều t vừa nói chỉ phản ánh phần rất nhỏ nhận thức của t. Có những cái xảy ra k thể diễn tả dc. Có gì ae thảo luận.
Khi vào đời sống, thực nghiệm sẽ lập tức cho kết quả, không phải chờ đợi hay mong cầu rằng sẽ đạt tới đắc ngộ hay gì.
Những ng t tham khảo: Thích Nhất Hạnh, Thích Giác Khang, Osho.
Những vị này ngoài ní nuận còn nêu ví dụ, cách thực tập, kể chuyện. Kể chuyện là cảnh giới cao nhất của truyền pháp.
Mỗi ng có 1 khía cạnh riêng về chân lý, cách thực tập riêng. Ai cũng đều hay.
Thích Nhất Hạnh: niệm định tuệ an, thiền thở, bước chân, đi đứng nằm ngồi ăn uống; cách quan sát luân hồi của vật, tề gia, sống thuận nhân duyên, hoà hợp thiên nhiên,…
Thích Giác Khang: Nhìn những nghiệp của cuộc sống hiện đại, cách sống giản đơn, tối thiểu, tự nhiên
Osho: Thiền động, cách sống tự do kiểu hiện đại, đi vào bản chất sự tồn tại, so sánh đối chiếu giữa các tôn giáo, kể chuyện nhiều
Osho giảng để Tây lông thực dụng hiểu, sẽ hợp với lớp trẻ hội nhập hơn. Hai vị kia đội trẻ phải thực sự có duyên lớn lắm mới tu học theo.
Cảm nhận của t sau tu học:
- An lạc trong hoàn cảnh có thể an lạc. Thầy Nhất Hạnh muốn an lạc trong mọi hoàn cảnh, nhưng với t là không tưởng, vì phải chánh niệm full time. Nhưng cuộc sống phức tạp làm mình bị cuốn, nên đôi khi sực nhận ra mới buông lỏng. Thường t thở hết ra, giữ cho ngực bụng lỏng. Tâm trí t theo dõi sự nín thở ấy trong vài giây, rồi lại thở chậm.
- Chất lượng công việc có giảm nhưng k nhiều. Trong công việc luôn có khoảng căng và khoảng lặng. Tranh thủ khoảng lặng ấy để thực tập và thư giãn. Ví dụ đi từng bước lên xuống cầu thang, lúc ngồi 1 mình, ăn trưa, lúc chờ công đoạn ngkhac.
- Chánh niệm đúng thì m sẽ nhớ rõ khoảnh khắc ấy, dù rất bình thường kiểu như đi bộ, tắm, sinh hoạt. Chánh niệm sai thì m sẽ dễ quên, và chỉ nhớ những lúc đặc biệt (đi chơi, tiêu tiền)
- Niết bàn là trạng thái không cầu mà đạt, cũng là tính không tuyệt đối. K có cách nào để biết mình đạt hay chưa. Quan điểm của t nếu m có mường tượng, linh cảm về thân tâm mình trong trạng thái niết bàn. Tức là đã có thể đạt Niết bàn được.
- Sống càng đơn giản càng dễ tu (Minh Tuệ) và ngược lại, càng phức tạp thì thậm chí là k có duyên chứ chưa nói tu được hay k (Putin)
- Dễ ngủ hơn, ít mệt hơn. Ngủ k ác mộng hay bóng đè.
Trên đây là những kinh nghiệm. Những điều t vừa nói chỉ phản ánh phần rất nhỏ nhận thức của t. Có những cái xảy ra k thể diễn tả dc. Có gì ae thảo luận.