Thành quả sau 3 năm tu học của t

  • Tạo bởi Tạo bởi ntsu
  • Start date Start date
Mà nghe mày miêu tả tao thấy giống con bò cố gắng ăn sạch uống sạch chờ ngày đem thân đi thế trời =))
Hoặc tế cho lũ ăn thịt khác vì đơn giản quá sẽ bị thịt , chỗ nào tao ko biết chứ ở địa tiên giới này ko dành cho người sống đơn giản. Pháp thân mà bị thịt thì thần hồn cũng bị tụi nó thịt mấy hồi.
Tất nhiên đây là ý kiến cá nhân của tao thôi.
 
Mục đích của mọi sinh vật sống, n là mã code cài vào từ khi sinh vật còn là 1 tế bào. Nên k con nào muốn tự huỷ. Nhưng con ngừoi thì có, nên con ng mới tu
Cũng chỉ là suy luận của mày thôi. Thế giới này không vận động theo chân lý của 1 cá nhân!
 
Thực tiễn cho thấy ní nuận suông vô ích. Nên t coi 3 năm thực hành vừa rồi mới thực sự là tu học. Trước đó có trăn trở, tìm tòi, nhưng chỉ là ní nuận.
Khi vào đời sống, thực nghiệm sẽ lập tức cho kết quả, không phải chờ đợi hay mong cầu rằng sẽ đạt tới đắc ngộ hay gì.
Những ng t tham khảo: Thích Nhất Hạnh, Thích Giác Khang, Osho.
Những vị này ngoài ní nuận còn nêu ví dụ, cách thực tập, kể chuyện. Kể chuyện là cảnh giới cao nhất của truyền pháp.
Mỗi ng có 1 khía cạnh riêng về chân lý, cách thực tập riêng. Ai cũng đều hay.
Thích Nhất Hạnh: niệm định tuệ an, thiền thở, bước chân, đi đứng nằm ngồi ăn uống; cách quan sát luân hồi của vật, tề gia, sống thuận nhân duyên, hoà hợp thiên nhiên,…
Thích Giác Khang: Nhìn những nghiệp của cuộc sống hiện đại, cách sống giản đơn, tối thiểu, tự nhiên
Osho: Thiền động, cách sống tự do kiểu hiện đại, đi vào bản chất sự tồn tại, so sánh đối chiếu giữa các tôn giáo, kể chuyện nhiều
Osho giảng để Tây lông thực dụng hiểu, sẽ hợp với lớp trẻ hội nhập hơn. Hai vị kia đội trẻ phải thực sự có duyên lớn lắm mới tu học theo.
Cảm nhận của t sau tu học:
- An lạc trong hoàn cảnh có thể an lạc. Thầy Nhất Hạnh muốn an lạc trong mọi hoàn cảnh, nhưng với t là không tưởng, vì phải chánh niệm full time. Nhưng cuộc sống phức tạp làm mình bị cuốn, nên đôi khi sực nhận ra mới buông lỏng. Thường t thở hết ra, giữ cho ngực bụng lỏng. Tâm trí t theo dõi sự nín thở ấy trong vài giây, rồi lại thở chậm.
- Chất lượng công việc có giảm nhưng k nhiều. Trong công việc luôn có khoảng căng và khoảng lặng. Tranh thủ khoảng lặng ấy để thực tập và thư giãn. Ví dụ đi từng bước lên xuống cầu thang, lúc ngồi 1 mình, ăn trưa, lúc chờ công đoạn ngkhac.
- Chánh niệm đúng thì m sẽ nhớ rõ khoảnh khắc ấy, dù rất bình thường kiểu như đi bộ, tắm, sinh hoạt. Chánh niệm sai thì m sẽ dễ quên, và chỉ nhớ những lúc đặc biệt (đi chơi, tiêu tiền)
- Niết bàn là trạng thái không cầu mà đạt, cũng là tính không tuyệt đối. K có cách nào để biết mình đạt hay chưa. Quan điểm của t nếu m có mường tượng, linh cảm về thân tâm mình trong trạng thái niết bàn. Tức là đã có thể đạt Niết bàn được.
- Sống càng đơn giản càng dễ tu (Minh Tuệ) và ngược lại, càng phức tạp thì thậm chí là k có duyên chứ chưa nói tu được hay k (Putin)
- Dễ ngủ hơn, ít mệt hơn. Ngủ k ác mộng hay bóng đè.
Trên đây là những kinh nghiệm. Những điều t vừa nói chỉ phản ánh phần rất nhỏ nhận thức của t. Có những cái xảy ra k thể diễn tả dc. Có gì ae thảo luận.
Dkm anh em xàm toàn chửi dhs ncs VN toàn lũ ngu si óc chó mà mày còn đi khoe là sao
 
Mà nghe mày miêu tả tao thấy giống con bò cố gắng ăn sạch uống sạch chờ ngày đem thân đi thế trời =))
Hoặc tế cho lũ ăn thịt khác vì đơn giản quá sẽ bị thịt , chỗ nào tao ko biết chứ ở địa tiên giới này ko dành cho người sống đơn giản. Pháp thân mà bị thịt thì thần hồn cũng bị tụi nó thịt mấy hồi.
Tất nhiên đây là ý kiến cá nhân của tao thôi.
Bản chất tự nhiên là cuộc đấu tranh sinh tồn. Nhưng với thặng dư lao động và hoà bình VN hiện giờ t thấy hoàn toàn có khả năng sống đến già 1 cách thoải mái (ít nhất với bản thân mình)
Cách của t là tu học
 
đói thì thấy đói, trầy thì đau, vẫn biết sợ, …
nhưng k thành ám ảnh.
Kiểu no vẫn đói khát, hết đau rồi vẫn ôm cục tức, hết sợ r vẫn có ác mộng
Đôi khi cái trước làm t khó chịu, nhưng giờ thì ít hơn, hoặc k thấy gì. Cái trước làm t vui, thèm thì giờ cũng vậy
Kiểu ít bị ngoại cảnh phạm vào thân tâm
Mục đích con người tồn tại trên đời này là vui sống. Niêm vui của tu là an lạc. Xem phim hay game cũng là vui, nhưng k nhất thiết phải có n mới vui. Đôi khi chính vì k thấy vui ở cs hiện tại, nên mới phải tìm đến ảo, xem máu me chém giết, hơn thua
Ok, Vì cuộc sống, công việc, gia đình nên như tao cố gắng thực hiện giữ 5 giới tối đa kiểu như làm được 10% rồi 20%..., mỗi suy nghĩ hành động tao cố gắng chánh niệm nhất có thể, nói chung thấy CS nó nhẹ nhàng hơn, tâm cũng bớt tham, bớt sân đi được tí
 
Cảm nhận của t sau tu học:
- An lạc trong hoàn cảnh có thể an lạc. Thầy Nhất Hạnh muốn an lạc trong mọi hoàn cảnh, nhưng với t là không tưởng, vì phải chánh niệm full time. Nhưng cuộc sống phức tạp làm mình bị cuốn, nên đôi khi sực nhận ra mới buông lỏng. Thường t thở hết ra, giữ cho ngực bụng lỏng. Tâm trí t theo dõi sự nín thở ấy trong vài giây, rồi lại thở chậm.
- Chất lượng công việc có giảm nhưng k nhiều. Trong công việc luôn có khoảng căng và khoảng lặng. Tranh thủ khoảng lặng ấy để thực tập và thư giãn. Ví dụ đi từng bước lên xuống cầu thang, lúc ngồi 1 mình, ăn trưa, lúc chờ công đoạn ngkhac.
- Chánh niệm đúng thì m sẽ nhớ rõ khoảnh khắc ấy, dù rất bình thường kiểu như đi bộ, tắm, sinh hoạt. Chánh niệm sai thì m sẽ dễ quên, và chỉ nhớ những lúc đặc biệt (đi chơi, tiêu tiền)
- Niết bàn là trạng thái không cầu mà đạt, cũng là tính không tuyệt đối. K có cách nào để biết mình đạt hay chưa. Quan điểm của t nếu m có mường tượng, linh cảm về thân tâm mình trong trạng thái niết bàn. Tức là đã có thể đạt Niết bàn được.
- Sống càng đơn giản càng dễ tu (Minh Tuệ) và ngược lại, càng phức tạp thì thậm chí là k có duyên chứ chưa nói tu được hay k (Putin)
- Dễ ngủ hơn, ít mệt hơn. Ngủ k ác mộng hay bóng đè.
Trên đây là những kinh nghiệm. Những điều t vừa nói chỉ phản ánh phần rất nhỏ nhận thức của t. Có những cái xảy ra k thể diễn tả dc. Có gì ae thảo luận.
Tôi đọc có vẻ hơi bị nhầm.
An lạc: Ăn hạt lạc, khi mà bú ngực, đá hạt lạc.
Chánh niệm: Tâm hướng về Phật, một quật 5 lốp.
Niết bàn: Chết con mịa rồi.

Nói thật huynh đài chứ đừng đọc mấy cái này, tẩu hỏa nhập ma đấy. Xem sếc thích hơn . :shame:
 
Thực tiễn cho thấy ní nuận suông vô ích. Nên t coi 3 năm thực hành vừa rồi mới thực sự là tu học. Trước đó có trăn trở, tìm tòi, nhưng chỉ là ní nuận.
Khi vào đời sống, thực nghiệm sẽ lập tức cho kết quả, không phải chờ đợi hay mong cầu rằng sẽ đạt tới đắc ngộ hay gì.
Những ng t tham khảo: Thích Nhất Hạnh, Thích Giác Khang, Osho.
Những vị này ngoài ní nuận còn nêu ví dụ, cách thực tập, kể chuyện. Kể chuyện là cảnh giới cao nhất của truyền pháp.
Mỗi ng có 1 khía cạnh riêng về chân lý, cách thực tập riêng. Ai cũng đều hay.
Thích Nhất Hạnh: niệm định tuệ an, thiền thở, bước chân, đi đứng nằm ngồi ăn uống; cách quan sát luân hồi của vật, tề gia, sống thuận nhân duyên, hoà hợp thiên nhiên,…
Thích Giác Khang: Nhìn những nghiệp của cuộc sống hiện đại, cách sống giản đơn, tối thiểu, tự nhiên
Osho: Thiền động, cách sống tự do kiểu hiện đại, đi vào bản chất sự tồn tại, so sánh đối chiếu giữa các tôn giáo, kể chuyện nhiều
Osho giảng để Tây lông thực dụng hiểu, sẽ hợp với lớp trẻ hội nhập hơn. Hai vị kia đội trẻ phải thực sự có duyên lớn lắm mới tu học theo.
Cảm nhận của t sau tu học:
- An lạc trong hoàn cảnh có thể an lạc. Thầy Nhất Hạnh muốn an lạc trong mọi hoàn cảnh, nhưng với t là không tưởng, vì phải chánh niệm full time. Nhưng cuộc sống phức tạp làm mình bị cuốn, nên đôi khi sực nhận ra mới buông lỏng. Thường t thở hết ra, giữ cho ngực bụng lỏng. Tâm trí t theo dõi sự nín thở ấy trong vài giây, rồi lại thở chậm.
- Chất lượng công việc có giảm nhưng k nhiều. Trong công việc luôn có khoảng căng và khoảng lặng. Tranh thủ khoảng lặng ấy để thực tập và thư giãn. Ví dụ đi từng bước lên xuống cầu thang, lúc ngồi 1 mình, ăn trưa, lúc chờ công đoạn ngkhac.
- Chánh niệm đúng thì m sẽ nhớ rõ khoảnh khắc ấy, dù rất bình thường kiểu như đi bộ, tắm, sinh hoạt. Chánh niệm sai thì m sẽ dễ quên, và chỉ nhớ những lúc đặc biệt (đi chơi, tiêu tiền)
- Niết bàn là trạng thái không cầu mà đạt, cũng là tính không tuyệt đối. K có cách nào để biết mình đạt hay chưa. Quan điểm của t nếu m có mường tượng, linh cảm về thân tâm mình trong trạng thái niết bàn. Tức là đã có thể đạt Niết bàn được.
- Sống càng đơn giản càng dễ tu (Minh Tuệ) và ngược lại, càng phức tạp thì thậm chí là k có duyên chứ chưa nói tu được hay k (Putin)
- Dễ ngủ hơn, ít mệt hơn. Ngủ k ác mộng hay bóng đè.
Trên đây là những kinh nghiệm. Những điều t vừa nói chỉ phản ánh phần rất nhỏ nhận thức của t. Có những cái xảy ra k thể diễn tả dc. Có gì ae thảo luận.
Xin đảnh lễ 🙏🙏🙏
 
Ok, Vì cuộc sống, công việc, gia đình nên như tao cố gắng thực hiện giữ 5 giới tối đa kiểu như làm được 10% rồi 20%..., mỗi suy nghĩ hành động tao cố gắng chánh niệm nhất có thể, nói chung thấy CS nó nhẹ nhàng hơn, tâm cũng bớt tham, bớt sân đi được tí
Như thế này đã là duyên quá lớn. Tu học trong đời sống khó hơn trên chùa rất nhiều
 
Chó 3 cây vào sủa rồi. Tao sợ bị bệnh dại. T lượn đây :))
 
Ngay lúc tâm hồn rộng mở, khi mình buông ra hết nằm nhìn Trời-Đất, mình mới thấy ngôi sao, cơn gió hay đám mây, tất cả mọi cái đều kỳ diệu! Ủa sao lạ thế? Tại sao mình lại đau khổ? Trong khi nằm đó và thấy tất cả đều đang santi paramam sukham, tràn ngập sự tĩnh lặng sâu thẳm, tịch diệt.

Người ta nói Niết-bàn tịch tịnh là rất đúng! Khi ấy đúng là tịch diệt thiệt đó! Khi tâm mình hoàn toàn rỗng lặng thì Trời-Đất thật tuyệt vời. Vậy tại sao mình đau khổ?

Tại sao mình phải hành thiền định, rồi bỏ thiền định chuyển sang tu khổ hạnh, rồi lại bỏ khổ hạnh… tất cả những cái đó để làm gì, thật vô ích!

Chính khi buông ra hoàn toàn, Đức Phật mới thấy rằng, té ra mọi tầm cầu đều sinh ra đau khổ. Từ đó những gì Ngài chỉ dạy đều nói về sự “dừng lại”.

“Hãy dừng lại mọi tầm cầu” là lời khuyên cốt lõi mà Đức Phật dành cho mỗi người chúng ta...
 
Thầy cái con cặc.
Giáo viên..
Nhà giáo...
Giảng viên..
Gia sư......
Giáo sư....
Nhà sư......
Ni cô............
Trụ trì.............

Thầy củ Lồn. Lẫn lộn hết cả dẫn đến cứt với cơm như nhau.
 
Top