Nhiều thằng mở mồm thích đứng bằng đôi chân mình, coi thường người khác vì dựa vào bố mẹ. Tao nói thật, mấy loại đấy là loại bất hạnh chứ hay ho đéo gì, nói thẳng ra bố mẹ chúng mày quá phế vật đéo dựa vào được thì chúng mày phải đứng hoàn toàn trên đôi chân chúng mày. Điển hình như thằng học cùng tao cấp 3, nhà nó bố mẹ nát vì cờ bạc, rượu chè, thằng ý cũng phải thoát ly sớm, chả dựa vào được, giờ thành công thì quay ra nói giọng bố đời với bạn bè. Tao thì chỉ thấy nó đáng thương, như người ta có tuổi thơ còn nó thì bươn chải kiếm tiền từ sớm. Nhưng nó lại cho rằng đó là sự thượng đẳng của riêng nó, nâng tầm quan điểm.
Chẳng phải cuộc sống suy cho cùng cũng là hướng tới hạnh phúc hay sao? Mày tự kiếm ra tiền nhưng mất mẹ tuổi thơ thì mày có thực sự hạnh phúc không? Nhà người ta giàu sẵn thì người ta bớt thời gian kiếm tiền đi làm việc khác thôi mà, chứ đã giàu sẵn rồi còn tập trung kiếm tiền thì khác gì tha củi về rừng?