Quá trình đi bầu thì đúng là dân chủ vì người dân được chọn người mình tin tưởng.
Nhưng kết quả kiểm phiếu thì lại đéo cho ai biết, dân không được kiểm tra. Đấy lại là vấn đề lớn nhất.
Còn các địa phương tóm lại chỉ quan tâm tới thành tích là được bao nhiêu % dân đi bầu, rồi quá trình bầu có trật tự hay không, có đảm bảo y tế chống covid hay không thôi.
Tao vẫn tin là bầu cử chỉ là cho có, còn vị trí ngồi có chủ cả rồi.
Còn nữa, tao khá bức xúc với cái cách chúng ta phải lựa chọn người để bầu. Như ở Mỹ, thằng nào muốn được dân bầu thì nó phải bỏ tiền túi ra (hoặc xin tài trợ) để mà tổ chức các cuộc nói chuyện với dân, hứa hẹn về những gì nó sẽ làm cho dân, khẩu hiệu, đấu tranh mệt nghỉ, pr về bản thân, về cả tài lẫn đức độ. Ở đây là câu chuyện về tầm nhìn, về định hướng chiến lược, việc làm cụ thể. Trong khi đó ở VN, cái show ra để dân thấy chỉ là đống bằng cấp, học hàm học vị, chức sắc này kia của mấy vị ứng cử. Dân muốn biết cụ thể hơn về họ thì tự đi lên phường mà đọc, mà tìm hiểu. Rất là bố tướng! Đó không phải là dân chủ mà là dân nô lệ chính quyền.
Chưa kể câu chuyện thành tích. Chúng mày xem thời sự sẽ thấy, chính quyền phi vào tận viện K, tận giường bệnh để lấy phiếu bầu của bệnh nhân. Thoạt nhìn thì thấy ồ họ quả là biết quan tâm tới những người mắc căn bệnh án tử, để họ có cơ hội thực hiện quyền công dân. Ấy nhưng nghĩ xem, họ nằm liệt giường, đéo biết mai sống hay chết thì tâm trí đéo nào để tìm hiểu ai mà bầu, còn chưa kể là thông tin vốn đã ít ỏi nữa, thế thì cái phiếu bầu ấy đáng giá quá nhỉ. Đó là bệnh thành tích.
Tóm lại là như lồn.