Có một mẩu chuyện về Lưu Bị trong Tam Quốc được ghi lại, liên quan đến việc ông bàn với Quan Vũ và Trương Phi về chí hướng muốn dựng nghiệp lớn, cứu thiên hạ khỏi cảnh loạn lạc. Nội dung câu chuyện được kể lại như sau:
– Lưu Bị: Ta muốn ra ngoài, đi khắp thiên hạ, tìm bậc hiền tài, quan sát các chư hầu mạnh yếu ra sao. Sau khi học được phép trị quốc, ta sẽ trở về giúp dân thoát khỏi cảnh cơ hàn. Nhưng nếu đi một mình, thật ra cũng có nhiều hiểm nguy, ví như khi đói khát, bệnh tật… Hai huynh có muốn đi với ta không?
– Quan Vũ: Nhưng lấy đâu ra tiền bạc, lương thảo để mà đi?
– Lưu Bị (vừa nói vừa giơ hai bàn tay trắng): Đây, vốn liếng đây! Ta có thể làm bất cứ việc gì, dệt chiếu, đan dép, cày thuê, bán sức để sống và để đi. Hai huynh cùng đi với ta chứ?
Quan Vũ và Trương Phi đồng ý, và ba người kết nghĩa vườn đào, thề cùng sống chết có nhau.
Ngày đó, Lưu Bị khởi nghiệp với nghề dệt chiếu, đan dép bên lề đường, từng bước bôn ba khắp chư hầu. Ông gặp nhiều gian nan, có khi phải nương nhờ Công Tôn Toản, có lúc chạy loạn dưới tay Viên Thiệu, Đào Khiêm. Nhưng ông chưa bao giờ quên lời thề “phù Hán thất, an xã tắc”.
Cuối cùng, sau bao năm lặn lội, vào buổi trưa ngày kết minh cùng Quan Vũ và Trương Phi, từ vườn đào ở Trác Quận, Lưu Bị chính thức bước lên con đường đầy chông gai để tìm “an dân cho thiên hạ, trung hưng cho nhà Hán”.