-!-Soul-!-
Gió lạnh đầu buồi

Hôm qua lỡ nhậu say quá chén , sáng ra quên đưa con đi học . Vợ nó mới vả cho 2 phát bừng tỉnh cuộc đời bạn ạhNay dậy sớm văn phong mạnh mẽ hào hùng quá vậy bạng

Hôm qua lỡ nhậu say quá chén , sáng ra quên đưa con đi học . Vợ nó mới vả cho 2 phát bừng tỉnh cuộc đời bạn ạhNay dậy sớm văn phong mạnh mẽ hào hùng quá vậy bạng
Mày xem The Big Lebowsky đi xem saoU40, thất nghiệp. Công ty nó cho layoff hơn 2 năm rồi, tưởng vài tháng rồi xin việc lại, ai ngờ đi luôn.
Từ chuyên viên giờ thành shipper freelance, thỉnh thoảng mới có cuốc chạy, còn đâu ngồi bấm lướt newfeed coi đời nó trôi. Vợ bỏ 6 năm trước, bảo không chịu nổi cảnh chồng không có chí, sống dựa bố mẹ, nuôi con không nên hồn. Cũng chả trách được. Đời ai cũng muốn ngẩng mặt lên, đâu ai muốn cúi đầu ăn bám.
Tao ở cùng thằng cu con trong căn phòng 15m², trong căn nhà của ông bà bô. Không điều hoà. Quạt cây thì chạy ì ạch như cái xe đạp lâu không tra dầu. Hôm nào mưa to là lấy chậu nhôm, xoong nồi ra hứng dột. Nửa đêm hai bố con đang ngủ mà nghe "bộp bộp" là biết nó nhỏ đúng ngay giữa giường rồi.
Mà trời thế này…
Gần 50 độ ngoài trời, lưng áo ướt như tắm. Chạy được 3 cuốc là bạc cả người. Không chạy thì con đói, ông bà già cũng chỉ lo được bữa cơm độn thêm nắm rau, chứ sữa, đồ dùng học cho nó… đéo có tiền mà mua.
Con xe tuổi còn lớn hơn tuổi thằng ku con thì rỉ xích, máy nổ phì phò như hen suyễn, sắp đến kỳ thay dầu mà chưa dám mang đi. Nhiều lúc nhìn nó, tao thấy bản thân cũng y chang – cũ kỹ, mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng chạy tiếp, vì dừng lại là chết.
Mỗi lần thấy người ta share mấy bài kiểu “nghề nào cũng cao quý”, “cố gắng là sẽ thành công”, tao chỉ muốn bật cười… mà cười không nổi.
Cuộc đời này, không phải ai cố gắng cũng được tưởng thưởng. Có những người càng cố, càng bị ép xuống đáy.
Và có những kẻ chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, hưởng cái gọi là "ổn định", "văn phòng", "máy lạnh", "bảo hiểm", "chế độ", trong khi tao cắm mặt ngoài đường nắng xối đầu, chỉ mong đủ tiền mua lốc sữa cho con.
Loser như tao thì nhắn nhủ gì nổi mày ơi. Nhưng nếu phải nói gì, thì có lẽ là: hãy bắt đầu tiết kiệm và tích luỹ càng sớm càng tốt. Làm ra bao nhiêu, chia ra rõ ràng – một phần sống, một phần dự phòng, một phần đầu tư cho tương lai.Là 1 ng đi trc thì chú có j nhắn nhủ vs thế hệ sau ko
Chuẩn luôn mày. Thời mới chia tay vợ, 1–2 năm đầu tao cũng còn máu lắm, có mối này mối kia, còn tính chuyện làm lại từ đầu, kiếm vợ mới sinh thêm đứa cho “trọn bộ”. Nhưng càng sống càng hiểu: sức thì yếu, tiền thì không, tình cảm cũng mòn dần theo năm tháng. Giờ nghĩ đến yêu đương, đụ địt hay cưới xin là thấy mệt rồi.Đừng đẻ nữa, đẻ 1 đứa rồi đầu tư cho nó là quá đủ rồi.
ngoại trừ bọn cocc, thì trong lúc bọn "ổn định" ngồi mát ăn bát vàng, cày bục mặt để học đến cận mù nòi trĩ, thậm chí khi bọn nó đi làm vẫn học và cày vì không muốn 1 ngày bị đào thải, sẵn sàng làm tay ngang, bỏ hết đi để làm cái mới.Mỗi lần thấy người ta share mấy bài kiểu “nghề nào cũng cao quý”, “cố gắng là sẽ thành công”, tao chỉ muốn bật cười… mà cười không nổi.
Cuộc đời này, không phải ai cố gắng cũng được tưởng thưởng. Có những người càng cố, càng bị ép xuống đáy.
Và có những kẻ chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, hưởng cái gọi là "ổn định", "văn phòng", "máy lạnh", "bảo hiểm", "chế độ", trong khi tao cắm mặt ngoài đường nắng xối đầu, chỉ mong đủ tiền mua lốc sữa cho con.
Tao không hề phủ nhận là tao đã từ bỏ cuộc chơi, ít nhất là thời điểm này. Có lúc tao cũng nghĩ: hay là ráng học lại, làm lại? Nhưng mày biết đấy, nghèo nó ăn mòn ý chí. Đói thì đầu gối phải bò, chứ đéo ngồi đó mà brainstorm lộ trình phát triển cá nhân được đâu.ngoại trừ bọn cocc, thì trong lúc bọn "ổn định" ngồi mát ăn bát vàng, cày bục mặt để học đến cận mù nòi trĩ, thậm chí khi bọn nó đi làm vẫn học và cày vì không muốn 1 ngày bị đào thải, sẵn sàng làm tay ngang, bỏ hết đi để làm cái mới.
thậm chí có đứa trong cái khó ló cái khôn, hiểu và học được work smart not hard sau hơn chục năm cày bục mặt như trâu như chó, thì mày và những vua nghề ngoài kia đang làm gì?
tao không hạ nhục mày. vì đây sự thật, khi đã từ bỏ cuộc chơi thì sẽ bị dòng đời cuốn đi xa mất. chẳng ai nợ ai một cái gì hết
ai cũng bảo ngồi điều hoà, làm văn phòng là sướng. nhưng đéo ai để ý là ngồi điều hoà với văn phòng cũng phải đổ mồ hôi và sinh lực
mày đã bao giờ nghĩ đến làm lại chưa?thì chuyện đời tao thôi. tao kể lể trên này nhiều rồi mà. trong cái xàm này. ngoài mấy thằng nợ nần vì cờ bạc lô đề bóng bánh thì đéo nói, chắc đéo thằng nào tứ chi đầy đủ, được ăn học đàng hoàng, có nhiều cơ hội phát triển lại thành thằng thất bại toàn tập như tao.
Thu ngân quán karaoke, locker quán massage cũng thơm mày nhỉNghề trông nét : Vua của mọi nghề cái thời điểm này. Điều hòa mát rượu, sting thuốc lá bú đẫy mồm
Bọn nó còn lương cao chứ có thấp đéo đâu. Kệ mẹ covid, kệ mẹ bão, kệ mẹ nóng, lạnh. Kệ mẹ dân đói. Cứ lĩnh lương đều. Làm tốt thì lại có thưởng, bằng khenĐịt tổ cái thời tiết Hà Nội , gần 50 độ thế này bố mày chịu được à.
Tưởng tượng giờ này ae phải chạy shipper ngoài đường, hoặc xe ôm, hoặc làm phụ hồ, cửu vạn. Nghề nào chả cao quý, nhưng xã hội bất công, nên có người sướng và có người khổ, khi cùng tạo ra giá trị.
Nắng nóng vỡ đầu mới thấy cái giá của work văn phòng, cơ quan nhà nước. Ae cứ chê bạc cắc, nhưng cái tiền đấy là trả cho phòng ban máy lạnh, nước nôi dịch vụ, lễ lộc quà cáp, rồi còn hưu trí, chế độ, v.v
Quan trọng nhất, nó trả cho sự yên tâm công tác. Sức khỏe là vàng, ai làm vp đều trẻ đẹp trắng nõn, trong khi bươn chải sau này hom hem, tai nạn lao động hoặc bệnh nghề nghiệp, rủi ro rất nhiều.
Làm lại á? Làm lại từ đâu? Tao cũng từng có lúc nghĩ sẽ làm lại, có kế hoạch, có niềm tin. Nhưng giờ tao gần 40, không tiền, không kỹ năng gì đáng kể, đi phỏng vấn thì bị nhìn như rác, vừa thấy bộ đồ cũ và cái xe máy mòn lớp sơn là tụi nó đã định giá tao xong rồi.mày đã bao giờ nghĩ đến làm lại chưa?
kiểu rành nguyên 1 ngày 24 tiếng ra, không rượu bia hay ai bền cạnh chỉ để suy nghĩ về tình hình của mày hiện tại, thậm chí là viết ghi chép ra để nhìn lại mọi thứ đã qua dưới dạng thông tin thuần tuý, không cảm xúc, không quan điểm, chỉ xem xét.
vì quá nhiều lúc, tao bị guồng quay cuộc sống kéo lê đi, phải dùng 100% tâm trí, sức lực để chạy đua để không bị trượt ngã, đào thải. chạy đến mức đéo thấy trời đất xung quanh là gì, một ngày 24 tiếng làm việc như một cái máy, thức đêm dạy sớm, sống dở chết dở.
nếu thỉnh thoảng đéo bỏ ra 1 ngày để không làm gì khác ngoài nghiền ngẫm với suy xét lại mọi thứ dưới dạng thông tin, để xem
mình đã sống, tương tác với thế giới bên ngoài trong tg qua ntn, đủ dữ kiện thì trù tính tương lai gần, không đủ thì thôi. thì khéo cũng đã sớm nuốt nguyên lọ thuốc ngủ.
đói nghèo đúng khổ. nó thành 1 lối mòn và vòng lặp. dừng lại 1 chút, không để bị kéo lê thêm chẳng phải cũng là góp phần thoát ra hay sao?
với cả đằng nào cũng nghèo khổ rồi. thêm hay bớt 1 ngày đi làm cũng đâu tạo sự khác biệt? nhưng 1 ngày để thở đều, thì có
Mày còn trẻ, có ý chí là còn cơ hội thôi tmlLàm lại á? Làm lại từ đâu? Tao cũng từng có lúc nghĩ sẽ làm lại, có kế hoạch, có niềm tin. Nhưng giờ tao gần 40, không tiền, không kỹ năng gì đáng kể, đi phỏng vấn thì bị nhìn như rác, vừa thấy bộ đồ cũ và cái xe máy mòn lớp sơn là tụi nó đã định giá tao xong rồi.
Tao chạy ship, một ngày 12–14 tiếng, nhiều hôm mưa to cũng không dám nghỉ vì nghỉ là con tao không có sữa uống. Về tới nhà là rã rời, đầu óc chỉ muốn tắt đi một chút. Cái vòng quay cơm áo nó nghiền tao nát tới mức, nhiều lúc định nghĩ một chút thôi cũng thấy… sợ. Sợ vì nghĩ rồi nhận ra mình chẳng có gì cả.
bọn này sáng vẫn phải đi làm, trưa nắng có thể vẫn mò về nhà, chiều tối lại đi về nhà. T trông ca ngày, tới tối t là khách, sống ở quán nét luôn.Thu ngân quán karaoke, locker quán massage cũng thơm mày nhỉ