Tiến sĩ Hán Nôm bị cho thôi việc không chịu nổi trong 4 tháng đã tự sát

Ignatz

Cái nồi có lắp


Tiễn cháu - TS Hoàng Phương Mai.

1.Ba hôm nay tin cháu Mai tự chọn cách đau đớn kết thúc cuộc đời làm cho những người từng quen biết cháu, cùng làm việc tại Viện Nghiên cứu Hán Nôm thực sự choáng váng, đau buồn và thương tiếc cháu. Dù vì bất cứ lí do gì thì chọn kết thúc đau khổ như vậy cũng là dại dột quẫn trí, quá sức chịu đựng của người bình thường.

2.Đầu tháng 5 tôi có chút việc đến cơ quan (nay đã là cơ quan cũ, vì đã hưu trí 5 năm rồi), nhìn thấy cháu Mai ngồi làm việc ở bàn hay tiếp khách ở ngay sảnh cửa vào của cơ quan. Thấy lạ tôi hỏi mấy cháu cơ quan thì biết là Mai bị Viện Hán Nôm cho thôi việc hay là bị kỷ luật cho nghỉ việc vài tháng rồi, nhưng hàng ngày cháu ấy vẫn đến ngồi làm việc cả ngày ở chỗ đó. Thương quá, định qua hỏi thăm cháu ngay nhưng mấy cháu cùng trang lứa với Mai bảo: bạn ấy không muốn nói chuyện với ai ở cq, chúng cháu là bạn bè mà chào hỏi bạn không trả lời. Biết thế nhưng trước khi về tôi không cầm lòng được nên đến chỗ cháu đang ngồi chăm chú vào máy tính. Trên bàn vẫn có lọ hoa hồng bé xinh, sách vở, có cả quạt mát ở cạnh bàn.

Thấy tôi, cháu ngẩng lên, bỏ tai nghe và nói chuyện rất thân thiện. Tôi hỏi cháu đã có quyết định nghỉ việc chưa thì cháu nói có rồi nhưng cháu không nhận. Lại hỏi thế còn sinh hoạt Đảng của cháu thế nào thì cháu nói vẫn sinh hoạt tại chi bộ Viện Nghiên cứu Hán Nôm. Hỏi cháu nghỉ việc không lương vài tháng rồi thì cháu sống như thế nào, có khó khăn lắm không? Cháu bảo hiện cháu vẫn làm việc bình thường, viết bài, dịch thuật nên vẫn có chút thu nhập và còn chút tiền dự trữ có thể dùng đến cuối năm. Hỏi hàng ngày cháu vẫn đến ngồi trước cửa cơ quan, cạnh phòng VT thế này thì có bị nhắc nhở hay bị cản trở gì không? Cháu bảo không, cháu vẫn thích đến cq làm việc, mang cơm trưa đi ăn, chiều mới về.

Tôi khuyên cháu đầu tiên phải biết thương lấy bản thân, bảo vệ sức khỏe của mình, cái đó mới là quan trọng nhất, những gì có thể buông bỏ được thì buông cho nhẹ lòng. Tôi cũng biết là Viện Hán Nôm đã khuyên cháu rút hết đơn kiện gửi lên Lãnh đạo các cấp của Viện Hàn lâm Khoa học xã hội (nghe nói khá nhiều) và làm đơn trình bày với Viện là do sức khỏe không tốt nên không hoàn thành nhiệm vụ công việc được giao thì Viện sẽ xoá bỏ quyết định nghỉ việc để cháu được ở lại làm việc. Cháu cũng nói với tôi có chuyện đó nhưng cháu không làm vì cháu không sai, hơn nữa trên Viện Hàn lâm cũng động viên cháu là cứ yên tâm, chờ họ sẽ xem xét lại vì khi đó họ còn bận nhiều việc quá. Vì vậy khi nói chuyện với tôi thì cháu rất lạc quan tin tưởng vào cấp trên sẽ cứu xét. Nhìn cháu thần thái rất ổn, chuyện trò mạch lạc,khúc triết, tôi còn khen cháu dạo này mập hơn, đẹp ra, nên chúc cháu cứ giữ được phong độ đẹp như thế này nhé. Vì cháu đang ở thời điểm đẹp của người phụ nữ, sang năm mới bước vào tuổi 50 mà. Tối đó về cháu còn nhắn tin cảm ơn cuộc nói chuyện của hai cô cháu, cảm ơn tôi đã động viên góp ý cho cháu. Tưởng rằng rồi mọi việc sẽ được gỡ rối, cho cháu trở lại công việc bình thường, ngờ đâu nhận hung tin thật quá sốc. Không ngờ buổi nói chuyện đó lại là cuối cùng với cháu.

3.Cháu là người thông minh, có tư chất, rất có năng lực chuyên môn, ham học hỏi để vươn lên.Khi làm cán bộ Thư viện và sau là phụ trách phòng Tư liệu Thư viện, cháu rất tận tình phục vụ độc giả, với các cô chú lớn tuổi luôn lễ phép, tôn trọng.

4.Tôi là Phản biện (1?2?, không nhớ rõ) Luận án TS của cháu, khi cháu bảo vệ chính thức, tôi rất thích cách tiếp cận, xử lý vấn đề trong Luận án của cháu, cách viết, lập luận rất chắc chắn, cháu đã bảo vệ rất tốt luận án của mình, dù so với các ncs khác cháu bị thiệt thòi do GS Trần Nghĩa hướng dẫn cháu đã qua đời khi luận án còn dang dở. Hình như từ đề tài luận án cháu đã nâng lên thành đề tài nhận tài trợ của Quỹ Khoa học công nghệ quốc gia. Sau đó cháu tích cực tham gia các đề tài các cấp và tham dự nhiều hội thảo khoa học quốc tế...

Vậy mà cuối cùng không hiểu sao lại rơi vào trạng thái quẫn bách như vậy?Kiếp người như phù du, có lẽ nếu cháu coi mọi chuyện chỉ là những cuộc chơi thôi thì không vỡ mộng, trong sáng với cuộc đời thì hay bị thất vọng.
Chia buồn với Dương và các cháu cùng toàn thể gia đình.
 


Tiễn cháu - TS Hoàng Phương Mai.

1.Ba hôm nay tin cháu Mai tự chọn cách đau đớn kết thúc cuộc đời làm cho những người từng quen biết cháu, cùng làm việc tại Viện Nghiên cứu Hán Nôm thực sự choáng váng, đau buồn và thương tiếc cháu. Dù vì bất cứ lí do gì thì chọn kết thúc đau khổ như vậy cũng là dại dột quẫn trí, quá sức chịu đựng của người bình thường.

2.Đầu tháng 5 tôi có chút việc đến cơ quan (nay đã là cơ quan cũ, vì đã hưu trí 5 năm rồi), nhìn thấy cháu Mai ngồi làm việc ở bàn hay tiếp khách ở ngay sảnh cửa vào của cơ quan. Thấy lạ tôi hỏi mấy cháu cơ quan thì biết là Mai bị Viện Hán Nôm cho thôi việc hay là bị kỷ luật cho nghỉ việc vài tháng rồi, nhưng hàng ngày cháu ấy vẫn đến ngồi làm việc cả ngày ở chỗ đó. Thương quá, định qua hỏi thăm cháu ngay nhưng mấy cháu cùng trang lứa với Mai bảo: bạn ấy không muốn nói chuyện với ai ở cq, chúng cháu là bạn bè mà chào hỏi bạn không trả lời. Biết thế nhưng trước khi về tôi không cầm lòng được nên đến chỗ cháu đang ngồi chăm chú vào máy tính. Trên bàn vẫn có lọ hoa hồng bé xinh, sách vở, có cả quạt mát ở cạnh bàn.

Thấy tôi, cháu ngẩng lên, bỏ tai nghe và nói chuyện rất thân thiện. Tôi hỏi cháu đã có quyết định nghỉ việc chưa thì cháu nói có rồi nhưng cháu không nhận. Lại hỏi thế còn sinh hoạt Đảng của cháu thế nào thì cháu nói vẫn sinh hoạt tại chi bộ Viện Nghiên cứu Hán Nôm. Hỏi cháu nghỉ việc không lương vài tháng rồi thì cháu sống như thế nào, có khó khăn lắm không? Cháu bảo hiện cháu vẫn làm việc bình thường, viết bài, dịch thuật nên vẫn có chút thu nhập và còn chút tiền dự trữ có thể dùng đến cuối năm. Hỏi hàng ngày cháu vẫn đến ngồi trước cửa cơ quan, cạnh phòng VT thế này thì có bị nhắc nhở hay bị cản trở gì không? Cháu bảo không, cháu vẫn thích đến cq làm việc, mang cơm trưa đi ăn, chiều mới về.

Tôi khuyên cháu đầu tiên phải biết thương lấy bản thân, bảo vệ sức khỏe của mình, cái đó mới là quan trọng nhất, những gì có thể buông bỏ được thì buông cho nhẹ lòng. Tôi cũng biết là Viện Hán Nôm đã khuyên cháu rút hết đơn kiện gửi lên Lãnh đạo các cấp của Viện Hàn lâm Khoa học xã hội (nghe nói khá nhiều) và làm đơn trình bày với Viện là do sức khỏe không tốt nên không hoàn thành nhiệm vụ công việc được giao thì Viện sẽ xoá bỏ quyết định nghỉ việc để cháu được ở lại làm việc. Cháu cũng nói với tôi có chuyện đó nhưng cháu không làm vì cháu không sai, hơn nữa trên Viện Hàn lâm cũng động viên cháu là cứ yên tâm, chờ họ sẽ xem xét lại vì khi đó họ còn bận nhiều việc quá. Vì vậy khi nói chuyện với tôi thì cháu rất lạc quan tin tưởng vào cấp trên sẽ cứu xét. Nhìn cháu thần thái rất ổn, chuyện trò mạch lạc,khúc triết, tôi còn khen cháu dạo này mập hơn, đẹp ra, nên chúc cháu cứ giữ được phong độ đẹp như thế này nhé. Vì cháu đang ở thời điểm đẹp của người phụ nữ, sang năm mới bước vào tuổi 50 mà. Tối đó về cháu còn nhắn tin cảm ơn cuộc nói chuyện của hai cô cháu, cảm ơn tôi đã động viên góp ý cho cháu. Tưởng rằng rồi mọi việc sẽ được gỡ rối, cho cháu trở lại công việc bình thường, ngờ đâu nhận hung tin thật quá sốc. Không ngờ buổi nói chuyện đó lại là cuối cùng với cháu.

3.Cháu là người thông minh, có tư chất, rất có năng lực chuyên môn, ham học hỏi để vươn lên.Khi làm cán bộ Thư viện và sau là phụ trách phòng Tư liệu Thư viện, cháu rất tận tình phục vụ độc giả, với các cô chú lớn tuổi luôn lễ phép, tôn trọng.

4.Tôi là Phản biện (1?2?, không nhớ rõ) Luận án TS của cháu, khi cháu bảo vệ chính thức, tôi rất thích cách tiếp cận, xử lý vấn đề trong Luận án của cháu, cách viết, lập luận rất chắc chắn, cháu đã bảo vệ rất tốt luận án của mình, dù so với các ncs khác cháu bị thiệt thòi do GS Trần Nghĩa hướng dẫn cháu đã qua đời khi luận án còn dang dở. Hình như từ đề tài luận án cháu đã nâng lên thành đề tài nhận tài trợ của Quỹ Khoa học công nghệ quốc gia. Sau đó cháu tích cực tham gia các đề tài các cấp và tham dự nhiều hội thảo khoa học quốc tế...

Vậy mà cuối cùng không hiểu sao lại rơi vào trạng thái quẫn bách như vậy?Kiếp người như phù du, có lẽ nếu cháu coi mọi chuyện chỉ là những cuộc chơi thôi thì không vỡ mộng, trong sáng với cuộc đời thì hay bị thất vọng.
Chia buồn với Dương và các cháu cùng toàn thể gia đình.
RIP.
 
Vụ một Tiến sĩ, nguyên là thủ thư ở Viện Hán Nôm tự tử sau khi bị cho thôi việc vì không hoàn thành nhiệm vụ 3 năm liên tiếp, quả thực chúng ta không thể nào biết rõ nguyên nhân, và có lẽ cũng không chỉ có một nguyên nhân. Mình đoán là có nhiều nguyên nhân: từ sức khỏe không tốt, cuộc sống gia đình khó khăn (chồng ốm đau, gánh nặng con cái trong hoàn cảnh thu nhập cả hai vợ chồng- đều là viên chức Nhà nước làm ở viện nghiên cứu Nhà nước-có lẽ đều thấp), lại thêm việc bị mất việc và những áp lực, uất ức đi kèm khiến chị ấy tìm đến cái chết ở tuổi 49.

Tuy nhiên, nếu đọc bài chia sẽ của một cựu đồng nghiệp đã về hưu về chị ấy thì chúng ta sẽ thấy sự đi xuống của chị ấy về mặt tâm thần là một quá trình kéo dài. Sau khi bị thôi việc, chị vẫn hàng ngày đến văn phòng, ngồi làm việc cho tới hết giờ làm đi về. Không ai dám đuổi chị, nhưng có thể chắc chắn rằng tất cả mọi người cùng cơ quan cũ đều ngại chị, đều cảm thấy khó xử với sự hiện diện của chị ở nơi lẽ ra chị không có mặt và đều mong chị đừng đến nữa. Nhưng việc đó không phải ngẫu nhiên, chính tất cả những thứ đó lại là thứ khiến chị đến cơ quan hàng ngày, nhằm tạo ra một cảnh tượng gây khó chịu, khiến những đồng nghiệp hơn 20 năm làm việc với chị không thể cảm thấy thoải mái..., như một sự phản kháng, hoặc như một lời kết án.

Do đó, cũng có thể hiểu thái độ khó chịu, phản ứng gay gắt của nhiều đồng nghiệp cũ của chị ở Viện Hán Nôm khi cô cán bộ về hưu kia kể câu chuyện đó công khai. Họ cho rằng đó là cái nhìn một phía, và gây ra dư luận xấu về Viện Hán Nôm, hay tóm lại là nói xấu cơ quan cũ, là tạo cơ hội cho các phần tử xấu, không hiểu chuyện vào phán xét, là thầy bói xem voi...Trong các lời phản ứng đó có các ý kiến của một chị, là NCS được đích thân đương kim Bộ trưởng Bộ Giáo dục hướng dẫn, khá bốp chát, xéo xắt và có phần hơi "hỗn".

Họ có thể có lý do của họ và những lý do đó cũng có thể rất hợp lý và đúng đắn, nhưng họ cũng không nêu ra mặt kia của vấn đề...Ai dại gì mà làm điều đó, vạch áo cho người xem lưng à?- hẳn họ nghĩ như vậy. Nhưng chính cái thái độ đó, kiểu "việc nhà đóng cửa bảo nhau"...có lẽ chính là thứ khiến người thủ thư kia cảm thấy ngày càng bị cô lập, tới mức cuối cùng phải tìm đến cái chết. Và có lẽ, việc họ phản ứng gay gắt như thế còn để che giấu một cảm giác "có lỗi" (guilty) bên trong họ. Ở đây, tôi không có ý cho rằng họ là người phải có trách nhiệm gì trong cái chết của chị thủ thư, và cái guilt ở đây có lẽ chỉ là "giá như": giá như mình làm khác đi một chút, quan tâm tới cô ấy một chút....

Ở mặt khác, có thể thấy đây còn là vấn đề về sức khỏe tinh thần. Chính sự dửng dưng, cô lập và tự cô lập của chị thủ thư là những thứ đè nặng lên tinh thần của chị ấy trong nhiều năm, mà những người thân, bạn bè, đồng nghiệp không nhận ra để giúp chị ấy tìm được những chỗ dựa và hỗ trợ tinh thần cần thiết. Tôi thử hình dung nếu mình bị đuổi việc, và tôi sẽ hàng ngày đến cơ quan cũ, lấy máy tính ra vờ như đang làm việc, gọi đồ ăn về ăn trưa...trong khi các đồng nghiệp cũ luôn tìm cách tránh ánh mắt tôi, nói chuyện với nhau vờ như không nhìn thấy hay nghe thấy tôi...đó thực sự là một cảm giác cực kỳ tệ hại, mà dù oán ghét cơ quan cũ đến mấy, chắc tôi không chịu được quá hai ngày. Thế nên việc chị ấy làm điều đó trong nhiều tháng liền rõ ràng là những dấu hiệu suy sụp của sức khỏe tinh thần trầm trọng, của một người quá cô độc và không có sự bấu víu về tinh thần. Đời sống đó giống như một sợi dây đã quá căng, chỉ chờ một nhát kéo chạm nhẹ vào là đứt phựt. Chỉ tiếc là người ta đã không thấy, hoặc đã không thể giúp được chị vượt qua những lúc đó.

Chuyện cũng đã qua, mong là chị Mai sớm siêu thoát, sẽ chỉ nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ của kiếp sống vừa qua để có một kiếp sau trọn vẹn và hạnh phúc hơn. Và cũng mong rằng sự ra đi của chị cũng là một lời nhắc nhở với những người còn sống, không phải trong việc quy kết đó là lỗi của ai, do ai...mà là để sống biết quan tâm tới nhau hơn, bớt nghiệt ngã, và tha thứ cho nhau nhiều hơn.

(Andrew Wyeth, Christina’s World, 1948)
 
xấu, không hiểu chuyện vào phán xét, là thầy bói xem voi...Trong các lời phản ứng đó có các ý kiến của một chị, là NCS được đích thân đương kim Bộ trưởng Bộ Giáo dục hướng dẫn, khá bốp chát, xéo xắt và có phần hơi "hỗn".
Vụ một Tiến sĩ, nguyên là thủ thư ở Viện Hán Nôm tự tử sau khi bị cho thôi việc vì không hoàn thành nhiệm vụ 3 năm liên tiếp, quả thực chúng ta không thể nào biết rõ nguyên nhân, và có lẽ cũng không chỉ có một nguyên nhân. Mình đoán là có nhiều nguyên nhân: từ sức khỏe không tốt, cuộc sống gia đình khó khăn (chồng ốm đau, gánh nặng con cái trong hoàn cảnh thu nhập cả hai vợ chồng- đều là viên chức Nhà nước làm ở viện nghiên cứu Nhà nước-có lẽ đều thấp), lại thêm việc bị mất việc và những áp lực, uất ức đi kèm khiến chị ấy tìm đến cái chết ở tuổi 49.

Tuy nhiên, nếu đọc bài chia sẽ của một cựu đồng nghiệp đã về hưu về chị ấy thì chúng ta sẽ thấy sự đi xuống của chị ấy về mặt tâm thần là một quá trình kéo dài. Sau khi bị thôi việc, chị vẫn hàng ngày đến văn phòng, ngồi làm việc cho tới hết giờ làm đi về. Không ai dám đuổi chị, nhưng có thể chắc chắn rằng tất cả mọi người cùng cơ quan cũ đều ngại chị, đều cảm thấy khó xử với sự hiện diện của chị ở nơi lẽ ra chị không có mặt và đều mong chị đừng đến nữa. Nhưng việc đó không phải ngẫu nhiên, chính tất cả những thứ đó lại là thứ khiến chị đến cơ quan hàng ngày, nhằm tạo ra một cảnh tượng gây khó chịu, khiến những đồng nghiệp hơn 20 năm làm việc với chị không thể cảm thấy thoải mái..., như một sự phản kháng, hoặc như một lời kết án.

Do đó, cũng có thể hiểu thái độ khó chịu, phản ứng gay gắt của nhiều đồng nghiệp cũ của chị ở Viện Hán Nôm khi cô cán bộ về hưu kia kể câu chuyện đó công khai. Họ cho rằng đó là cái nhìn một phía, và gây ra dư luận xấu về Viện Hán Nôm, hay tóm lại là nói xấu cơ quan cũ, là tạo cơ hội cho các phần tử xấu, không hiểu chuyện vào phán xét, là thầy bói xem voi...Trong các lời phản ứng đó có các ý kiến của một chị, là NCS được đích thân đương kim Bộ trưởng Bộ Giáo dục hướng dẫn, khá bốp chát, xéo xắt và có phần hơi "hỗn".

Họ có thể có lý do của họ và những lý do đó cũng có thể rất hợp lý và đúng đắn, nhưng họ cũng không nêu ra mặt kia của vấn đề...Ai dại gì mà làm điều đó, vạch áo cho người xem lưng à?- hẳn họ nghĩ như vậy. Nhưng chính cái thái độ đó, kiểu "việc nhà đóng cửa bảo nhau"...có lẽ chính là thứ khiến người thủ thư kia cảm thấy ngày càng bị cô lập, tới mức cuối cùng phải tìm đến cái chết. Và có lẽ, việc họ phản ứng gay gắt như thế còn để che giấu một cảm giác "có lỗi" (guilty) bên trong họ. Ở đây, tôi không có ý cho rằng họ là người phải có trách nhiệm gì trong cái chết của chị thủ thư, và cái guilt ở đây có lẽ chỉ là "giá như": giá như mình làm khác đi một chút, quan tâm tới cô ấy một chút....

Ở mặt khác, có thể thấy đây còn là vấn đề về sức khỏe tinh thần. Chính sự dửng dưng, cô lập và tự cô lập của chị thủ thư là những thứ đè nặng lên tinh thần của chị ấy trong nhiều năm, mà những người thân, bạn bè, đồng nghiệp không nhận ra để giúp chị ấy tìm được những chỗ dựa và hỗ trợ tinh thần cần thiết. Tôi thử hình dung nếu mình bị đuổi việc, và tôi sẽ hàng ngày đến cơ quan cũ, lấy máy tính ra vờ như đang làm việc, gọi đồ ăn về ăn trưa...trong khi các đồng nghiệp cũ luôn tìm cách tránh ánh mắt tôi, nói chuyện với nhau vờ như không nhìn thấy hay nghe thấy tôi...đó thực sự là một cảm giác cực kỳ tệ hại, mà dù oán ghét cơ quan cũ đến mấy, chắc tôi không chịu được quá hai ngày. Thế nên việc chị ấy làm điều đó trong nhiều tháng liền rõ ràng là những dấu hiệu suy sụp của sức khỏe tinh thần trầm trọng, của một người quá cô độc và không có sự bấu víu về tinh thần. Đời sống đó giống như một sợi dây đã quá căng, chỉ chờ một nhát kéo chạm nhẹ vào là đứt phựt. Chỉ tiếc là người ta đã không thấy, hoặc đã không thể giúp được chị vượt qua những lúc đó.

Chuyện cũng đã qua, mong là chị Mai sớm siêu thoát, sẽ chỉ nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ của kiếp sống vừa qua để có một kiếp sau trọn vẹn và hạnh phúc hơn. Và cũng mong rằng sự ra đi của chị cũng là một lời nhắc nhở với những người còn sống, không phải trong việc quy kết đó là lỗi của ai, do ai...mà là để sống biết quan tâm tới nhau hơn, bớt nghiệt ngã, và tha thứ cho nhau nhiều hơn.

(Andrew Wyeth, Christina’s World, 1948)

Bị sa thải mà cho rằng trái luật thì nên nhắn t

để luật sư hỗ trợ khởi kiện đòi bồi thường


Chứ bị sa thải rồi mà vẫn tới cơ quan ngồi lọ mọ thì tệ quá

Có vấn đề thần kinh thật sự
 
Chị này đọc thấy giống bị tâm thần rồi. Chắc vì tâm thần nên mới bị đuổi, càng làm tâm thần nặng thêm. Đồng nghiệp, bảo vệ xung quanh cũng lờ đi do đéo ai muốn dây với con bệnh.
Vì cháu đang ở thời điểm đẹp của người phụ nữ, sang năm mới bước vào tuổi 50 mà.
Clm con mụ viết bài cũng tâm thần theo à :)) phụ nữ hết cmn date từ năm 25 tuổi rồi đây tận 50
 
Thế gian chuộng của chuộng công
Nào ai đi chuộng người không bao giờ

Xã hội này đề cao giá trị vật chất thì nên chọn ngành nghề gì tạo ra hoặc điều phối vật chất, như sản xuất buôn bán, dịch vụ, chứ học ba cái ngành văn hoá xã hội méo dc trọng dụng đâu
 
Chị này đọc thấy giống bị tâm thần rồi. Chắc vì tâm thần nên mới bị đuổi, càng làm tâm thần nặng thêm. Đồng nghiệp, bảo vệ xung quanh cũng lờ đi do đéo ai muốn dây với con bệnh.

Clm con mụ viết bài cũng tâm thần theo à :)) phụ nữ hết cmn date từ năm 25 tuổi rồi đây tận 50
Dây làm gì anh, nó bị đuổi rồi nhưng anh không phải bạn nó mà anh lại gần nói chuyện để nó đăng lên là anh ủng hộ nó xong anh phải giải thích chết mẹ à
 
Thế gian chuộng của chuộng công
Nào ai đi chuộng người không bao giờ

Xã hội này đề cao giá trị vật chất thì nên chọn ngành nghề gì tạo ra hoặc điều phối vật chất, như sản xuất buôn bán, dịch vụ, chứ học ba cái ngành văn hoá xã hội méo dc trọng dụng đâu
Đề cao vật chất thì kệ cụ nó chứ. Ai cũng buôn đất thì ai bảo tồn mấy tàng thư di tích cổ?
 
Vụ một Tiến sĩ, nguyên là thủ thư ở Viện Hán Nôm tự tử sau khi bị cho thôi việc vì không hoàn thành nhiệm vụ 3 năm liên tiếp, quả thực chúng ta không thể nào biết rõ nguyên nhân, và có lẽ cũng không chỉ có một nguyên nhân. Mình đoán là có nhiều nguyên nhân: từ sức khỏe không tốt, cuộc sống gia đình khó khăn (chồng ốm đau, gánh nặng con cái trong hoàn cảnh thu nhập cả hai vợ chồng- đều là viên chức Nhà nước làm ở viện nghiên cứu Nhà nước-có lẽ đều thấp), lại thêm việc bị mất việc và những áp lực, uất ức đi kèm khiến chị ấy tìm đến cái chết ở tuổi 49.

Tuy nhiên, nếu đọc bài chia sẽ của một cựu đồng nghiệp đã về hưu về chị ấy thì chúng ta sẽ thấy sự đi xuống của chị ấy về mặt tâm thần là một quá trình kéo dài. Sau khi bị thôi việc, chị vẫn hàng ngày đến văn phòng, ngồi làm việc cho tới hết giờ làm đi về. Không ai dám đuổi chị, nhưng có thể chắc chắn rằng tất cả mọi người cùng cơ quan cũ đều ngại chị, đều cảm thấy khó xử với sự hiện diện của chị ở nơi lẽ ra chị không có mặt và đều mong chị đừng đến nữa. Nhưng việc đó không phải ngẫu nhiên, chính tất cả những thứ đó lại là thứ khiến chị đến cơ quan hàng ngày, nhằm tạo ra một cảnh tượng gây khó chịu, khiến những đồng nghiệp hơn 20 năm làm việc với chị không thể cảm thấy thoải mái..., như một sự phản kháng, hoặc như một lời kết án.

Do đó, cũng có thể hiểu thái độ khó chịu, phản ứng gay gắt của nhiều đồng nghiệp cũ của chị ở Viện Hán Nôm khi cô cán bộ về hưu kia kể câu chuyện đó công khai. Họ cho rằng đó là cái nhìn một phía, và gây ra dư luận xấu về Viện Hán Nôm, hay tóm lại là nói xấu cơ quan cũ, là tạo cơ hội cho các phần tử xấu, không hiểu chuyện vào phán xét, là thầy bói xem voi...Trong các lời phản ứng đó có các ý kiến của một chị, là NCS được đích thân đương kim Bộ trưởng Bộ Giáo dục hướng dẫn, khá bốp chát, xéo xắt và có phần hơi "hỗn".

Họ có thể có lý do của họ và những lý do đó cũng có thể rất hợp lý và đúng đắn, nhưng họ cũng không nêu ra mặt kia của vấn đề...Ai dại gì mà làm điều đó, vạch áo cho người xem lưng à?- hẳn họ nghĩ như vậy. Nhưng chính cái thái độ đó, kiểu "việc nhà đóng cửa bảo nhau"...có lẽ chính là thứ khiến người thủ thư kia cảm thấy ngày càng bị cô lập, tới mức cuối cùng phải tìm đến cái chết. Và có lẽ, việc họ phản ứng gay gắt như thế còn để che giấu một cảm giác "có lỗi" (guilty) bên trong họ. Ở đây, tôi không có ý cho rằng họ là người phải có trách nhiệm gì trong cái chết của chị thủ thư, và cái guilt ở đây có lẽ chỉ là "giá như": giá như mình làm khác đi một chút, quan tâm tới cô ấy một chút....

Ở mặt khác, có thể thấy đây còn là vấn đề về sức khỏe tinh thần. Chính sự dửng dưng, cô lập và tự cô lập của chị thủ thư là những thứ đè nặng lên tinh thần của chị ấy trong nhiều năm, mà những người thân, bạn bè, đồng nghiệp không nhận ra để giúp chị ấy tìm được những chỗ dựa và hỗ trợ tinh thần cần thiết. Tôi thử hình dung nếu mình bị đuổi việc, và tôi sẽ hàng ngày đến cơ quan cũ, lấy máy tính ra vờ như đang làm việc, gọi đồ ăn về ăn trưa...trong khi các đồng nghiệp cũ luôn tìm cách tránh ánh mắt tôi, nói chuyện với nhau vờ như không nhìn thấy hay nghe thấy tôi...đó thực sự là một cảm giác cực kỳ tệ hại, mà dù oán ghét cơ quan cũ đến mấy, chắc tôi không chịu được quá hai ngày. Thế nên việc chị ấy làm điều đó trong nhiều tháng liền rõ ràng là những dấu hiệu suy sụp của sức khỏe tinh thần trầm trọng, của một người quá cô độc và không có sự bấu víu về tinh thần. Đời sống đó giống như một sợi dây đã quá căng, chỉ chờ một nhát kéo chạm nhẹ vào là đứt phựt. Chỉ tiếc là người ta đã không thấy, hoặc đã không thể giúp được chị vượt qua những lúc đó.

Chuyện cũng đã qua, mong là chị Mai sớm siêu thoát, sẽ chỉ nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ của kiếp sống vừa qua để có một kiếp sau trọn vẹn và hạnh phúc hơn. Và cũng mong rằng sự ra đi của chị cũng là một lời nhắc nhở với những người còn sống, không phải trong việc quy kết đó là lỗi của ai, do ai...mà là để sống biết quan tâm tới nhau hơn, bớt nghiệt ngã, và tha thứ cho nhau nhiều hơn.

(Andrew Wyeth, Christina’s World, 1948)
quá đau lòng
 

Có thể bạn quan tâm

Top