Tiến sĩ Hán Nôm bị cho thôi việc không chịu nổi trong 4 tháng đã tự sát

Nhất hậu duệ , nhì quan hệ :)

Mấy người theo Hán Nôm thì khả năng cao là chính trực ... Nhưng cũng có số ít ko thức thời , thời thế thế thời phải thế ... Có lẽ là chị Mai thuộc số ít này :)
Cái này là sự kém cỏi. Mất chức thủ thư thì dù có oan ức cũng đâu đến nổi tự tử. Nếu chính trực thì đã bỏ mẹ cái chỗ công bộc này rồi. Làm các viện đéo có dây dợ thì té cho nhanh. Tao nghĩ là lớp ngừoi trong vùng an toàn quen rồi. Nên khi có biến động là không thích nghi được thôi
 
Haiz .... có những đứa ở Vn lớn lên chỉ biết làm cho nhà nước & bám vào cái ghế nhà nước đến chết. Nếu biết buông bỏ, bỏ cái ghế ghẻ rách ấy & đi làm tour guide cho tụi Trung có phải là có tiền & sướng hơn không?
 
Cái này là sự kém cỏi. Mất chức thủ thư thì dù có oan ức cũng đâu đến nổi tự tử. Nếu chính trực thì đã bỏ mẹ cái chỗ công bộc này rồi. Làm các viện đéo có dây dợ thì té cho nhanh. Tao nghĩ là lớp ngừoi trong vùng an toàn quen rồi. Nên khi có biến động là không thích nghi được thôi
Cơ quan nào ở xứ này cũng có dây nhợ cả :))
Chị Mai này là người trọng chứ Tín . Nên đòn sát thương : vừa bị mất việc vừa bị oan ức có lẽ là quá sức chịu đựng của chị , đặc biệt là khi bên cạnh chị ko có ai thực sự là tri kỷ , bởi vì dù sao thì chị cũng là phụ nữ thì kết cục của chị như hôm nay là tất yếu :)
 
Đéo hiểu trình độ thạc sỹ mà có thất nghiệp chức thủ thư đã tự tử. Chưa nói về đúng sai của Viện. Nhưng vị trí đó cũng chả phải màu mỡ béo bở gì. Tại sao một thạc sỹ lại không thể kiếm một công việc hơn 10 triệu. Nếu có vấn đề trái pháp luật thì khởi kiện chứ bám lấy viện đi làm khi có quyết định nghỉ rồi để làm gì. Có phải để tạo sự thương hại. Chắc chắn là việc sẽ không còn nên việc đi làm đó chỉ là biểu tình chứ không có việc mà làm.
Thạc sỹ hay tiến sĩ ... ở Vn thì trình độ cl gì. Thạc sỹ để cả đời đi xếp sách & giử thư viện?

Rõ ràng nếu chọn cái chết cũng không đúng vì trình tự 3 năm không đạt yêu cầu cv thì có quyết định sa thải là đúng pháp luật. Nên câu chuyện ở đây chính là xã hội này đã dung dưỡng cho những con ngừoi không đủ năng lực và phẩm chất lên cao là thạc sỹ rồi lại sa thải. Vụ này sẽ cho thấy bộ mặt của các viện toàn một phường kém về năng lực và yếu về tư duy trú ngụ.
Giử thư viện thì có cl gì mà "yêu cầu cv" ... Chỉ là không được lòng thằng boss, bị nó chèn ép thôi.

Cơ quan nào ở xứ này cũng có dây nhợ cả :))
Chị Mai này là người trọng chứ Tín . Nên đòn sát thương : vừa bị mất việc vừa bị oan ức có lẽ là quá sức chịu đựng của chị , đặc biệt là khi bên cạnh chị ko có ai thực sự là tri kỷ , bởi vì dù sao thì chị cũng là phụ nữ thì kết cục của chị như hôm nay là tất yếu :)
Đkm, quá yếu ớt. Ít ra thì củng phải xách dao lên xin thằng boss tí huyết rồi hảy chết.
 


Tiễn cháu - TS Hoàng Phương Mai.

1.Ba hôm nay tin cháu Mai tự chọn cách đau đớn kết thúc cuộc đời làm cho những người từng quen biết cháu, cùng làm việc tại Viện Nghiên cứu Hán Nôm thực sự choáng váng, đau buồn và thương tiếc cháu. Dù vì bất cứ lí do gì thì chọn kết thúc đau khổ như vậy cũng là dại dột quẫn trí, quá sức chịu đựng của người bình thường.

2.Đầu tháng 5 tôi có chút việc đến cơ quan (nay đã là cơ quan cũ, vì đã hưu trí 5 năm rồi), nhìn thấy cháu Mai ngồi làm việc ở bàn hay tiếp khách ở ngay sảnh cửa vào của cơ quan. Thấy lạ tôi hỏi mấy cháu cơ quan thì biết là Mai bị Viện Hán Nôm cho thôi việc hay là bị kỷ luật cho nghỉ việc vài tháng rồi, nhưng hàng ngày cháu ấy vẫn đến ngồi làm việc cả ngày ở chỗ đó. Thương quá, định qua hỏi thăm cháu ngay nhưng mấy cháu cùng trang lứa với Mai bảo: bạn ấy không muốn nói chuyện với ai ở cq, chúng cháu là bạn bè mà chào hỏi bạn không trả lời. Biết thế nhưng trước khi về tôi không cầm lòng được nên đến chỗ cháu đang ngồi chăm chú vào máy tính. Trên bàn vẫn có lọ hoa hồng bé xinh, sách vở, có cả quạt mát ở cạnh bàn.

Thấy tôi, cháu ngẩng lên, bỏ tai nghe và nói chuyện rất thân thiện. Tôi hỏi cháu đã có quyết định nghỉ việc chưa thì cháu nói có rồi nhưng cháu không nhận. Lại hỏi thế còn sinh hoạt Đảng của cháu thế nào thì cháu nói vẫn sinh hoạt tại chi bộ Viện Nghiên cứu Hán Nôm. Hỏi cháu nghỉ việc không lương vài tháng rồi thì cháu sống như thế nào, có khó khăn lắm không? Cháu bảo hiện cháu vẫn làm việc bình thường, viết bài, dịch thuật nên vẫn có chút thu nhập và còn chút tiền dự trữ có thể dùng đến cuối năm. Hỏi hàng ngày cháu vẫn đến ngồi trước cửa cơ quan, cạnh phòng VT thế này thì có bị nhắc nhở hay bị cản trở gì không? Cháu bảo không, cháu vẫn thích đến cq làm việc, mang cơm trưa đi ăn, chiều mới về.

Tôi khuyên cháu đầu tiên phải biết thương lấy bản thân, bảo vệ sức khỏe của mình, cái đó mới là quan trọng nhất, những gì có thể buông bỏ được thì buông cho nhẹ lòng. Tôi cũng biết là Viện Hán Nôm đã khuyên cháu rút hết đơn kiện gửi lên Lãnh đạo các cấp của Viện Hàn lâm Khoa học xã hội (nghe nói khá nhiều) và làm đơn trình bày với Viện là do sức khỏe không tốt nên không hoàn thành nhiệm vụ công việc được giao thì Viện sẽ xoá bỏ quyết định nghỉ việc để cháu được ở lại làm việc. Cháu cũng nói với tôi có chuyện đó nhưng cháu không làm vì cháu không sai, hơn nữa trên Viện Hàn lâm cũng động viên cháu là cứ yên tâm, chờ họ sẽ xem xét lại vì khi đó họ còn bận nhiều việc quá. Vì vậy khi nói chuyện với tôi thì cháu rất lạc quan tin tưởng vào cấp trên sẽ cứu xét. Nhìn cháu thần thái rất ổn, chuyện trò mạch lạc,khúc triết, tôi còn khen cháu dạo này mập hơn, đẹp ra, nên chúc cháu cứ giữ được phong độ đẹp như thế này nhé. Vì cháu đang ở thời điểm đẹp của người phụ nữ, sang năm mới bước vào tuổi 50 mà. Tối đó về cháu còn nhắn tin cảm ơn cuộc nói chuyện của hai cô cháu, cảm ơn tôi đã động viên góp ý cho cháu. Tưởng rằng rồi mọi việc sẽ được gỡ rối, cho cháu trở lại công việc bình thường, ngờ đâu nhận hung tin thật quá sốc. Không ngờ buổi nói chuyện đó lại là cuối cùng với cháu.

3.Cháu là người thông minh, có tư chất, rất có năng lực chuyên môn, ham học hỏi để vươn lên.Khi làm cán bộ Thư viện và sau là phụ trách phòng Tư liệu Thư viện, cháu rất tận tình phục vụ độc giả, với các cô chú lớn tuổi luôn lễ phép, tôn trọng.

4.Tôi là Phản biện (1?2?, không nhớ rõ) Luận án TS của cháu, khi cháu bảo vệ chính thức, tôi rất thích cách tiếp cận, xử lý vấn đề trong Luận án của cháu, cách viết, lập luận rất chắc chắn, cháu đã bảo vệ rất tốt luận án của mình, dù so với các ncs khác cháu bị thiệt thòi do GS Trần Nghĩa hướng dẫn cháu đã qua đời khi luận án còn dang dở. Hình như từ đề tài luận án cháu đã nâng lên thành đề tài nhận tài trợ của Quỹ Khoa học công nghệ quốc gia. Sau đó cháu tích cực tham gia các đề tài các cấp và tham dự nhiều hội thảo khoa học quốc tế...

Vậy mà cuối cùng không hiểu sao lại rơi vào trạng thái quẫn bách như vậy?Kiếp người như phù du, có lẽ nếu cháu coi mọi chuyện chỉ là những cuộc chơi thôi thì không vỡ mộng, trong sáng với cuộc đời thì hay bị thất vọng.
Chia buồn với Dương và các cháu cùng toàn thể gia đình.
-1 tiến sĩ
 
1. Non, tao nhìn người bên ngoài, giao tiếp dăm ba câu là đoán được tâm tính, tốt xấu. Kiểu sếp đấy thì 1 lần thì được chứ lần 2, lần 3 tao ghi âm, chơi tao đì tao thì tao tất tay, hại tao thì nó cũng đéo yên.

2. Tố cáo mà đéo lường trước hậu quả đéo tính đường lùi đéo sát ván được, đéo nắm được phần thắng mà vẫn tố cáo là quá dở.

3. Tao đoán: Có lẽ khi bị thôi việc thì bà này cũng ko nói với gia đình, chồng con, 4 tháng cố gắng gồng gánh che đậy, cứ giả vờ vui bình thường đến giờ đi làm đến giờ về, nấu cơm mang theo. Đến lúc ko gượng được, suy sụp rồi chọn con đường tệ nhất.
T xin lỗi vì không giải thích kỹ. Comment ở trên là t kể về trải nghiệm của t, không phải câu chuyện về bà tiến sĩ kia.
 
Bọn mày biết môi trường ở mấy cái viện Hán Nôm, Khảo cổ...nó như thế nào không?

Đó là: sáng đến gặp nhau giao ban tí rồi làm chén trà, rủ nhau đi ăn sáng có tí rượu vào. Ăn sáng về thì cũng gần mẹ trưa, hôm nào máu đi nhậu thông luôn xong về văn phòng ngủ hoặc thằng nào tỉnh thì làm vài ván đế chế rồi đợi đến giờ về đón con...phải nịnh sếp hơn nịnh vua vì thỉnh thoảng được điều đi công tác hoặc có vụ nào đấy thì mới có phong bì, bị sếp ghét thì coi như xong, sống 1 đời dặt dẹo dăm ba triệu 1 tháng... Đàn ông thì nhậu, chơi game, bài bạc, phụ nữ thì cũng xoè quạt đánh bài, buôn bán thêm... Nói chung 1 môi trường nhà nước như những năm đầu thập kỷ 90...
 
1. Non, tao nhìn người bên ngoài, giao tiếp dăm ba câu là đoán được tâm tính, tốt xấu. Kiểu sếp đấy thì 1 lần thì được chứ lần 2, lần 3 tao ghi âm, chơi tao đì tao thì tao tất tay, hại tao thì nó cũng đéo yên.

2. Tố cáo mà đéo lường trước hậu quả đéo tính đường lùi đéo sát ván được, đéo nắm được phần thắng mà vẫn tố cáo là quá dở.

3. Tao đoán: Có lẽ khi bị thôi việc thì bà này cũng ko nói với gia đình, chồng con, 4 tháng cố gắng gồng gánh che đậy, cứ giả vờ vui bình thường đến giờ đi làm đến giờ về, nấu cơm mang theo. Đến lúc ko gượng được, suy sụp rồi chọn con đường tệ nhất.
Ko cần đoán, đúng rồi, chồng bà ý ốm dặt dẹo rồi, con thì bé, thằng lớn mới có 20 tuổi đầu,
 
Bọn mày biết môi trường ở mấy cái viện Hán Nôm, Khảo cổ...nó như thế nào không?

Đó là: sáng đến gặp nhau giao ban tí rồi làm chén trà, rủ nhau đi ăn sáng có tí rượu vào. Ăn sáng về thì cũng gần mẹ trưa, hôm nào máu đi nhậu thông luôn xong về văn phòng ngủ hoặc thằng nào tỉnh thì làm vài ván đế chế rồi đợi đến giờ về đón con...phải nịnh sếp hơn nịnh vua vì thỉnh thoảng được điều đi công tác hoặc có vụ nào đấy thì mới có phong bì, bị sếp ghét thì coi như xong, sống 1 đời dặt dẹo dăm ba triệu 1 tháng... Đàn ông thì nhậu, chơi game, bài bạc, phụ nữ thì cũng xoè quạt đánh bài, buôn bán thêm... Nói chung 1 môi trường nhà nước như những năm đầu thập kỷ 90...
Thì có chuyện gì để làm đâu mà không thành như thế. Tốt nhất dẹp mẹ toàn bộ ba cái viện này hết. Thành lập hiệp hội với hội đồng do các giáo sư của đại học là thành viên là được.
 
Bake kiểu hàn lâm thích nghiên cứu kiểu hơn mình hơn người, nhưng ông trời cho có nhiêu đó chất xám thôi. Không phải ai làm vua đều có tố chất thông minh.
Liên quan cặc gì bắc nam hả thg ngu? Thế miền nam ko có tiến sĩ , giáo sư à? Đúng là đồ con lợn phát biểu lung tung
 
trc t có quen 1 lúc đi du học, bố ẻm cũng viện trưởng 1 viện như này, mà ẻm kể là cá kiếm lắm, kiểu mỗi năm nn sẽ rót vài tỏi, hay vài chục để về làm mấy đề tài, mà mấy đề tài toàn xào chẻ, vẽ hưu vẽ vượn lên chứ có ai hiểu mẹ gì đâu phản bác, rồi dân ngu cu đen cũng éo ai quan tâm! rồi chưa kể mấy công ty cần mấy a có danh viên trưởng ngồi khi giới thiệu sản phẩm, kỉ niệm này nọ cho oi, bì dày cộp :v
Tao quen đầy mấy tml cocc đc gửi đi lm tiến sĩ… tức nhiên nhiều ng giỏi thật, kiểu đc định hướng từ bé nên đi đúng hướng nhưng cũng có tầm 20% chả có vẹo gì nếu ko có gia đình hậu thuẫn.
Còn viện thì toàn loại ăn hại đái khai. Có trình thì đất nước đã dc nhờ….
 
tao đọc k kỹ, cũng bế tắc thật
sự thật là nhiều công chức bộ cũng bế tắc 4-50 tuổi chưa mua được nhà.
chế độ đã sai bộ máy đã sai sống ở đóbảo nhau mà ăn cắp của công mà sống, cũng k có lựa chọn tốt hơn
lỗi hệ thống to vl, lương không đủ sống, đủ sống thì phải tìm cách mà ăn.
 
Bọn mày biết môi trường ở mấy cái viện Hán Nôm, Khảo cổ...nó như thế nào không?

Đó là: sáng đến gặp nhau giao ban tí rồi làm chén trà, rủ nhau đi ăn sáng có tí rượu vào. Ăn sáng về thì cũng gần mẹ trưa, hôm nào máu đi nhậu thông luôn xong về văn phòng ngủ hoặc thằng nào tỉnh thì làm vài ván đế chế rồi đợi đến giờ về đón con...phải nịnh sếp hơn nịnh vua vì thỉnh thoảng được điều đi công tác hoặc có vụ nào đấy thì mới có phong bì, bị sếp ghét thì coi như xong, sống 1 đời dặt dẹo dăm ba triệu 1 tháng... Đàn ông thì nhậu, chơi game, bài bạc, phụ nữ thì cũng xoè quạt đánh bài, buôn bán thêm... Nói chung 1 môi trường nhà nước như những năm đầu thập kỷ 90...
Bảo sao mấy thiến sĩ láo sư phát ngôn như ngáo đá
 
Tao thông cảm với chị này. Bọn mày ở trong cơ quan mà bị cô lập, chèn ép nhưng thấp cổ bé họng nói đéo ai nghe, gào đéo ai thấu như chị này sẽ hiểu. Nhất là ở tuổi chị này bắt đầu lại từ con số 0 gần như là hết cách.
Tao mới ra trường cũng từng bị mấy đứa Lồn trong công ty nó chèn ép, cố gắng lắm hết 3 tháng rồi chuồn. Nhiều khi nghĩ không lẽ tìm mua K54 lên bắn chết mẹ nó vài đứa cho đỡ tức.
 
Tao thông cảm với chị này. Bọn mày ở trong cơ quan mà bị cô lập, chèn ép nhưng thấp cổ bé họng nói đéo ai nghe, gào đéo ai thấu như chị này sẽ hiểu. Nhất là ở tuổi chị này bắt đầu lại từ con số 0 gần như là hết cách.
Tao mới ra trường cũng từng bị mấy đứa lồn trong công ty nó chèn ép, cố gắng lắm hết 3 tháng rồi chuồn. Nhiều khi nghĩ không lẽ tìm mua K54 lên bắn chết mẹ nó vài đứa cho đỡ tức.
Nghỉ rồi thì đấm nó 1 trận
 


gương mặt sáng láng, nhưng 50t rồi đọc cổ kim bao thứ mà ko hiểu chuyện đời thì khổ chồng rồi khổ con

tao nghĩ chị bị thằng nào xúi làm đơn tố cáo lãnh đạo, rồi sau nó phủi tay, uất ức quá ko biết tố khổ cùng ai
 
Sửa lần cuối:
Ko cần đoán, đúng rồi, chồng bà ý ốm dặt dẹo rồi, con thì bé, thằng lớn mới có 20 tuổi đầu,
thiếu, chồng làm cùng cơ quan, nhưng dặt dẹo quá nên mới tuyệt vọng vậy.

gương mặt sáng láng, nhưng 50t rồi đọc cổ kim bao thứ mà ko hiểu chuyện đời thì khổ chồng rồi khổ con

tao nghĩ cô bị thằng nào xúi làm đơn tố cáo lãnh đạo, rồi sau nó phủi tay, uất ức quá ko biết tố khổ cùng ai
chồng dặt dẹo làm khổ vợ
 

Có thể bạn quan tâm

Top