drboyx
Thanh niên Ngõ chợ
Lối thoát nào cho Châu?
Châu, bữa qua đăng một stt lên nhóm “Cộng đồng người Việt ở Malaysia” xin cho mẹ ít mì tôm vì: “em nằm một chỗ ko đi làm được”.
Châu, double bệnh cả đường ruột lẫn đại tràng, đã chữa trị nhiều năm, ở nhiều nơi nhưng…“Bác sĩ bảo có khả năng sẽ chuyển sang ung thư đại tràng”.
Vì bệnh tật, 2 mẹ con đã bán mọi thứ có thể bán. Đầu tiên là chiếc xe máy- được 6 triệu. Rồi đến cả chiếc bếp/ vỏ bình ga- 550k. Cho đến cái hôm lên mạng cầu cứu ấy trong nhà ko còn nổi 1 gói mì.
Nam Cao năm xưa viết: Với nghèo khổ túng quẫn, giăng (trăng) chỉ là để đỡ tốn 2 xu tiền dầu.
Còn giờ, vì đói nghèo và bệnh tật, mẹ con Châu đang phải bán đi cả cái xe máy- là đôi chân, là phương tiện mưu sinh. Và cả cái bếp ga nữa…trong khi không thể đừng ăn uống.
Châu, một trong 25 triệu công nhân, hoặc trong hàng chục triệu nhân dân chúng mình…luôn ở thế đi làm chỉ đủ sống/không tích lũy/dừng tay là đói, và chẳng may gặp phải bệnh trọng thì rơi thẳng xuống “hố sâu đói khát”, nơi mà sự tuyệt vọng không lối thoát còn đang sợ hơn cả nghèo đói, bệnh tật.
Các bạn ạ. Khi chat với Châu, hỏi stk, cậu ấy cảm ơn nhưng ko cho stk, ko nhận tiền, vì sợ mn nghĩ mình lợi dụng lòng xót thương để trục lợi (hình dưới Cmt).
Châu, trọ ở Bình Dương, đã phải nghỉ việc hơn nữa năm nay, hoặc vì ko còn đủ sức khỏe, hoặc ko nơi nào muốn nhận. Giờ đây lối thoát nào cho Châu? “Ngày mai” nào cho gia đình với người mẹ đã 71 tuổi- lưng ko thẳng nổi vì bệnh cột sống, đang tiếp tục còng lưng gánh đứa con trai bệnh tật?! Châu ko thể trả lời được!!!
Liệu có cách nào ko các bạn?! (Từ Fb Đào Tuấn)
laodongcongdoan.vn
Châu, bữa qua đăng một stt lên nhóm “Cộng đồng người Việt ở Malaysia” xin cho mẹ ít mì tôm vì: “em nằm một chỗ ko đi làm được”.
Châu, double bệnh cả đường ruột lẫn đại tràng, đã chữa trị nhiều năm, ở nhiều nơi nhưng…“Bác sĩ bảo có khả năng sẽ chuyển sang ung thư đại tràng”.
Vì bệnh tật, 2 mẹ con đã bán mọi thứ có thể bán. Đầu tiên là chiếc xe máy- được 6 triệu. Rồi đến cả chiếc bếp/ vỏ bình ga- 550k. Cho đến cái hôm lên mạng cầu cứu ấy trong nhà ko còn nổi 1 gói mì.
Nam Cao năm xưa viết: Với nghèo khổ túng quẫn, giăng (trăng) chỉ là để đỡ tốn 2 xu tiền dầu.
Còn giờ, vì đói nghèo và bệnh tật, mẹ con Châu đang phải bán đi cả cái xe máy- là đôi chân, là phương tiện mưu sinh. Và cả cái bếp ga nữa…trong khi không thể đừng ăn uống.
Châu, một trong 25 triệu công nhân, hoặc trong hàng chục triệu nhân dân chúng mình…luôn ở thế đi làm chỉ đủ sống/không tích lũy/dừng tay là đói, và chẳng may gặp phải bệnh trọng thì rơi thẳng xuống “hố sâu đói khát”, nơi mà sự tuyệt vọng không lối thoát còn đang sợ hơn cả nghèo đói, bệnh tật.
Các bạn ạ. Khi chat với Châu, hỏi stk, cậu ấy cảm ơn nhưng ko cho stk, ko nhận tiền, vì sợ mn nghĩ mình lợi dụng lòng xót thương để trục lợi (hình dưới Cmt).
Châu, trọ ở Bình Dương, đã phải nghỉ việc hơn nữa năm nay, hoặc vì ko còn đủ sức khỏe, hoặc ko nơi nào muốn nhận. Giờ đây lối thoát nào cho Châu? “Ngày mai” nào cho gia đình với người mẹ đã 71 tuổi- lưng ko thẳng nổi vì bệnh cột sống, đang tiếp tục còng lưng gánh đứa con trai bệnh tật?! Châu ko thể trả lời được!!!
Liệu có cách nào ko các bạn?! (Từ Fb Đào Tuấn)

Câu chuyện người công nhân suy kiệt lên mạng xin mì tôm nuôi mẹ
Mấy ngày gần đây, tình cờ tôi thấy trên mạng xã hội xuất hiện dòng Status với tâm trạng tha thiết là xin mọi người giúp đỡ một ít… mì tôm để… cứu đói cho mẹ. Bởi vì, người thanh niên này đang bị bệnh nặng, đã nghỉ làm công nhân một thời gian dài.
