
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn trần nhà xa lạ rồi quay sang người phụ nữ bên cạnh, tôi cảm thấy tim mình như rơi xuống vực.
Tôi từng nghĩ mình là người đàn ông vững vàng, trụ cột của gia đình, yêu thương vợ con hết mực, chẳng có thứ cám dỗ nào có thể khiến tôi lạc đường. Nhưng chỉ một đêm sau đám cưới của bạn thân, một phút yếu lòng đã biến mọi thứ tôi gìn giữ suốt 10 năm đổ nát.Hôm đó, đám cưới diễn ra vui vẻ, rộn rã tiếng cười. Bạn bè thân thiết tụ tập đông đủ, ai cũng nâng ly chúc phúc. Khi buổi tiệc tan, một nhóm chúng tôi kéo nhau đi hát. Trong ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc sôi động, men rượu đã khiến lý trí tôi mơ hồ. Ở đó, có một cô gái lạ, bạn của cô dâu, xinh đẹp, bạo dạn và rất khêu gợi.
Cô ấy liên tục chọc ghẹo, rót rượu, ánh mắt đầy khiêu khích. Tôi vốn không phải kẻ thích phiêu lưu nhưng trong men say và không khí bốc đồng, tôi đã buông lơi phòng tuyến của chính mình. Một cái chạm tay, một ánh nhìn lâu hơn mức cần thiết và rồi… tất cả vượt quá giới hạn.

Tôi ân hận và đau khổ vì ám ảnh chuyện sai lầm trong quá khứ (Ảnh minh họa: Freepik).
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn trần nhà xa lạ, tôi cảm thấy tim mình như rơi xuống vực. Nhìn người phụ nữ bên cạnh, sự hối hận tràn ngập đến nghẹn thở. Tôi lặng lẽ rời đi, mong rằng đó chỉ là sai lầm bị chôn vùi cùng màn đêm. Nhưng ác mộng thực sự chưa bắt đầu.
Vài ngày sau, cô gái ấy tìm cách liên lạc, nửa đùa nửa thật đe dọa sẽ tiết lộ chuyện này. Cảm giác lo sợ bóp nghẹt tim tôi. Tôi cố gắng giải thích, xin cô ấy đừng phá hỏng gia đình tôi.
Nhưng càng im lặng, tôi càng bị giày vò. Nhìn vợ ân cần gắp thức ăn cho tôi, nhìn con trai nhỏ ríu rít kể chuyện ở trường, tôi thấy mình thật hèn hạ.
Tôi bắt đầu mất ngủ, công việc cũng sa sút. Mỗi lần vợ nhìn tôi lo lắng hỏi “Anh sao vậy?”, tôi chỉ biết lảng tránh. Lòng tôi đầy day dứt, chỉ một phút nông nổi, tôi đã phản bội niềm tin của người phụ nữ đã cùng tôi vượt qua những năm tháng khó khăn, đã phản bội cả chính mình. Bởi tôi từng nói “sẽ không bao giờ để gia đình mình tổn thương”.
Rồi cái ngày định mệnh cũng đến. Vợ tôi phát hiện chuyện đó. Không biết cô gái kia làm cách nào đó lại tìm được số điện thoại của vợ tôi và nhắn cho cô ấy. Có lẽ ngay từ đầu, cô ta đã có dã tâm cướp gia đình của tôi. Hoặc cô ta muốn trở thành nhân tình của tôi nhưng vì bị khước từ mà ôm hận.
Ánh mắt vợ tôi lúc đó đau đớn và thất vọng, ám ảnh tôi đến tận bây giờ. Cô ấy không khóc, chỉ hỏi: “Tại sao anh lại làm thế?”. Tôi không có câu trả lời. Tôi đã huỷ hoại niềm tin của vợ, huỷ hoại hình ảnh của một người cha gương mẫu trong mắt con trai.
Cơn sóng gió ấy khiến gia đình tôi đứng bên bờ vực. Vợ đã suy nghĩ rất lâu rồi nói cho tôi một cơ hội sửa sai nhưng cô ấy thẳng thắn: “Vết nứt này không bao giờ biến mất. Anh phải sống để chứng minh anh đáng được tha thứ”.
Từ đó, tôi tự nhủ phải sống thật ngay thẳng, không để một phút yếu lòng nào kéo tôi xuống vực lần nữa. Tôi chủ động hạn chế những cuộc vui thâu đêm, hạn chế uống rượu. Tôi học cách nói “không”, học cách bảo vệ gia đình mình trước những cám dỗ thoáng qua.
Nhưng chỉ cần tôi làm sai chuyện nhỏ, vợ tôi lại mang điều đó ra nói, đay nghiến tôi suốt quãng thời gian sau này. Con cũng chịu trận chung với bố vì vợ trút giận lên khi con học hành sa sút, không chịu giúp mẹ việc nhà.
Bài học này quá đắt. Tôi đã trả giá bằng sự tin tưởng của vợ, bằng những đêm dài day dứt và cả sự xấu hổ trước chính lương tâm mình.
Tôi chia sẻ câu chuyện này không để tìm sự cảm thông, mà để cảnh báo những người đàn ông như tôi: Đừng nghĩ rằng chỉ một đêm bốc đồng sẽ trôi qua mà không để lại dấu vết. Có những sai lầm không thể xóa nhòa và có những vết thương, dù được tha thứ, vẫn sẽ mãi là vết sẹo.