Thật,may nó Giải Phóng miền nam chứ ko ae bắc kỳ chúng mình bây giờ chắc đéo bằng 1 nửa Triều TiênĐéo có lê duan quyết tâm giải phóng mọi miên thì bọn t giờ này đang rách đít hơn cả triều tiên, đó là đệ nhất công lao hhcủa ld đủ để xóa mờ mọi sự sai lầm khác
Gia đình trị, hay ho cái Lồn gì. Đưa đủ loại họ hàng hang hốc vào, đặc trưng kéo bè cánh của vùng nào?Sao bọn bò đỏ dám chửi cụ Diệm tài ba của tôi nhỉ còn vài tháng nữa là giỗ của cụ
Tôi tiến, hãy theo tôi;
tôi lùi, hãy bắn tôi;
tôi chết, hãy trả thù cho tôi. (câu này đúng ra phải là "Tôi chết, hãy nối chí tôi !")
Tôi không phải là thần thánh,
tôi chỉ là một người bình thường,
tôi chỉ biết thức khuya, dậy sớm làm việc,
một lòng hiến dâng đời tôi cho đất nước và dân tộc.
Ngô Đình Diệm
Đó là những lời tâm huyết, mà cũng là những lời trốitrăn đầy máu và lệ của một chiến sĩ quốc gia : Tổng Thống Ngô Đình Diệm, còn để lại cho những thế hệ đời sau, trước khi người từ giã đồng bào đi về phía Cõi Vĩnh Hằng. Mỗi năm đến ngày 1.11 cái chết của người vẫn như một vết thương còn mưng mủ, lại vỡ toác ra trong trái tim ứa máu của mỗi chúng ta nỗi ngậm ngùi tiếc thương. Hình ảnh Tổng Thống Diệm mặt đẫm đầy máu, vì bị bắn từ phía sau ót, hai tay bị trói quặt về phía sau, nằm co người trong lòng chiếc thiết vận xa M113 oan nghiệt, vẫn luôn là một cơn ác mộng chập chờn hiện về trong cõi ký ức của những người còn nhớ đến ông, tri ân ông như là một anh hùng dân tộc, mà đã dẹp tan loạn sứ quân Miền Nam sau lần chia cắt đất nước tháng 7.1954, trần ai khổ ải giành lại độc lập cho đồng bào ông từ tay thực dân Pháp. Chỉ với hai bàn tay trắng cùng một tấm lòng son sắt, ông đã tống khứ được đạo quân viễn chinh 150,000 quân Pháp vĩnh viễn ra khỏi Việt Nam. Trên hết tất cả, là một con người phi thường đứng mũi chịu sào ngăn chống hai mặt trận lớn : sự kiêu ngạo ngu xuẩn của bạn đồng minh và sự hung hãn khát máu của giặc ********.
Tổng Thống Diệm có gì trong tay để đối đầu với hai chiến trường nặng độ đó ? Ngay cả lực lượng bảo vệ trong những năm đầu làm tổng thống của ông cũng không có, đến nỗi tổng thống Phi Luật Tân Magsaysay phải gửi chuyên viên quân sự sang giúp thành lập và huấn luyện Tiểu Đoàn Phòng Vệ Phủ Tổng Thống hỗ trợ cho người bạn cô đơn của mình. Một căn phòng làm việc nhỏ với một chiếc bàn gỗ cũ, vài cái ghế nghèo nàn để tiếp khách, một chiếc phản không nệm cùng một chiếc mùng nhỏ trong một căn phòng ngủ không có máy lạnh, chỉ có một chiếc quạt trần. Còn gì nữa cho những giờ phút thư thả sau một ngày làm việc căng thẳng. Trời ơi, chỉ có một gói thuốc lá đen hiệu Bastos rẻ tiền trong chiếc túi áo vải đã sờn. Ăn uống thì kham khổ như một nhà tu, buổi sáng chỉ là một tô hủ tiếu hay mì, buổi ăn chiều chỉ gồm có một dĩa cá kho và một tô canh rau hay đậu. Thế còn những giấc ngủ hằng đêm đã được người thu xếp như thế nào ? Người đi ngủ, thường thường lúc 1 giờ khuya và thức dậy lúc 5 giờ sáng ngày hôm sau,nghĩa là chỉ có 4 tiếng đồng hồ chợp mắt, mà chưa hẳn ông đã được ngủ ngon trong bối cảnh một quốc gia hãy còn quá nhiều công việc bề bộn, mà cái nào cũng hết sức cấp bách. Kết quả của sự hy sinh và đức tính khiêm cung cần kiệm ấy ? Hàng ngàn trường học, nhà thương trên khắp nẻo đường đất nước được xây dựng,hàng ngàn đền miếu, chùa chiền, nhà thờ, thánh thất hân hoan vươn mình lên phía trời xanh, hàng triệu mẫu ruộng phơi phới màu xanh của lúa, hàng triệu đồng bào di cư từ Miền Bắc có công ăn việc làm và đang tiến đến lằn ranh của sự giàu có thịnh vượng. Người đã xây dựng những quân trường tối tân nhất Đông Nam Á để đào tạo nhân tài lãnh đạo và bảo vệ nước Nam, nền kỹ nghệ được mở mang với những ống khói của hàng hàng lớp lớp nhà máy cuồn cuộn những khối mây đen tỏa rộng lên không gian, vực dậy sức sống của một đất nước nghèo nàn sau cơn chiến tranh.
Còn nhiều nữa những kỳ công của một con người khiêm tốn tự nhận mình là bình thường không thể kể ra hết, để đem nước Việt Nam Cộng Hòa ngẩng cao đầu trên trường thế giới, trở thành một quốc gia hùng mạnh nhất Đông Nam Á thập niên 1950 – 1960. Tất cả những công lao to lớn ấy đã rất hiếm khi được một nhà viết sử thế giới phương Tây và Hoa Kỳ nào liệt kê ra để vinh danh TổngThống Diệm. Trái lại, những kẻ gọi là những nhà viết sử vô tư và khách quan đó, đã tỉ mỉ dùng kính khuếch đại rọi vào từng ngóc ngách khiếm khuyết của một chính quyền non trẻ thiếu thốn nhân lực, kinh nghiệm và cực nghèo nàn, hả hê một cách độc ác trưng lên từng trang sách những : “sự thật” về một chính thể “độc tài”, một chính quyền “tham nhũng”, một bộ máy “thối nát”, để che dấu và biện minh cho sự bất lực, hèn nhát, ngu dốt, đểu cáng, sát nhân và cuối cùng là sự tháo chạy của một cường quốc kiêu ngạo.
Mr D chết vì mấy lí do sau:Sao bọn bò đỏ dám chửi cụ Diệm tài ba của tôi nhỉ còn vài tháng nữa là giỗ của cụ
Tôi tiến, hãy theo tôi;
tôi lùi, hãy bắn tôi;
tôi chết, hãy trả thù cho tôi. (câu này đúng ra phải là "Tôi chết, hãy nối chí tôi !")
Tôi không phải là thần thánh,
tôi chỉ là một người bình thường,
tôi chỉ biết thức khuya, dậy sớm làm việc,
một lòng hiến dâng đời tôi cho đất nước và dân tộc.
Ngô Đình Diệm
Đó là những lời tâm huyết, mà cũng là những lời trốitrăn đầy máu và lệ của một chiến sĩ quốc gia : Tổng Thống Ngô Đình Diệm, còn để lại cho những thế hệ đời sau, trước khi người từ giã đồng bào đi về phía Cõi Vĩnh Hằng. Mỗi năm đến ngày 1.11 cái chết của người vẫn như một vết thương còn mưng mủ, lại vỡ toác ra trong trái tim ứa máu của mỗi chúng ta nỗi ngậm ngùi tiếc thương. Hình ảnh Tổng Thống Diệm mặt đẫm đầy máu, vì bị bắn từ phía sau ót, hai tay bị trói quặt về phía sau, nằm co người trong lòng chiếc thiết vận xa M113 oan nghiệt, vẫn luôn là một cơn ác mộng chập chờn hiện về trong cõi ký ức của những người còn nhớ đến ông, tri ân ông như là một anh hùng dân tộc, mà đã dẹp tan loạn sứ quân Miền Nam sau lần chia cắt đất nước tháng 7.1954, trần ai khổ ải giành lại độc lập cho đồng bào ông từ tay thực dân Pháp. Chỉ với hai bàn tay trắng cùng một tấm lòng son sắt, ông đã tống khứ được đạo quân viễn chinh 150,000 quân Pháp vĩnh viễn ra khỏi Việt Nam. Trên hết tất cả, là một con người phi thường đứng mũi chịu sào ngăn chống hai mặt trận lớn : sự kiêu ngạo ngu xuẩn của bạn đồng minh và sự hung hãn khát máu của giặc ********.
Tổng Thống Diệm có gì trong tay để đối đầu với hai chiến trường nặng độ đó ? Ngay cả lực lượng bảo vệ trong những năm đầu làm tổng thống của ông cũng không có, đến nỗi tổng thống Phi Luật Tân Magsaysay phải gửi chuyên viên quân sự sang giúp thành lập và huấn luyện Tiểu Đoàn Phòng Vệ Phủ Tổng Thống hỗ trợ cho người bạn cô đơn của mình. Một căn phòng làm việc nhỏ với một chiếc bàn gỗ cũ, vài cái ghế nghèo nàn để tiếp khách, một chiếc phản không nệm cùng một chiếc mùng nhỏ trong một căn phòng ngủ không có máy lạnh, chỉ có một chiếc quạt trần. Còn gì nữa cho những giờ phút thư thả sau một ngày làm việc căng thẳng. Trời ơi, chỉ có một gói thuốc lá đen hiệu Bastos rẻ tiền trong chiếc túi áo vải đã sờn. Ăn uống thì kham khổ như một nhà tu, buổi sáng chỉ là một tô hủ tiếu hay mì, buổi ăn chiều chỉ gồm có một dĩa cá kho và một tô canh rau hay đậu. Thế còn những giấc ngủ hằng đêm đã được người thu xếp như thế nào ? Người đi ngủ, thường thường lúc 1 giờ khuya và thức dậy lúc 5 giờ sáng ngày hôm sau,nghĩa là chỉ có 4 tiếng đồng hồ chợp mắt, mà chưa hẳn ông đã được ngủ ngon trong bối cảnh một quốc gia hãy còn quá nhiều công việc bề bộn, mà cái nào cũng hết sức cấp bách. Kết quả của sự hy sinh và đức tính khiêm cung cần kiệm ấy ? Hàng ngàn trường học, nhà thương trên khắp nẻo đường đất nước được xây dựng,hàng ngàn đền miếu, chùa chiền, nhà thờ, thánh thất hân hoan vươn mình lên phía trời xanh, hàng triệu mẫu ruộng phơi phới màu xanh của lúa, hàng triệu đồng bào di cư từ Miền Bắc có công ăn việc làm và đang tiến đến lằn ranh của sự giàu có thịnh vượng. Người đã xây dựng những quân trường tối tân nhất Đông Nam Á để đào tạo nhân tài lãnh đạo và bảo vệ nước Nam, nền kỹ nghệ được mở mang với những ống khói của hàng hàng lớp lớp nhà máy cuồn cuộn những khối mây đen tỏa rộng lên không gian, vực dậy sức sống của một đất nước nghèo nàn sau cơn chiến tranh.
Còn nhiều nữa những kỳ công của một con người khiêm tốn tự nhận mình là bình thường không thể kể ra hết, để đem nước Việt Nam Cộng Hòa ngẩng cao đầu trên trường thế giới, trở thành một quốc gia hùng mạnh nhất Đông Nam Á thập niên 1950 – 1960. Tất cả những công lao to lớn ấy đã rất hiếm khi được một nhà viết sử thế giới phương Tây và Hoa Kỳ nào liệt kê ra để vinh danh TổngThống Diệm. Trái lại, những kẻ gọi là những nhà viết sử vô tư và khách quan đó, đã tỉ mỉ dùng kính khuếch đại rọi vào từng ngóc ngách khiếm khuyết của một chính quyền non trẻ thiếu thốn nhân lực, kinh nghiệm và cực nghèo nàn, hả hê một cách độc ác trưng lên từng trang sách những : “sự thật” về một chính thể “độc tài”, một chính quyền “tham nhũng”, một bộ máy “thối nát”, để che dấu và biện minh cho sự bất lực, hèn nhát, ngu dốt, đểu cáng, sát nhân và cuối cùng là sự tháo chạy của một cường quốc kiêu ngạo.
Tao không nhớ rõ là đọc lởm ở đâu nhưng hình như anh Ba Zuan có ý định đặt Tố Hữu lên ngồi ghế Tổng đấy, tí nữa thì mạt vậnTố hĩu chỉ phá là giỏi,còn làm khổ bọn tao phải học cả chục bài thơ của lão.đm h đọc lại thơ thấy bệnh hoạn vkl
Tau học dốt mà cũng nhớ tác phẩm hổ nhớ rừng của Thế LữGặm 1 khối căm hờn trong cúi sắt
Ta nằm dài chờ ngày tháng dần qua
Lãnh đạo dacosa có được mời lên quốc hội VN phát biểu như cụ ko
Vụ đàn áp tôn giáo có lẽ là chủ chốt.Mr D chết vì mấy lí do sau:
+ Đầu tiên là áp dụng chế độ gia đình trị khi mà anh em của lão toàn nắm những chức vụ quan trọng trong bộ máy của thời Đệ I Cộng hoà
+ Đàn áp Phật giáo( cái này là nguyên nhân chủ yếu nhé, cho dù là các phong trào Phật giáo có bàn tay của biếm lùa đứng sau đi chăng nữa thì hoạ chăng mr D nên có cách xử lí êm đẹp hơn là để mụ Xuân ra phát biểu"Let them burn and we shall clap our hands" là coi như tự bắn vào chân mình rồicái nữa là do mụ Xuân làm quá nhiều trò con bò làm gai mắt dân chúng miền Nam lúc đó và tất nhiên là cả mấy chú Sam
+ Không cho Mẽo đổ quân vào chiến trường miền Nam
+ Đám đệ tử tướng lãnh võ biền ăn hại đái khai được Mẽo bật đèn xanh làm đảo chánh
Và cũng quá đen cho mr D cũng như cái chế độ cọng hành là vị trí địa chính trị của xứ này không giống như Nam Hàn( có cái dãy Trường Sơn và giáp biên giới 2 chú em Lào Cam nên cứ mon theo mấy đường này mà đi B thoải mái hehe ) nên chả có cơ hội nào làm giống Park Chung Hee được đâu![]()
diệm phát biểu xong bị mỹ giết cả nhàđược phát biểu ở quốc tế cộ ng sản
Lãnh đạo dacosa có được mời lên quốc hội VN phát biểu như cụ ko
Vậy mà bọn bò đỏ bỉ bôi chê tổng hề uca,chủ của nó còn ngu quá chó.Công gì? Phá nát nền kinh tế đất nước sau chiến tranh, gây xung đột với TQ một cách ko cần thiết chỉ để lấy lòng một Lô Xiên đang hấp hối, đẩy ngoại giao VN vô thế cực kì khó xử với TQ (đất nước đã nuôi và support quân bác Hồ để thắng Pháp và Mỹ). Nếu ko có ông ấy có thể VN đã có thể trung lập hoặc thân TQ, tranh thủ được cơ hội xây dựng lại VN sau chiến tranh.
TQ buff cho CSVN từ đánh Pháp đến Mỹ mà a bảo ko ủng hộ VN thống nhất? Thế đợt đi đêm với Mỹ để Mỹ nhả miền Nam ra, bù lại TQ sẽ chống Lô Xiên ra mặt thì sao? Nếu ko ủng hộ VN thống nhất thì TQ làm cái deal này với Mỹ làm gì?T có ý kiến khác mày ở điểm này:
- Quan điểm của trung quốc luôn mong muốn Việt Nam duy trì nguyên trạng tình hình chia cắt đất nước như triều tiên, hàn quốc, thậm chí phản đối việt nam triển khai chiến dịch thống nhất đất nước. Mục tiêu là tạo ra vùng đệm, bắt miền bắc việt nam sẽ mãi phụ thuộc vào trung quốc như triều tiên
Thời điểm sau 1975, chính phủ trung quốc tuyên bố hoa kiều là một bộ phận của trung quốc. Không chỉ riêng việt nam, mà các chính phủ indo, malay đều rén sau tuyên bố này vì hoa kiều là cực đông và kiểm soát nền kinh tế. (Dân indo bị hoa kiều đè đầu cưỡi cổ, được giao cho làm công việc chân tay, còn bộ phận hoa kiều kiểm soát đến 80% kinh tế đất nước) Đây là quyền lực mềm trung quốc muốn xây dựng để gây ảnh hưởng đến các quốc gia khác.
Tại việt nam sau khi thất bại trong vụ hoa kiều, trung quốc lại dựng chính quyền polpot ở campuchia, với mục tiêu gây dựng lại đế chế khơ me vĩ đại (Tức là đánh chiếm miền nam việt nam). Tóm lại trung quốc không bao giờ mong muốn việt nam ổn định, mà luôn bất ổn để luôn phụ thuộc vào nó, tạo vùng đệm an toàn cho nó
T đánh giá cao quyết định dứt khoát giải phóng đất nước và đánh đuổi hoa kiều của ông duẩn, đây là hai di sản bước ngoặt cho đất nước.
Ko có LD thì bây giờ VN đã tranh thủ được thêm 12 năm tăng trưởng dương (1979 - 1991) (cùng với TQ mở cửa cải cách), ngoại giao cũng sẽ dễ dàng hơn (ko có tiền lệ bài Hoa), tránh được 12 năm đói nghèo tuột hậu.Đéo có lê duan quyết tâm giải phóng mọi miên thì bọn t giờ này đang rách đít hơn cả triều tiên, đó là đệ nhất công lao hhcủa ld đủ để xóa mờ mọi sự sai lầm khác
Một anh là dân Huế mộng mơ và một anh là Quảng Trị hoạt động ở suốt Nam Kỳ gần 2/3 cuộc đời, nhớ lúc 54 thì Lê Duẩn đã ở sông Ông Đốc chỉ đạo nuôi bọn VC đeo khăn rằn. Và chính ông cũng đuổi người Việt gốc Bông ra khỏi Bắc Kỳ.
Tố Hữu thì nổi tiếng với những vầng thơ bưng bô ai cũng học rồi nhỉ
Bên ni biên giới là mình
Bên kia biên giới cũng tình quê hương
hay
Bữa trước mẹ cho con xem ảnh:
Ông Xta-lin bên cạnh nhi đồng
hoặc
Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân ný chói qua tim![]()
Tao cũng thắc mắc, vn có 3 miền B-T-N nhưng thời thời Trịnh- Nguyễn lại chỉ có đàng trong và đàng ngoài ko có đàng giữa nhỉChỉ có BẮC và NAM. Miền Trung không tồn tại.
Nếu nói về văn hóa, bản tính, con người thì chia ra 2 miền rõ rệt. Trung Kỳ là cái gì không hiểu. Bày vẽ chia đủ vũng miền để có thêm ghế.Tao cũng thắc mắc, vn có 3 miền B-T-N nhưng thời thời Trịnh- Nguyễn lại chỉ có đàng trong và đàng ngoài ko có đàng giữa nhỉ![]()
Bộ phận miền trung đa số được người namNếu nói về văn hóa, bản tính, con người thì chia ra 2 miền rõ rệt. Trung Kỳ là cái gì không hiểu. Bày vẽ chia đủ vũng miền để có thêm ghế.