Tội ác của ******** Nga

Don Jong Un

Xamer mới lớn
Vatican-City
Tsar-Nicholas-II-tsarnicholas.org_.jpg

Gia đình vị sa hoàng cuối cùng của Nga và dinh thự ở Yekaterinburg (phải). (Hình: tsarnicholas.org)
17 Tháng Bảy 1918. Rạng sáng hôm ấy, nước Nga chìm trong bóng đêm. Dưới tầng hầm mờ tối của biệt thự Ipatiev Tsar Nicholas II – vị Sa hoàng cuối cùng của Đế chế Romanov, cùng Hoàng hậu Alexandra và năm người con thơ – bốn cô công chúa Olga, Tatiana, Maria, Anastasia, và em trai Alexei – đã bị nhóm Bolshevik khát máu xử tử đánh dấu sự sụp đổ hoàn toàn của chế độ Sa hoàng 304 năm.

Sau cuộc cách mạng Tháng Hai 1917 và việc Nicholas II thoái vị, gia đình ông bị giam giữ từ dinh thự Alexander tại Tsarskoye Selo đến tạm ngự tại Tobolsk ở Tây Siberia. Dù bên ngoài vẫn vang vọng những lời hứa cứu giúp, như sự từ chối ban đầu của Vua George V Anh Quốc vì lo ngại chính trị nội bộ, thực tế là không có lực lượng nào đến giải cứu họ.

Sang Tháng Tư 1918, họ bị đưa đến Yekaterinburg – trung tâm của miền Ural, tại nơi biệt lập hơn cả: giam trong biệt thự của kỹ sư Nikolay Ipatiev, nay được cải danh thành “House of Special Purpose” – Nhà Mục Đích Đặc Biệt.


Nơi đây bốn bức tường sơn đen, cửa sổ bị che kín, xung quanh là tường rào cao và lính Bolshevik canh gác nghiêm ngặt. Gia đình Romanov sống dưới tình trạng kiểm soát tối đa suốt 76‑78 ngày. Họ bị từ chối nhiều tiện nghi: mất dần phụ tá, bị cắt lương thực như bơ, cà phê, chịu đựng cơn đói và lạnh lẽo.

Rạng sáng 16‑17 Tháng Bảy, 1918, khoảng 2 giờ sáng, một đoàn lính Cheka do Yakov Yurovsky chỉ huy kéo đến Nhà Mục Đích Đặc Biệt. Họ đánh thức gia đình, nói rằng có lệnh di chuyển vì “có lực lượng chống Bolshevik đang đến.”

Tsar và hoàng hậu cùng năm người con, theo lịnh mà xuống tầng hầm – “lý do” được đấy đặt là để chụp tấm ảnh kỷ niệm cho truyền thông Bolshevik . Việc này nhằm mục đích “hãm thấp tin đồn” rằng họ đã trốn thoát.

Nhưng khi đứng thành hàng, họ bị thông báo: “Bản án tử hình đã được ban hành,” rồi súng nổ vang. Nicholas II, người đứng đầu dòng dõi, chết ngay tại chỗ, song những viên đạn ban đầu không thể kết liễu ngay lập tức cuộc sống của Alexandra và các con, bởi họ mang theo những viên kim cương thêu trên áo chống đạn phần nào.

Không chỉ súng, viên đạn không thể nhắm chính xác, khiến các công chúa và hoàng hậu có thể chống cự. Yurovsky và đồng đội, trong tiếng hét và hứng thú phẫn nộ, quay sang sử dụng báng súng, dao, kiếm, giết bằng bayonet! Tàn sát diễn ra trong 20‑30 phút hỗn loạn.


Tổng cộng 11 người: chính gia đình hoàng tộc gồm hai ông bà và năm con, cùng bốn người hầu cận trung thành, đã bị giết sạch. Sau đó, xác họ bị đưa xuống rừng gần đó, được tẩm xăng rồi acid, rồi bỏ vào mỏ muối cũ hoặc hố sâu. Các cơ thể được cố vùi, nhằm che giấu bằng chứng.

Lý do thực sự? Bolshevik, dưới áp lực của sự tiến công từ phe White chống cộng, lo sợ bất cứ âm mưu cứu thoát nào – quá khứ chống Sa hoàng của Nicholas và biểu tượng của ông sẽ là chất xúc tác cho chế độ phản cách mạng tái sinh.

Presidium Xô Viết vùng Ural đã ra tuyên bố: “Tsar là kẻ tội đồ, đã gây ra tội ác vô số… Phát hiện có âm mưu kích động White cứu gia đình hoàng tộc nên cần xử tử để bảo vệ Cách mạng.” Đây là một hành động chính trị, một tuyên ngôn tàn khốc: không có chỗ cho chủ nghĩa quân chủ cũ trong Nhà nước ********.

Mặc dù ******** Liên Xô giấu kín gần trọn thế kỷ, bộ xương hoàng gia bị phát hiện năm 1991 gần Yekaterinburg. Năm 1993, mẫu ADN của họ được xác minh – nhờ đóng góp mẫu gene từ Hoàng gia Anh – và toàn bộ vụ án dần sáng tỏ.

Năm 1998, 80 năm sau, lễ an táng long trọng được tổ chức tại St. Petersburg.

“Trân châu” cuối cùng của chế độ Romanov – những đứa con – mãi mãi ra đi trong tận cùng tàn ác của chính trị. Tuy nhiên, giọt máu cuối cùng của họ đã chảy vào lịch sử, khiến con người mãi nhớ – không chỉ là một bản án, mà một tội ác của CS mà lương tri nhân loại
không thể nào quên.

Gia đình Romanov bị dẫn đến cái chết bởi lòng căm thù chế độ cũ và nỗi sợ hãi trước “bàn tay trắng” của phe đối lập. Họ từng là biểu tượng của nước Nga đế quốc, từng say trong ánh hào quang dĩ vãng, giờ bị từ chối thương xót. Tội ác Ipatiev không đơn thuần là xử tử Sa hoàng, mà là tuyên bố xóa tên quá khứ, khởi đầu một kỷ nguyên không khoan nhượng.

Tội ác Ipatiev không chỉ là một vụ giết người tập thể – nó là một chương sách đen tối của lịch sử thế kỷ 20. Một bản án khép lại vương triều lớn nhất Châu Âu – nhưng mở ra một triều đại mới: triều đại cách mạng – nơi bất cứ nghi ngờ nào cũng có thể kết thúc bằng cái chết.

Giữa cảnh huống hỗn loạn, giữa mùi khói đốt, máu acid và súng lạnh, vẫn còn ánh mắt của cô công chúa Anastasia – có người từng tin là sống sót. Nhưng thực tế, không ai sống sót. Ở tầng hầm Ipatiev đầy ắp oán hận, tương lai của một vương triều cũng bị đóng đinh bằng tiếng súng và bayonet.

Câu chuyện này, với ngòi bút của VNCH, nhằm lưu giữ lại những tiếng hét, nứt vỡ của chế độ cũ, và âm vang của những viên đạn – bằng chứng cuồng nộ, mà qua đó, chúng ta nhận ra: chính trị cực đoan không phân biệt người vô tội, cung điện hay nhà tầng hầm đều có thể biến thành nhà giam cuối cùng của nhân loại.
 

Có thể bạn quan tâm

Top